Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1236
Chương 1236
Nhóm người Điển Chử, Tần Tước, Bát Hổ Vệ, vẻ mặt ai nấy đều là sát ý-
Ánh mắt Trần Ninh lạnh như băng, âm thanh không mang theo một vẻ tình cảm, âm thanh giống như đến từ Cửu U: "Diệp Sâm, anh là người muốn chết nhất mà tôi từng gặp, lời anh nói, hôm nay anh chắc chắn là chết không thể nghi ngờ.”
Độc Cô Hành thở dài trong lòng.
ông ta biết thực lực Trần Ninh không tệ, giết cảm thấy có chút đáng tiếc, vốn định thay Diệp tiên sinh thu Trần Ninh, ở lại Diệp gia làm gia thần, cũng không tệ.
Đường đường là chiến thần Hoa Hạ, làm gia thần Diệp gia, truyền ra ngoài cũng có mặt mũi.
Nhưng đáng tiếc là, oán hận của công tử Diệp Sâm đối với Trần Ninh quá sâu, rõ ràng không muốn để
Trần Ninh đầu hàng.
Diệp Sâm nhìn ánh mắt lạnh như băng của Trần Ninh, đáy lòng không biết vì sao lại có chút sợ hãi, dâng lên một sự sợ hãi khó hiểu.
Anh ta vội vàng nhìn về phía Độc Cô Hành: "Chú Độc Cô, cùng anh ta nói nhảm nhiều như vậy làm gì, mau giết anh ta, báo thù cho cháu.”
Độc Cô Hành mời chào Trần Ninh không được, liền xua tan ý nghĩ này.
Ông ta nhìn Trần Ninh, bình tĩnh nói: "Nếu cậu không chịu đầu hàng, như
vậy thì không trách tôi được.
Nói xong, ông ta vẫy vẫy tay!
Lập tức, một tùy tùng, bước nhanh tới, đem một cái hộp kiếm mở ra.
Bên trong là một thanh trường kiếm cổ xưa!
Độc Cô Hành tiện tay nắm lấy trường kiếm, răng rắc một tiếng, trường kiếm ra khỏi vỏ, nghiêng chỉ xuống đất, thân kiếm khẽ run rẩy, tiếng rồng ngâm không dứt.
Ông ta nhìn Trần Ninh, thản nhiên
nói: "Là cậu tới chỉ giáo, hay là để cho thủ hạ của cậu đến trước để chết?”
Điển Chử vừa muốn đứng lên.
Nhưng Tần Tước đã đi trước một bước.
“Giết gà sao lại dùng đao mổ trâu, đối phó ông không cần Thiếu soái nhà tôi tự mình xuất thủ, để tôi giáo huấn ông."
Độc Cô Hành khẽ nhíu mày: "Phụ nữ?”
Tần Tước giận dữ nói: "Phụ nữ thì sao, phụ nữ cũng có thể giết ông.”
Nói xong, Tần Tước rút ra Tam Lăng Quân Thứ(*), nhanh như tia chớp đâm về phía lồng ngực Độc Cô Hành.
(*) Một loại dao găm có ba cạnh.
Độc Cô Hành cười ha hả, trường kiếm trong tay đâm ra, giống như Độc Long phá không.
Keng....
Mũi nhọn của Tam Lăng Quân Thứ, cùng mũi kiếm trường kiếm, chuẩn xác va chạm cùng một chỗ, phát ra một tiếng vang lanh lảnh.
Thân hình Tần Tước giống như bị điện giật, cánh tay phải tê dại.
Cô kinh hãi thất sắc, lần đầu tiên gặp được đối thủ mạnh như vậy.
Keng....
Kiếm thứ hai của Độc Cô Hành, đến nhanh hơn.
Trần Ninh nhắc nhở: “Cẩn thận!
Tần Tước mạnh mẽ nâng Tam Lăng Quân Thứ, chống đỡ trường kiếm của đối phương.
Keng....
Lúc này, Tần Tước liền bị chấn lui về phía sau đi ra ngoài.
Cô vừa kinh vừa tức giận, cảm giác nửa thân thể đều tê dại.
Nhưng, cô lại không phục, chuẩn bị tiếp tục chiến đấu.
Lúc này, Trần Ninh đã mở miệng gọi cô: "Tần Tước, thực lực của ông ta rất mạnh, cô không phải là đối thủ của ông ta, để tôi tiếp hai chiêu với ông ta.”
Tuy rằng Tần Tước không phục, nhưng quy tắc đầu tiên của quân nhân chính là tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh.
Cuối cùng cô rút lui một cách thành thật.
Trần Ninh đứng lên, có hứng thú nhìn Độc Cô Hành, cái tên nhìn như bệnh tật này, thỉnh thoảng ho khan hai tiếng, giống như bất cứ lúc nào ngủm đi, lại là một siêu cường giả.
Xem ra, dưới danh tiếng tăng lên, hai mươi năm trước Diệp Tiêu Dao có thể oanh động cả nước, khiến Quốc chủ đều cảm thấy đau đầu, dưới trướng vẫn có người có năng lực.
Trần Ninh đang nhìn Độc Cô Hành, Độc Cô Hành cũng đang nhìn Trần Ninh.
Mấy năm trước, danh tiếng Trần Ninh nổi lên, còn được ca ngợi là chiến thần Hoa Hạ.
Độc Cô Hành cũng rất hứng thú với Trần Ninh.
ông ta cười như không cười nói: "Trần Ninh, cậu chọn loại vũ khí đi.”
Trần Ninh cười cười: "Không cần!”
Độc Cô Hành nghe vậy nhíu mày, lập tức ném trường kiếm cổ xưa trong tay, ném cho tùy tùng bên cạnh, lạnh nhạt nói: "Cậu không cần vũ khí, tôi cũng không cần.”
Trần Ninh cười khẽ: "Đến!”
Đến thì đến!
Độc Cô Hành không có ý khách khí với Trần Ninh, thân hình chợt động.
Tốc độ của ông ta đã đạt tới trình độ đỉnh cao.
Nhóm người Tống Sính Đình bình thường, ánh mắt không theo kịp tốc độ của ông ta.
Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, sau đó Độc Cô Hành liền biến mất khỏi không trung, trong nháy mắt sau đó, Độc Cô Hành di chuyển xuất hiện trước mặt Trần Ninh, tay phải như đao, như tia chớp chém về phía cổ
Trần Ninh.
Trần Ninh hơi ngửa ra sau, đập đúng chỗ tốt tránh được tay đao của Độc Cô Hành.
Độc Cô Hành không khỏi nhẹ nhàng di chuyện một cái.
ông ta cả đời này cười to hơn ngàn trượng, ngoại trừ bại ở Tiêu Diêu vương ra, còn chưa từng gặp qua kẻ địch khác.
Trần Ninh lại có thể tránh được một kích sắc bén của ông ta, ít nhiều khiến ông ta có chút kinh ngạc.
'Có chút thú vị!
ông ta nói, động tác lại không dừng lại chút nào, thân pháp như quỷ mị, quyền cước như giỏ như điện, trong chớp mắt đã tiến công Trần Ninh hơn mười chiêu.
Thế công của ông ta giống như cuồng phong sóng dữ, cực kỳ hung mãnh, lại giống như thủy ngân cuồn cuộn trên mặt đất, tất cả đều đến.
Nhưng, Trần Ninh bình thản như trước, ứng phó ung dung giống như
bước đi.
Công kích liên tiếp của Độc Cô Hành, toàn bộ đều thất bại.
Vẻ kinh ngạc trong mắt Độc Cô Hành càng nồng đậm, biểu cảm cũng không có bắt đầu tùy ý, mà trở nên nghiêm túc.
Trần Ninh dưới tất cả toàn bộ công kích thất bại của Độc Cô Hành, rốt cục anh ra tay.
Anh giơ tay lên, đơn giản một quyền.
Một quyên này, mang theo ác phong,
phát ra tiếng gào thét tiếng rít không khí, giống như sao bảng phá không mà đến.
Sắc mặt Độc Cô Hành kịch biến!
Chẳng những ông ta nhìn ra một quyền này của Trần Ninh không đơn giản, càng khiến chấn động là Trần Ninh nắm bắt thời cơ xuất chiêu chính xác như vậy.
Một quyền này của Trần Ninh Độc Cô Hành cố gắng dùng hết lực mới chưa sinh.
Bất đắc dĩ...
Độc Cô Hành chỉ có thể mạnh mẽ lấy lực, vội vàng tiếp nhận một quyền này của Trần Ninh.
Ầm ầm!
Nắm đấm hai người va chạm, phát ra một tiếng âm thanh trầm thấp nồng đậm như sấm sét, toàn hội trường có thể nghe thấy.
Thân hình Trần Ninh như núi, đồ sộ nhưng bất động.
Độc Cô Hành lại nhịn không được
đạp đạp liên tiếp lui khỏi bảy tám bước, chỗ dưới chân ông ta đạp qua, gạch đá xanh toàn bộ nát vụn.
Nhóm người Điển Chử, Tần Tước, Bát Hổ Vệ, vẻ mặt ai nấy đều là sát ý-
Ánh mắt Trần Ninh lạnh như băng, âm thanh không mang theo một vẻ tình cảm, âm thanh giống như đến từ Cửu U: "Diệp Sâm, anh là người muốn chết nhất mà tôi từng gặp, lời anh nói, hôm nay anh chắc chắn là chết không thể nghi ngờ.”
Độc Cô Hành thở dài trong lòng.
ông ta biết thực lực Trần Ninh không tệ, giết cảm thấy có chút đáng tiếc, vốn định thay Diệp tiên sinh thu Trần Ninh, ở lại Diệp gia làm gia thần, cũng không tệ.
Đường đường là chiến thần Hoa Hạ, làm gia thần Diệp gia, truyền ra ngoài cũng có mặt mũi.
Nhưng đáng tiếc là, oán hận của công tử Diệp Sâm đối với Trần Ninh quá sâu, rõ ràng không muốn để
Trần Ninh đầu hàng.
Diệp Sâm nhìn ánh mắt lạnh như băng của Trần Ninh, đáy lòng không biết vì sao lại có chút sợ hãi, dâng lên một sự sợ hãi khó hiểu.
Anh ta vội vàng nhìn về phía Độc Cô Hành: "Chú Độc Cô, cùng anh ta nói nhảm nhiều như vậy làm gì, mau giết anh ta, báo thù cho cháu.”
Độc Cô Hành mời chào Trần Ninh không được, liền xua tan ý nghĩ này.
Ông ta nhìn Trần Ninh, bình tĩnh nói: "Nếu cậu không chịu đầu hàng, như
vậy thì không trách tôi được.
Nói xong, ông ta vẫy vẫy tay!
Lập tức, một tùy tùng, bước nhanh tới, đem một cái hộp kiếm mở ra.
Bên trong là một thanh trường kiếm cổ xưa!
Độc Cô Hành tiện tay nắm lấy trường kiếm, răng rắc một tiếng, trường kiếm ra khỏi vỏ, nghiêng chỉ xuống đất, thân kiếm khẽ run rẩy, tiếng rồng ngâm không dứt.
Ông ta nhìn Trần Ninh, thản nhiên
nói: "Là cậu tới chỉ giáo, hay là để cho thủ hạ của cậu đến trước để chết?”
Điển Chử vừa muốn đứng lên.
Nhưng Tần Tước đã đi trước một bước.
“Giết gà sao lại dùng đao mổ trâu, đối phó ông không cần Thiếu soái nhà tôi tự mình xuất thủ, để tôi giáo huấn ông."
Độc Cô Hành khẽ nhíu mày: "Phụ nữ?”
Tần Tước giận dữ nói: "Phụ nữ thì sao, phụ nữ cũng có thể giết ông.”
Nói xong, Tần Tước rút ra Tam Lăng Quân Thứ(*), nhanh như tia chớp đâm về phía lồng ngực Độc Cô Hành.
(*) Một loại dao găm có ba cạnh.
Độc Cô Hành cười ha hả, trường kiếm trong tay đâm ra, giống như Độc Long phá không.
Keng....
Mũi nhọn của Tam Lăng Quân Thứ, cùng mũi kiếm trường kiếm, chuẩn xác va chạm cùng một chỗ, phát ra một tiếng vang lanh lảnh.
Thân hình Tần Tước giống như bị điện giật, cánh tay phải tê dại.
Cô kinh hãi thất sắc, lần đầu tiên gặp được đối thủ mạnh như vậy.
Keng....
Kiếm thứ hai của Độc Cô Hành, đến nhanh hơn.
Trần Ninh nhắc nhở: “Cẩn thận!
Tần Tước mạnh mẽ nâng Tam Lăng Quân Thứ, chống đỡ trường kiếm của đối phương.
Keng....
Lúc này, Tần Tước liền bị chấn lui về phía sau đi ra ngoài.
Cô vừa kinh vừa tức giận, cảm giác nửa thân thể đều tê dại.
Nhưng, cô lại không phục, chuẩn bị tiếp tục chiến đấu.
Lúc này, Trần Ninh đã mở miệng gọi cô: "Tần Tước, thực lực của ông ta rất mạnh, cô không phải là đối thủ của ông ta, để tôi tiếp hai chiêu với ông ta.”
Tuy rằng Tần Tước không phục, nhưng quy tắc đầu tiên của quân nhân chính là tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh.
Cuối cùng cô rút lui một cách thành thật.
Trần Ninh đứng lên, có hứng thú nhìn Độc Cô Hành, cái tên nhìn như bệnh tật này, thỉnh thoảng ho khan hai tiếng, giống như bất cứ lúc nào ngủm đi, lại là một siêu cường giả.
Xem ra, dưới danh tiếng tăng lên, hai mươi năm trước Diệp Tiêu Dao có thể oanh động cả nước, khiến Quốc chủ đều cảm thấy đau đầu, dưới trướng vẫn có người có năng lực.
Trần Ninh đang nhìn Độc Cô Hành, Độc Cô Hành cũng đang nhìn Trần Ninh.
Mấy năm trước, danh tiếng Trần Ninh nổi lên, còn được ca ngợi là chiến thần Hoa Hạ.
Độc Cô Hành cũng rất hứng thú với Trần Ninh.
ông ta cười như không cười nói: "Trần Ninh, cậu chọn loại vũ khí đi.”
Trần Ninh cười cười: "Không cần!”
Độc Cô Hành nghe vậy nhíu mày, lập tức ném trường kiếm cổ xưa trong tay, ném cho tùy tùng bên cạnh, lạnh nhạt nói: "Cậu không cần vũ khí, tôi cũng không cần.”
Trần Ninh cười khẽ: "Đến!”
Đến thì đến!
Độc Cô Hành không có ý khách khí với Trần Ninh, thân hình chợt động.
Tốc độ của ông ta đã đạt tới trình độ đỉnh cao.
Nhóm người Tống Sính Đình bình thường, ánh mắt không theo kịp tốc độ của ông ta.
Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, sau đó Độc Cô Hành liền biến mất khỏi không trung, trong nháy mắt sau đó, Độc Cô Hành di chuyển xuất hiện trước mặt Trần Ninh, tay phải như đao, như tia chớp chém về phía cổ
Trần Ninh.
Trần Ninh hơi ngửa ra sau, đập đúng chỗ tốt tránh được tay đao của Độc Cô Hành.
Độc Cô Hành không khỏi nhẹ nhàng di chuyện một cái.
ông ta cả đời này cười to hơn ngàn trượng, ngoại trừ bại ở Tiêu Diêu vương ra, còn chưa từng gặp qua kẻ địch khác.
Trần Ninh lại có thể tránh được một kích sắc bén của ông ta, ít nhiều khiến ông ta có chút kinh ngạc.
'Có chút thú vị!
ông ta nói, động tác lại không dừng lại chút nào, thân pháp như quỷ mị, quyền cước như giỏ như điện, trong chớp mắt đã tiến công Trần Ninh hơn mười chiêu.
Thế công của ông ta giống như cuồng phong sóng dữ, cực kỳ hung mãnh, lại giống như thủy ngân cuồn cuộn trên mặt đất, tất cả đều đến.
Nhưng, Trần Ninh bình thản như trước, ứng phó ung dung giống như
bước đi.
Công kích liên tiếp của Độc Cô Hành, toàn bộ đều thất bại.
Vẻ kinh ngạc trong mắt Độc Cô Hành càng nồng đậm, biểu cảm cũng không có bắt đầu tùy ý, mà trở nên nghiêm túc.
Trần Ninh dưới tất cả toàn bộ công kích thất bại của Độc Cô Hành, rốt cục anh ra tay.
Anh giơ tay lên, đơn giản một quyền.
Một quyên này, mang theo ác phong,
phát ra tiếng gào thét tiếng rít không khí, giống như sao bảng phá không mà đến.
Sắc mặt Độc Cô Hành kịch biến!
Chẳng những ông ta nhìn ra một quyền này của Trần Ninh không đơn giản, càng khiến chấn động là Trần Ninh nắm bắt thời cơ xuất chiêu chính xác như vậy.
Một quyền này của Trần Ninh Độc Cô Hành cố gắng dùng hết lực mới chưa sinh.
Bất đắc dĩ...
Độc Cô Hành chỉ có thể mạnh mẽ lấy lực, vội vàng tiếp nhận một quyền này của Trần Ninh.
Ầm ầm!
Nắm đấm hai người va chạm, phát ra một tiếng âm thanh trầm thấp nồng đậm như sấm sét, toàn hội trường có thể nghe thấy.
Thân hình Trần Ninh như núi, đồ sộ nhưng bất động.
Độc Cô Hành lại nhịn không được
đạp đạp liên tiếp lui khỏi bảy tám bước, chỗ dưới chân ông ta đạp qua, gạch đá xanh toàn bộ nát vụn.