Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1200: Chương 1192
Hoặc, bây giờ Thiếu soái đoàn tụ với gia đình, trở về cuộc sống hạnh phúc của người bình thường, vợ con nóng bỏng, đây không phải là cuộc sống rất nhiều tướng sĩ khao khát trở về sao?
Đám người Ngụy Diên, trong lúc nhất thời, có chút mờ mịt.
Trần Ninh đứng lên, trầm giọng nói: “Tôi biết vị trí Thiếu soái trong lòng các vị, các vị cũng đều cho rằng, chỉ có Thiếu soái dẫn dắt các vị, các vị mới an tâm, mới cảm giác có thể bách chiến bách thắng.”
“Nhưng các vị không thể luôn luôn mong đợi Thiếu soái.”
“Các vị phải thử một mình đảm đương!”
“Chẳng lẽ có Thiếu soái dẫn dắt các vị, các vị liền đánh đâu thắng đó, không có Thiếu soái dẫn dắt các vị, các vị cái gì cũng không phải, ngay cả trận cũng đánh không thắng?”
Đám người Ngụy Diên mặt đỏ tai hồng, lớn tiếng nói: “Đương nhiên không phải!”
Trần Ninh gật gật đầu: “Rắt tốt!”
“Vậy các vị liền chứng minh bản thân các vị, chứng minh cho dù các vị không ở dưới cánh chim của Thiếu soái che chở, cũng có thể thắng trận lớn.”
“Mọi người thắng trận lớn, đây chính là chân chính tốt đối với Thiếu soái, mọi người thắng, khẳng định Thiếu soái cũng sẽ cảm thấy vui mừng, lấy làm ngạo nghễ vì nhóm bộ hạ các vị.”
Nhóm người Ngụy Diên nghe vậy, ai nấy đều nóng lòng muốn thử.
Trần Ninh tiếp tục nói: “Cho nên, cho các vị cơ hội chứng minh bản thân, đồng thời cũng xin các vị cho tôi cơ hội chứng minh thực lực của tôi.”
“Chúng ta đồng tâm hiệp lực, đánh thắng trận chiến này!”
“Đồng thời tôi cũng cam kết với các vị, Thiếu soái của các vị, cuối cùng sẽ trở về!”
Cái này khiến nhóm người Ngụy Diên và Tần Phong hoàn toàn kích động.
Bọn họ nhao nhao nói: “Đại đô đốc, chúng tôi tin tưởng ngài, nhất định chúng tôi sẽ đồng tâm hiệp lực, thắng trận chiến này.”
Trần Ninh khẽ gật đầu!
Tham Lang cùng Phá Quân, Thất Sát nhìn nhau một cái, bọn họ nghĩ: Quả nhiên vẫn là Thiếu soái tương đối hiểu đám đâm đầu này, có thể trấn áp đám người này.
Tối hôm đó, Trần Ninh không ngủ, cùng Tham Lang, Phá Quân, Thát Sát, sơ bộ nghiên cứu chiến lược một chút.
Ngày hôm sau!
Toàn bộ bộ đội quân Bắc Cảnh, lần lượt đến tổng bộ quân Bắc Cảnh, bắt đầu tập kết.
Tổng bộ quân Bắc Cảnh trở nên đặc biệt náo nhiệt, từng chiếc xe chiến bọc thép và các vũ khí khác không ngừng được vận chuyển đến nơi này, bầu trời trên đỉnh đầu, máy bay chiến đấu không ngừng gào thét qua.
Trần Ninh đã hạ lệnh, 30 vạn tướng sĩ quân Bắc Cảnh, trong vòng một ngày phải tập kết xong.
Một nhóm tướng lĩnh Tam Hỗ Thất Hùng, toàn bộ đều bận rộn.
Trần Ninh mặc chiến bào Chu Tước, mặt nạ Kỳ Lân, dẫn theo Điển Chử cùng Bát Hổ Vệ, cũng xuất hiện ở quảng trường căn cứ tổng bộ, tuần tra tình huống bộ đội tập két.
Một góc của quảng trường!
Ngụy Diên, một trong Thát Hùng của Bắc Cảnh, lúc này đã tập kết một sư đoàn anh ta phụ trách, còn có bộ đội độc lập của anh ta – Hỗ Báo Doanh lại.
Lúc này!
Ngụy Diên đang đối với một sư đoàn mà anh ta phụ trách, còn có Hỗ Báo Doanh độc lập đang huần luyện!
Tướng quân bình thường, ngoại trừ bộ đội phụ trách ra, còn có thể trang bị một bộ đội độc lập, ví dụ như doanh pháo binh, doanh trại kỹ thuật.
Bộ đội độc lập của Ngụy Diên, vậy thì lợi hại rồi, là Hỗ Báo Doanh nổi tiếng trong quân Bắc Cảnh.
Hỗ Báo Doanh của anh ta, lựa chọn đều là mãnh sĩ vóc người cường tráng, thân kinh bách chiến, chẳng những được huấn luyện tốt, tác chiến càng dũng mãnh không sợ chết, nhiều lần giết đến quân địch tan rã.
Hồ Báo Doanh ở trong một đám bộ độc lập của quân Bắc Cảnh, sức chiến đấu gần như bằng Thập Bát Ky Bắc Cảnh, cùng với dũng sĩ doanh của Trần Ninh.
Đây cũng là nơi Ngụy Diên luôn tự hào.
Hỗ Báo Doanh bắt kể là thực lực của binh sĩ hay trang bị, đều vượt xa bộ đội bình thường, bởi vậy chiến sĩ trong Hỗ Báo Doanh đều phi thường cuồng ngạo không kiềm chế.
Lúc này, Ngụy Diên cùng Hồ Báo Doanh, còn có một sư đoàn anh ta phụ trách, đều chú ý tới Đại đô đốc đến.
Những binh sĩ Hỗ Báo Doanh này, lúc xếp hàng vốn còn quy củ, nhưng nhìn thấy Đại đô đốc xuất hiện, không ít người lập tức trở nên có chút lơ là phát phơ.
Những chiến sĩ Hỗ Báo này cố ý đứng nghiêng nghiêng, không ra thể thống gì.
Thậm chí còn có máy tiểu sĩ quan thực lực xuất chúng, trắng trợn đánh giá Trần Ninh, ánh mắt từ đầy không phục, rất không thân thiện.
Không có cách nào!.
Đám người Ngụy Diên, trong lúc nhất thời, có chút mờ mịt.
Trần Ninh đứng lên, trầm giọng nói: “Tôi biết vị trí Thiếu soái trong lòng các vị, các vị cũng đều cho rằng, chỉ có Thiếu soái dẫn dắt các vị, các vị mới an tâm, mới cảm giác có thể bách chiến bách thắng.”
“Nhưng các vị không thể luôn luôn mong đợi Thiếu soái.”
“Các vị phải thử một mình đảm đương!”
“Chẳng lẽ có Thiếu soái dẫn dắt các vị, các vị liền đánh đâu thắng đó, không có Thiếu soái dẫn dắt các vị, các vị cái gì cũng không phải, ngay cả trận cũng đánh không thắng?”
Đám người Ngụy Diên mặt đỏ tai hồng, lớn tiếng nói: “Đương nhiên không phải!”
Trần Ninh gật gật đầu: “Rắt tốt!”
“Vậy các vị liền chứng minh bản thân các vị, chứng minh cho dù các vị không ở dưới cánh chim của Thiếu soái che chở, cũng có thể thắng trận lớn.”
“Mọi người thắng trận lớn, đây chính là chân chính tốt đối với Thiếu soái, mọi người thắng, khẳng định Thiếu soái cũng sẽ cảm thấy vui mừng, lấy làm ngạo nghễ vì nhóm bộ hạ các vị.”
Nhóm người Ngụy Diên nghe vậy, ai nấy đều nóng lòng muốn thử.
Trần Ninh tiếp tục nói: “Cho nên, cho các vị cơ hội chứng minh bản thân, đồng thời cũng xin các vị cho tôi cơ hội chứng minh thực lực của tôi.”
“Chúng ta đồng tâm hiệp lực, đánh thắng trận chiến này!”
“Đồng thời tôi cũng cam kết với các vị, Thiếu soái của các vị, cuối cùng sẽ trở về!”
Cái này khiến nhóm người Ngụy Diên và Tần Phong hoàn toàn kích động.
Bọn họ nhao nhao nói: “Đại đô đốc, chúng tôi tin tưởng ngài, nhất định chúng tôi sẽ đồng tâm hiệp lực, thắng trận chiến này.”
Trần Ninh khẽ gật đầu!
Tham Lang cùng Phá Quân, Thất Sát nhìn nhau một cái, bọn họ nghĩ: Quả nhiên vẫn là Thiếu soái tương đối hiểu đám đâm đầu này, có thể trấn áp đám người này.
Tối hôm đó, Trần Ninh không ngủ, cùng Tham Lang, Phá Quân, Thát Sát, sơ bộ nghiên cứu chiến lược một chút.
Ngày hôm sau!
Toàn bộ bộ đội quân Bắc Cảnh, lần lượt đến tổng bộ quân Bắc Cảnh, bắt đầu tập kết.
Tổng bộ quân Bắc Cảnh trở nên đặc biệt náo nhiệt, từng chiếc xe chiến bọc thép và các vũ khí khác không ngừng được vận chuyển đến nơi này, bầu trời trên đỉnh đầu, máy bay chiến đấu không ngừng gào thét qua.
Trần Ninh đã hạ lệnh, 30 vạn tướng sĩ quân Bắc Cảnh, trong vòng một ngày phải tập kết xong.
Một nhóm tướng lĩnh Tam Hỗ Thất Hùng, toàn bộ đều bận rộn.
Trần Ninh mặc chiến bào Chu Tước, mặt nạ Kỳ Lân, dẫn theo Điển Chử cùng Bát Hổ Vệ, cũng xuất hiện ở quảng trường căn cứ tổng bộ, tuần tra tình huống bộ đội tập két.
Một góc của quảng trường!
Ngụy Diên, một trong Thát Hùng của Bắc Cảnh, lúc này đã tập kết một sư đoàn anh ta phụ trách, còn có bộ đội độc lập của anh ta – Hỗ Báo Doanh lại.
Lúc này!
Ngụy Diên đang đối với một sư đoàn mà anh ta phụ trách, còn có Hỗ Báo Doanh độc lập đang huần luyện!
Tướng quân bình thường, ngoại trừ bộ đội phụ trách ra, còn có thể trang bị một bộ đội độc lập, ví dụ như doanh pháo binh, doanh trại kỹ thuật.
Bộ đội độc lập của Ngụy Diên, vậy thì lợi hại rồi, là Hỗ Báo Doanh nổi tiếng trong quân Bắc Cảnh.
Hỗ Báo Doanh của anh ta, lựa chọn đều là mãnh sĩ vóc người cường tráng, thân kinh bách chiến, chẳng những được huấn luyện tốt, tác chiến càng dũng mãnh không sợ chết, nhiều lần giết đến quân địch tan rã.
Hồ Báo Doanh ở trong một đám bộ độc lập của quân Bắc Cảnh, sức chiến đấu gần như bằng Thập Bát Ky Bắc Cảnh, cùng với dũng sĩ doanh của Trần Ninh.
Đây cũng là nơi Ngụy Diên luôn tự hào.
Hỗ Báo Doanh bắt kể là thực lực của binh sĩ hay trang bị, đều vượt xa bộ đội bình thường, bởi vậy chiến sĩ trong Hỗ Báo Doanh đều phi thường cuồng ngạo không kiềm chế.
Lúc này, Ngụy Diên cùng Hồ Báo Doanh, còn có một sư đoàn anh ta phụ trách, đều chú ý tới Đại đô đốc đến.
Những binh sĩ Hỗ Báo Doanh này, lúc xếp hàng vốn còn quy củ, nhưng nhìn thấy Đại đô đốc xuất hiện, không ít người lập tức trở nên có chút lơ là phát phơ.
Những chiến sĩ Hỗ Báo này cố ý đứng nghiêng nghiêng, không ra thể thống gì.
Thậm chí còn có máy tiểu sĩ quan thực lực xuất chúng, trắng trợn đánh giá Trần Ninh, ánh mắt từ đầy không phục, rất không thân thiện.
Không có cách nào!.