Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 515: Kiến nhỏ cũng dám rung cây
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong vòng chưa đầy nửa giờ, một chiếc Hồng Kì và một đoàn xe gòm năm chiếc suv màu đen chạy như bay tới!
Lúc này tại ngục giam!
Vương Song cùng con trai của ông ta là Vương Long Phi, cũng như hàng ngàn thuộc hạ của Vương phiệt đều cùng nhau nhìn về hướng đoàn xe đang tới.
Lưu Tiến Trung và những người
khác, những người bị đánh gãy chân, buộc phải quỳ dưới gốc cây cổ thụ đã trở nên kích động vô cùng, bọn họ liên tục nói: “Trần tiên sinh đã đến, các người xong ròi.”
Nghe bọn họ nói vậy, Vương Song, con trai ông ta cùng đám người nhìn nhau mà cười.
Trần Ninh tỏng cộng mới có mấy chiếc xe như vậy, có thể có bao nhiêu người chứ?
Vương triệt hiện đang toàn lực chinh chiến, có hơn 5.000 người bao gồm cả nhà bọn họ, đệ tử và cả thuộc hạ
của ông ta!
Mọi người ở đây mỗi người phun một một ngụm nước miếng đều có thể dìm chết Trần Ninh mấy người bọn họ.
Lưu Tiến Trung và nhóm người này còn dám nói Vương triệt bọn họ xong rồi, thực sự không biết sự tự tin mù quáng này đến từ đâu?
Ngay lúc này!
Trần Ninh cùng Lý Vũ Đồng, Điển Chử, Bát Hổ Vệ cùng với Cuồng Phong, Nộ Lãng bước xuống xe.
Vương Long Phi nhìn thấy Trần Ninh, lập tức nghiến răng nghiến lợi, anh ta xem như là kẻ hận Trần Ninh thấu xương.
Anh ta đắc thắng cười: “Ha, Trần Ninh, chắc anh không ngờ chúng ta lại gặp nhau sớm như vậy đúng không?”
“Hơn nữa còn là cùng một người, cùng một chỗ.”
“Chỉ là đêm nay người quỳ xuống không phải tôi mà là anh.”
Ánh mắt Trần Ninh lướt qua nhóm người Lưu Tiến Trung đang quỳ dưới gốc cây hòe già, nhìn thấy trên quần Lưu Tiến Trung và những người khác dính đầy máu, rõ ràng là chân của bọn họ đã bị đánh gãy.
Sắc mặt anh lập tức trầm xuống, trong mắt lóe lên sát ý, lạnh lùng nói: “Trời tạo nghiệp còn có thể sống, tự tạo nghiệp thì không thể sống.”
“Vương Long Phi, trước đây tao tha cho mày một lần, cũng cho Vương phiệt các người một cơ hội.”
Trên mặt Trần Ninh lộ ra vẻ tức giận!
Anh là Thống soái của ba trăm nghìn binh lính ở bắc cảnh, mà Tần Dũng lại dám tự xưng là Trấn Bắc Vương, chuyện này chính xác là vô cùng nược cười.
Trần Ninh dửng dưng nhìn Tần Dũng: “Anh là cái thá gì mà dám tự xưng là Trấn Bắc Vương, hơn nữa còn dám tự xưng là Trấn Bắc Vương Bắc ở trước mặt tôi, tôi phải xem xem anh có năng lực gì.”
Tần Dũng cười gằn: “Khả năng của ta là giết cậu!”
Nói xong, dưới chân anh ta vang lên một tiếng nổ lớn, mặt đất nứt toác.
Cả người anh ta như một quả đạn pháo, lao vào Trần Ninh, một quyền
hướng tới mặt Trần Ninh mà đánh.
Trần Ninh khịt mũi: “Kiến nhỏ cũng dám rung cây!”
Nói xong giơ tay lập tức tới một quyền!
Một quyền lao tới như xé không khí, theo đó trở thành một luồng khí sắc bén, không khí xung quanh nắm đấm trở nên biến dạng, từ đây đã có thể thấy được sức mạnh kinh hoàng của nắm đấm này.
Sắc mặt của Tần Dũng thay đổi rõ rệt ngay khi vừa nhìn thấy điều này,
trong mắt lộ ra vẻ chấn kinh.
Anh ta quái dị kêu lên một tiếng, dùng hết khí lực, vung nắm đấm về phía Trần Ninh, muốn đạt tới một đấm cực mạnh như Trần Ninh.
Binh!
Nắm đấm hai người giao kích cùng một chỗ!
Cánh tay của Tần Dũng giống như gỗ thối va vào một tấm thép, cả cánh tay của anh ta lập tức vỡ tung.
Tần Dũng không khỏi thét lên một tiếng!
Kết quả của một quyền đối chọi với Trần Ninh, toàn bộ cánh tay phải của anh ta đã biến mất, nháy mắt trở thành một kẻ cụt một tay.
Trần Ninh tung một cú vào cánh tay của Tần Dũng, sau đó lại bay lên, đá vào ngực của Tần Dũng.
Bốp!
Tất cả xương cốt của Tần Dũng đều
vỡ vụn, thân hình biến dạng bay ra ngoài, nặng nề rơi xuống trước mặt Vương Song, Vương Long Phi và những người khác.
Vương Song lộ ra vẻ mặt chấn kinh!
Vương Long Phi cũng mang biểu tình không dám tin!
Hàng ngàn thuộc hạ của Vương phiệt tại hiện trường, tất cả đều trợn mắt há mồm, Trấn Bắc Vương, một trong bốn vị thiên vương của Vương phiệt đã bị Trần Ninh giết chết ngay tại chỗ.
Trời ơi!
Đường đường là Trấn Bắc Vương, lại bị Trần Ninh giết như một con gà con chó, điều này thật quá kinh khủng.
Ngay cả Lý Vũ Đồng cũng không dám tin nhìn Trần Ninh, trong lòng cô Trần Ninh là một kẻ ăn bám, nhưng bây giờ biểu hiện của Trần Ninh khiến cô không khỏi chấn động.
Cô mờ to mắt há hốc mồm, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Người này giết người quá quyết đoán, trên chiến
trường phải giết bao nhiêu kẻ thù mới có phong cách giết người quyết đoán như vậy đây?
Khi tất cả mọi người còn đang sửng sốt, Trần Ninh đã bước tới đích thân đỡ Lưu Tiến Trung lên, để Lưu Tiến trung ngòi tựa lưng vào cây hòe già.
Điển Chừ và những người khác cũng giúp những binh lính gác ngục còn lại bị thương quỳ trên mặt đất, sắp xếp cho họ ngồi hoặc nằm nghĩ ngơi, chờ xe y tế đến giải cứu.
Lúc này Vương Song mới khôi phục lại tinh thần, ông ta chế nhạo nói:
“Chậc chậc, chẳng trách lại kiêu ngạo, hỏa ra cũng có chút năng lực.”
“Ba vị thiên vương còn lại, còn có mười tám vị Kim Cang của Vương phiệt nghe lệnh, tất cả cùng phối hợp hạ gục bọn họ!”
Lập tức, ba đại thiên vương của Vương phiệt, cũng như mười tám vị Kim Cang, hơn hai mươi người như một bầy mãnh hổ, sát khí bừng bừng phỏng ra.
Vừa rồi là Trần Ninh nén giận ra tay, nhưng hiện tại anh căn bản còn không thèm để ý tới bọn thuộc hạ
này của Vương phiệt.
Anh lạnh lùng hô: “Điển Chử, thủ tiêu bọn họ!”
“Tuân lệch!”
Điển Chử cùng với Bát Hổ Vệ, Cuồng Phong, Nộ Lãng đồng loạt xông ra.
Hai bên giao chiến tay đôi, trong chốc lát đã có một trận chiến kịch liệt nổ ra, mùi máu tanh càng trở nên nồng nặc.
Trận chiến diễn ra chóng vánh, kết
thúc cũng rất nhanh.
Điển Chử, Bát Hổ Vệ, cùng Cuồng Phong, Nộ Lãng, tất cả đều đứng nguyên vẹn, nhưng ba vị thiên vương cùng mười tám vị Kim Cang đều đã ngã trong vũng máu.
Lý Vũ Đồng nhìn đến máu trong người cũng sục sôi, khuôn mặt xinh đẹp của cô trừ chấn động, còn có cả kinh ngạc cùng vui mừng.
Cô đang nghĩ: Trời ạ, không chỉ Trần Ninh đáng sợ, mà người của anh cũng rất mạnh!
Vương Song và những người khác ngốc lăng mà trợn mắt nhìn!
Bốn vị thiên vương của Vương phiệt, mười tám vị Kim Cang, tất cả đều là cao thủ của Vương phiệt, vậy mà trong nháy mắt toàn bộ đều đã không còn.
Vương Song khiếp sợ nhìn Trần Ninh.
Trần Ninh chế nhạo: “Không phải nói muốn giết hết chúng tôi sao, chỉ có vậy?”
Sau khi phục hồi lại tinh thần sau chấn động này, Vương Song cười lạnh nói: “Ha ha, phải thừa nhận rằng các người rất mạnh, mạnh đến mức ta phải cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.”
“Nhưng ở thời đại này, cho dù chiến đấu mạnh mẽ đến đâu, cũng có thể hơn cả súng đạn sao?”
Nói xong những lời này, ông ta đột nhiên giơ tay ra hiệu, miệng quát lên: “Tay bắn tỉa của Vương phiệt chúng ta ở đâu?”
***
Trong vòng chưa đầy nửa giờ, một chiếc Hồng Kì và một đoàn xe gòm năm chiếc suv màu đen chạy như bay tới!
Lúc này tại ngục giam!
Vương Song cùng con trai của ông ta là Vương Long Phi, cũng như hàng ngàn thuộc hạ của Vương phiệt đều cùng nhau nhìn về hướng đoàn xe đang tới.
Lưu Tiến Trung và những người
khác, những người bị đánh gãy chân, buộc phải quỳ dưới gốc cây cổ thụ đã trở nên kích động vô cùng, bọn họ liên tục nói: “Trần tiên sinh đã đến, các người xong ròi.”
Nghe bọn họ nói vậy, Vương Song, con trai ông ta cùng đám người nhìn nhau mà cười.
Trần Ninh tỏng cộng mới có mấy chiếc xe như vậy, có thể có bao nhiêu người chứ?
Vương triệt hiện đang toàn lực chinh chiến, có hơn 5.000 người bao gồm cả nhà bọn họ, đệ tử và cả thuộc hạ
của ông ta!
Mọi người ở đây mỗi người phun một một ngụm nước miếng đều có thể dìm chết Trần Ninh mấy người bọn họ.
Lưu Tiến Trung và nhóm người này còn dám nói Vương triệt bọn họ xong rồi, thực sự không biết sự tự tin mù quáng này đến từ đâu?
Ngay lúc này!
Trần Ninh cùng Lý Vũ Đồng, Điển Chử, Bát Hổ Vệ cùng với Cuồng Phong, Nộ Lãng bước xuống xe.
Vương Long Phi nhìn thấy Trần Ninh, lập tức nghiến răng nghiến lợi, anh ta xem như là kẻ hận Trần Ninh thấu xương.
Anh ta đắc thắng cười: “Ha, Trần Ninh, chắc anh không ngờ chúng ta lại gặp nhau sớm như vậy đúng không?”
“Hơn nữa còn là cùng một người, cùng một chỗ.”
“Chỉ là đêm nay người quỳ xuống không phải tôi mà là anh.”
Ánh mắt Trần Ninh lướt qua nhóm người Lưu Tiến Trung đang quỳ dưới gốc cây hòe già, nhìn thấy trên quần Lưu Tiến Trung và những người khác dính đầy máu, rõ ràng là chân của bọn họ đã bị đánh gãy.
Sắc mặt anh lập tức trầm xuống, trong mắt lóe lên sát ý, lạnh lùng nói: “Trời tạo nghiệp còn có thể sống, tự tạo nghiệp thì không thể sống.”
“Vương Long Phi, trước đây tao tha cho mày một lần, cũng cho Vương phiệt các người một cơ hội.”
Trên mặt Trần Ninh lộ ra vẻ tức giận!
Anh là Thống soái của ba trăm nghìn binh lính ở bắc cảnh, mà Tần Dũng lại dám tự xưng là Trấn Bắc Vương, chuyện này chính xác là vô cùng nược cười.
Trần Ninh dửng dưng nhìn Tần Dũng: “Anh là cái thá gì mà dám tự xưng là Trấn Bắc Vương, hơn nữa còn dám tự xưng là Trấn Bắc Vương Bắc ở trước mặt tôi, tôi phải xem xem anh có năng lực gì.”
Tần Dũng cười gằn: “Khả năng của ta là giết cậu!”
Nói xong, dưới chân anh ta vang lên một tiếng nổ lớn, mặt đất nứt toác.
Cả người anh ta như một quả đạn pháo, lao vào Trần Ninh, một quyền
hướng tới mặt Trần Ninh mà đánh.
Trần Ninh khịt mũi: “Kiến nhỏ cũng dám rung cây!”
Nói xong giơ tay lập tức tới một quyền!
Một quyền lao tới như xé không khí, theo đó trở thành một luồng khí sắc bén, không khí xung quanh nắm đấm trở nên biến dạng, từ đây đã có thể thấy được sức mạnh kinh hoàng của nắm đấm này.
Sắc mặt của Tần Dũng thay đổi rõ rệt ngay khi vừa nhìn thấy điều này,
trong mắt lộ ra vẻ chấn kinh.
Anh ta quái dị kêu lên một tiếng, dùng hết khí lực, vung nắm đấm về phía Trần Ninh, muốn đạt tới một đấm cực mạnh như Trần Ninh.
Binh!
Nắm đấm hai người giao kích cùng một chỗ!
Cánh tay của Tần Dũng giống như gỗ thối va vào một tấm thép, cả cánh tay của anh ta lập tức vỡ tung.
Tần Dũng không khỏi thét lên một tiếng!
Kết quả của một quyền đối chọi với Trần Ninh, toàn bộ cánh tay phải của anh ta đã biến mất, nháy mắt trở thành một kẻ cụt một tay.
Trần Ninh tung một cú vào cánh tay của Tần Dũng, sau đó lại bay lên, đá vào ngực của Tần Dũng.
Bốp!
Tất cả xương cốt của Tần Dũng đều
vỡ vụn, thân hình biến dạng bay ra ngoài, nặng nề rơi xuống trước mặt Vương Song, Vương Long Phi và những người khác.
Vương Song lộ ra vẻ mặt chấn kinh!
Vương Long Phi cũng mang biểu tình không dám tin!
Hàng ngàn thuộc hạ của Vương phiệt tại hiện trường, tất cả đều trợn mắt há mồm, Trấn Bắc Vương, một trong bốn vị thiên vương của Vương phiệt đã bị Trần Ninh giết chết ngay tại chỗ.
Trời ơi!
Đường đường là Trấn Bắc Vương, lại bị Trần Ninh giết như một con gà con chó, điều này thật quá kinh khủng.
Ngay cả Lý Vũ Đồng cũng không dám tin nhìn Trần Ninh, trong lòng cô Trần Ninh là một kẻ ăn bám, nhưng bây giờ biểu hiện của Trần Ninh khiến cô không khỏi chấn động.
Cô mờ to mắt há hốc mồm, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Người này giết người quá quyết đoán, trên chiến
trường phải giết bao nhiêu kẻ thù mới có phong cách giết người quyết đoán như vậy đây?
Khi tất cả mọi người còn đang sửng sốt, Trần Ninh đã bước tới đích thân đỡ Lưu Tiến Trung lên, để Lưu Tiến trung ngòi tựa lưng vào cây hòe già.
Điển Chừ và những người khác cũng giúp những binh lính gác ngục còn lại bị thương quỳ trên mặt đất, sắp xếp cho họ ngồi hoặc nằm nghĩ ngơi, chờ xe y tế đến giải cứu.
Lúc này Vương Song mới khôi phục lại tinh thần, ông ta chế nhạo nói:
“Chậc chậc, chẳng trách lại kiêu ngạo, hỏa ra cũng có chút năng lực.”
“Ba vị thiên vương còn lại, còn có mười tám vị Kim Cang của Vương phiệt nghe lệnh, tất cả cùng phối hợp hạ gục bọn họ!”
Lập tức, ba đại thiên vương của Vương phiệt, cũng như mười tám vị Kim Cang, hơn hai mươi người như một bầy mãnh hổ, sát khí bừng bừng phỏng ra.
Vừa rồi là Trần Ninh nén giận ra tay, nhưng hiện tại anh căn bản còn không thèm để ý tới bọn thuộc hạ
này của Vương phiệt.
Anh lạnh lùng hô: “Điển Chử, thủ tiêu bọn họ!”
“Tuân lệch!”
Điển Chử cùng với Bát Hổ Vệ, Cuồng Phong, Nộ Lãng đồng loạt xông ra.
Hai bên giao chiến tay đôi, trong chốc lát đã có một trận chiến kịch liệt nổ ra, mùi máu tanh càng trở nên nồng nặc.
Trận chiến diễn ra chóng vánh, kết
thúc cũng rất nhanh.
Điển Chử, Bát Hổ Vệ, cùng Cuồng Phong, Nộ Lãng, tất cả đều đứng nguyên vẹn, nhưng ba vị thiên vương cùng mười tám vị Kim Cang đều đã ngã trong vũng máu.
Lý Vũ Đồng nhìn đến máu trong người cũng sục sôi, khuôn mặt xinh đẹp của cô trừ chấn động, còn có cả kinh ngạc cùng vui mừng.
Cô đang nghĩ: Trời ạ, không chỉ Trần Ninh đáng sợ, mà người của anh cũng rất mạnh!
Vương Song và những người khác ngốc lăng mà trợn mắt nhìn!
Bốn vị thiên vương của Vương phiệt, mười tám vị Kim Cang, tất cả đều là cao thủ của Vương phiệt, vậy mà trong nháy mắt toàn bộ đều đã không còn.
Vương Song khiếp sợ nhìn Trần Ninh.
Trần Ninh chế nhạo: “Không phải nói muốn giết hết chúng tôi sao, chỉ có vậy?”
Sau khi phục hồi lại tinh thần sau chấn động này, Vương Song cười lạnh nói: “Ha ha, phải thừa nhận rằng các người rất mạnh, mạnh đến mức ta phải cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.”
“Nhưng ở thời đại này, cho dù chiến đấu mạnh mẽ đến đâu, cũng có thể hơn cả súng đạn sao?”
Nói xong những lời này, ông ta đột nhiên giơ tay ra hiệu, miệng quát lên: “Tay bắn tỉa của Vương phiệt chúng ta ở đâu?”
***