Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-289
Chương 289: Bây giờ cô còn muốn tôi quỳ xuống không?
Sau khi nói xong, Lục San San nhìn Trần Ninh và Tổng Sính Đình bằng ánh mắt lạnh như băng.
Cô ta vênh mặt, lạnh lùng nói: "Trần Ninh, Tống Sính Đình, có lẽ hai người không ngờ sẽ có ngày mình rơi vào tay tôi nhỉ?"
Lục San San vừa dứt lời, trong hội trường thình lình xuất hiện hơn năm mươi người đàn ông mặc vest đen.
Nhóm người này cầm kiếm Nhật, bao vây vợ chồng Trần Ninh rất thuần thục.
Cả hội trường đổ dồn ánh mắt vào Trần Ninh và Tổng Sính Đình.
Có không ít người nhìn Trần Ninh và Tổng Sính Đình với ánh mắt đầy thương hại.
Gia đình Tống Thanh Tùng đã trốn ra xa, tỏ vẻ chúng tôi không quen hai người này.
Tổng Sính Đình bị một đám đàn ông mặc vest, cầm kiếm Nhật vây quanh, cô căng thẳng nắm lấy tay Trần Ninh.
Song nét mặt Trần Minh vẫn như thường, thậm chí ánh mắt nhìn Lục San San còn có ý mỉa mai. Anh thản nhiên nói: "Lục San San, lần trước ăn liên hoàn tất mà cô vẫn chưa rút được kinh nghiệm à?"
Anh nhắc đến chuyện Lục San San bị tát lần trước làm cô ta nổi giận đùng đùng.
Cô ta trợn mắt trừng Trần Ninh, căm hận nói: "Anh còn dám nhắc tới chuyện tối hôm đó! Lục San San tôi từng này tuổi mà chưa từng bị ai bắt nạt như vậy đâu! Quay lại web truyện t a m l i n h nhé
Nhưng cười người hôm trước hôm sau người cười, tối nay đến lượt hai người rơi vào tay tôi.
Bây giờ tôi muốn hai người quỳ xuống cho tôi!"
Trần Ninh cười khẽ: "Lục San San, não là thứ tốt, tiếc là cô không có!
Chỉ dựa vào một đám người vô tích sự này, cộng thêm mấy thanh kiếm mẻ mà muốn bắt tôi quỳ à?"
Nghe anh nói vậy, Lục San San tức sôi gan, giận dữ quát: "Tu La, đánh gãy hai chân của anh ta trước, giúp anh ta quỳ xuống!"
"Vâng, thưa cô chủ!"
Tu La mặc vest đen với thân hình vạm vỡ, vừa cười dữ tợn vừa sải bước đi về phía Trần Ninh.
đó có người nhận ra Tu La, nhao nhao thốt lên đầy kinh ngạc: "Trời ạ, là Tu La - vua giết người ngày xưa kìa!"
"Tu La mà ra tay thì chỉ còn đường chết!"
"Trần Ninh chết chắc rồi!"
Tu La bước nhanh lao về phía Trần Ninh, cười gần: "Nhóc con, quỳ xuống cho tôi!"
Anh ta nói xong, lập tức bật lên đá vào đầu gối Trần Ninh với tốc độ nhanh như chớp.
Định đá gãy đầu gối Trần Ninh để ép anh quỳ xống.
Cú đá này cực nhanh, nhanh đến độ xuất hiện ảnh ảo, khiến mọi người nhìn mà rợn tóc gáy.
Trần Ninh cười khẽ, cũng bật lên đá một phát.
Nhưng tốc độ nhanh hơn, lực mạnh hơn.
Bộp!
Hai người đã trúng chân nhau!
Tiếp đó, chân Tu La bị đá gãy, biến dạng thành hình chữ V quái dị, trông rất đau đớn.
"A!"
Tiếng hét thảm thiết của Tu La vang lên!
Trần Ninh đá gãy chân đối phương, lại giơ cao chân đá vèo.
Cộp!
Đá trúng đầu Tu La!
Tiếng hét của Tu La ngưng bặt, anh ta ngã rầm xuống đất như cây to bị đốn gãy.
Toàn thể hội trường trố mắt nhìn, không gian lặng ngắt như tờ.
Trần Ninh đứng chắp tay nhìn Lục San San cũng đang sững người vì kinh ngạc, sau đó lạnh nhạt hỏi: "Lục San San, bây giờ cô còn muốn tôi quỳ không?"
Lục San San lập tức hoàn hồn, lấy một khẩu súng lục mini từ trong túi xách ra rồi chĩa họng súng vào Trần Ninh, cười gần: "Anh đánh giỏi đấy, đến Tu La cũng không phải đối thủ của anh. Thế nhưng anh có lợi hại đến mấy, chẳng lẽ còn lợi hại hơn súng sao?"
Trần Ninh hơi nhếch môi: "Một khẩu súng mà cũng dám khoe khoang trước mặt tôi."
Lục San San cười lạnh lùng: "Một khẩu súng cũng đủ giết anh nhiều lần!"
Trần Ninh bật cười ha hả: "Thế ư? Vậy cô nhìn xem những khẩu súng này có thể giết có bao nhiêu lần?"
Câu nói của Trần Ninh làm Lục San San sinh lòng nghi ngờ.
Đột nhiên, ở cách đó không xa, mười cảnh vệ bên cạnh Vương Đạo Phương đồng loạt giơ súng tiểu liên lên, tất cả nòng súng cùng nhắm vào cô ta.
Sau khi nói xong, Lục San San nhìn Trần Ninh và Tổng Sính Đình bằng ánh mắt lạnh như băng.
Cô ta vênh mặt, lạnh lùng nói: "Trần Ninh, Tống Sính Đình, có lẽ hai người không ngờ sẽ có ngày mình rơi vào tay tôi nhỉ?"
Lục San San vừa dứt lời, trong hội trường thình lình xuất hiện hơn năm mươi người đàn ông mặc vest đen.
Nhóm người này cầm kiếm Nhật, bao vây vợ chồng Trần Ninh rất thuần thục.
Cả hội trường đổ dồn ánh mắt vào Trần Ninh và Tổng Sính Đình.
Có không ít người nhìn Trần Ninh và Tổng Sính Đình với ánh mắt đầy thương hại.
Gia đình Tống Thanh Tùng đã trốn ra xa, tỏ vẻ chúng tôi không quen hai người này.
Tổng Sính Đình bị một đám đàn ông mặc vest, cầm kiếm Nhật vây quanh, cô căng thẳng nắm lấy tay Trần Ninh.
Song nét mặt Trần Minh vẫn như thường, thậm chí ánh mắt nhìn Lục San San còn có ý mỉa mai. Anh thản nhiên nói: "Lục San San, lần trước ăn liên hoàn tất mà cô vẫn chưa rút được kinh nghiệm à?"
Anh nhắc đến chuyện Lục San San bị tát lần trước làm cô ta nổi giận đùng đùng.
Cô ta trợn mắt trừng Trần Ninh, căm hận nói: "Anh còn dám nhắc tới chuyện tối hôm đó! Lục San San tôi từng này tuổi mà chưa từng bị ai bắt nạt như vậy đâu! Quay lại web truyện t a m l i n h nhé
Nhưng cười người hôm trước hôm sau người cười, tối nay đến lượt hai người rơi vào tay tôi.
Bây giờ tôi muốn hai người quỳ xuống cho tôi!"
Trần Ninh cười khẽ: "Lục San San, não là thứ tốt, tiếc là cô không có!
Chỉ dựa vào một đám người vô tích sự này, cộng thêm mấy thanh kiếm mẻ mà muốn bắt tôi quỳ à?"
Nghe anh nói vậy, Lục San San tức sôi gan, giận dữ quát: "Tu La, đánh gãy hai chân của anh ta trước, giúp anh ta quỳ xuống!"
"Vâng, thưa cô chủ!"
Tu La mặc vest đen với thân hình vạm vỡ, vừa cười dữ tợn vừa sải bước đi về phía Trần Ninh.
đó có người nhận ra Tu La, nhao nhao thốt lên đầy kinh ngạc: "Trời ạ, là Tu La - vua giết người ngày xưa kìa!"
"Tu La mà ra tay thì chỉ còn đường chết!"
"Trần Ninh chết chắc rồi!"
Tu La bước nhanh lao về phía Trần Ninh, cười gần: "Nhóc con, quỳ xuống cho tôi!"
Anh ta nói xong, lập tức bật lên đá vào đầu gối Trần Ninh với tốc độ nhanh như chớp.
Định đá gãy đầu gối Trần Ninh để ép anh quỳ xống.
Cú đá này cực nhanh, nhanh đến độ xuất hiện ảnh ảo, khiến mọi người nhìn mà rợn tóc gáy.
Trần Ninh cười khẽ, cũng bật lên đá một phát.
Nhưng tốc độ nhanh hơn, lực mạnh hơn.
Bộp!
Hai người đã trúng chân nhau!
Tiếp đó, chân Tu La bị đá gãy, biến dạng thành hình chữ V quái dị, trông rất đau đớn.
"A!"
Tiếng hét thảm thiết của Tu La vang lên!
Trần Ninh đá gãy chân đối phương, lại giơ cao chân đá vèo.
Cộp!
Đá trúng đầu Tu La!
Tiếng hét của Tu La ngưng bặt, anh ta ngã rầm xuống đất như cây to bị đốn gãy.
Toàn thể hội trường trố mắt nhìn, không gian lặng ngắt như tờ.
Trần Ninh đứng chắp tay nhìn Lục San San cũng đang sững người vì kinh ngạc, sau đó lạnh nhạt hỏi: "Lục San San, bây giờ cô còn muốn tôi quỳ không?"
Lục San San lập tức hoàn hồn, lấy một khẩu súng lục mini từ trong túi xách ra rồi chĩa họng súng vào Trần Ninh, cười gần: "Anh đánh giỏi đấy, đến Tu La cũng không phải đối thủ của anh. Thế nhưng anh có lợi hại đến mấy, chẳng lẽ còn lợi hại hơn súng sao?"
Trần Ninh hơi nhếch môi: "Một khẩu súng mà cũng dám khoe khoang trước mặt tôi."
Lục San San cười lạnh lùng: "Một khẩu súng cũng đủ giết anh nhiều lần!"
Trần Ninh bật cười ha hả: "Thế ư? Vậy cô nhìn xem những khẩu súng này có thể giết có bao nhiêu lần?"
Câu nói của Trần Ninh làm Lục San San sinh lòng nghi ngờ.
Đột nhiên, ở cách đó không xa, mười cảnh vệ bên cạnh Vương Đạo Phương đồng loạt giơ súng tiểu liên lên, tất cả nòng súng cùng nhắm vào cô ta.