Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 528: Cắt đứt giữa chừng
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khách sạn Minh Châu thành phố Thượng Hàng.
Trằn Ninh đang cúng Tống Sính Đình, Tần Triều Ca vả một só lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Ninh Đại bàn chuyện công bố sản phầm mởi như thế nào.
Tống Sính Đinh nói GÕ đã mời không ít minh tinh đến làm khách mời đề mỏ’ rộng tuyên truyền, tăng thêm sức hút.
Có điều cô cảm thấy những minh tinh này vẫn chưa đủ mạnh, nếu có thể mời những minh tinh lớn có lưu lượng tan nhiều đến để làm khách mời cho tiết mục áp chót thì mói là tốt nhất.
Cô nói xong không nhịn đưọ’C nhìn Trần Ninh
nói: uTrần Ninh trưởc đó anh nói chuyện khách mời cho tiết mục cuối để anh xừ lý. Hai ngày nữa là sản phẩm của chúng ta sẽ công bố, anh đã mời được vị khách mời cho buổi đó chưa?t,
Tần Triều Ca và những người khác cũng tò mò nhìn Trần Ninh.
Mọi người đều muốn biết Trằn Ninh rốt cuộc là mời ai làm tiết mục áp chót?
Trần Ninh mỉm cười nói: “Yên tảm, khách mời có tiếng anh đã chuẩn bị xong hết rồi, ông ấy đang trên đường đến đây.”
“Nếu nhanh thì chiều nay là đến, muộn chắc là sáng mai cũng sẽ đến được đây.’
Tống Sính Đình không nhịn được hỏi: “Trần Ninh, khách mòi mà anh mời là ai vậy?n
Tần Triều Ca cũng không nhịn được nói: ”Đúng vậy nha, mau nói cho bọn tôi đi, chúng tôi đều rất là muốn biết, anh còn úp úp mỏ- mở nha.”
Trằn Ninh cười nói: uKhõng phải úp úp mở mở mà là vi trước đó còn chưa chắc chắn nên tôi cũng không tiện cõng khai. Bây giò’ nếu như đối phương đã đòng ý đến lãm khách mỡi cho buổi phát hành sản phẩm của chúng ta vậy thì tòi cũng không ngại nói cho mọi người biết/’
“Thực ra người đó chính là viện trưởng Đường Tống Minh của Bệnh viện quân khu Giang Nam.”
Đường Tống Minh!
Tống Sính Đình và những ngưòi khác nghe
vậy thì lần lượt kêu lên.
Trong giới y học Hoa Hạ có hai nhân vật, hai ngôi sao sáng luôn được mọi người kính trọng, một người là viện trưởng Tần Thanh Bình của Bệnh viện đa khoa quân đội Bắc Cảnh, còn một người nữa chính là viện trưởng Đường Tống Minh của Bệnh viện quân khu Giang Nam.
Trong giới y học luõn gọi họ với cái tên Bắc Tằn Nam Đường.
Hai vị viện sĩ già này có một địa vị vô cùng quan trọng trong giói y học của Hoa Hạ.
Giống với Tần lão Đưò’ng lão cũng vô cùng khó mời.
Đặc biệt là loại phát hành sản phẩm mang tính thưo’ng nghiệp này thì theo như nguyên
tắc Du-O’ng lão sẽ không tham dự. Nếu không phải là thử có lợi cho dân cho nước thi õng tuyệt đối sẽ không giúp đõ’ tuyên truyền.
Trần Ninh nếu như có thể mời Đường lão đến tham gia buổi phát hành thuốc ung thư gan của tập đoàn Ninh Đại thì hiệu quả nhất định sẽ bùng nồ.
Tống Sính Đình cùng những người khác đều vô cùng kích động.
Mọi người nhốn nháo nói: aTốt quá rồi, Đường lão đến tham gia buổi phát hành sản phẩm của chúng ta vậy thì thuốc ung thư gan của chúng ta nhắt định sẽ đưọ*c quảng bá rất rộng, tất cả mọi người sẽ đều biết đến?
Phòng bệnh ICU, bệnh viện nhân dân thành phố Thượng Hàng.
đang dừng ờ đó.
“Hoan nghênh Đường lão!”
Vài chục nam tử áo vest đồng loạt cúi người chào Đường lão.
Đường lão cùng hai trợ thủ thấy vậy thì đều sững người.
Sau đó ông cười khồ lẩm bầm nói: “Vốn dĩ định âm thầm đến gặp thiếu tướng không ngò’ vẫn bị thiếu tưởng nắm được hành tung, còn phái người đến đón tiếp long trọng như vậy.”
Lúc này, Trương Triều Thành dẫn theo vài thuộc hạ đắc lực đi đến cưòi tươi nói: “Đường lão, tôi là Trương Triều Thành, đặc biệt đến đây để đón tiếp ngài.”
Đường lão cưòi nói: “Là Trần tiên sinh phái các người đến đón tòi ư?”
Trần tiên sinh?
Trương Triều Thảnh nghe vậy trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng lập tirc phản ứng lại, cười nói: “Váng, mời Đường lão lên xe.”
Đường lão không chút hoài nghi óng ta, cười đưa tay ra nói: “Mời Trương tiên sinh.”
Rất nhanh, Đường lão cùng hai thủ hạ đều lên xe.
Trương Triều Thành cười đắc thắng dãn theo thủ hạ lần lượt lên xe, đoàn xe thẳng tiến đến bệnh viện nhân dân.
Không lâu sau xe đến bệnh viện, từng nhóm bác sĩ, y tá đứng ờ cồng giơ bảng hiệu nghênh đón.
Đường lâo cùng hai trọ’ thủ xuống xe, thấy cảnh này thi không khỏi cau mảy, cuối cùng phát hiện có gi đó không đúng.
Ông kinh ngạc hoài nghi nhìn Trương Triều Thành nói: “Trương tiên sinh đây là chuyện gi vậy, Trằn tiên sinh đâu?”
Trương Triều Thành cười haha nói: “Trần tién sinh? Trần tiên sinh nào?”
Đường lão không khỏi nhăn mày hơn, im lặng một hồi rồi nghiêm túc nói: “Đương nhiên lá Trần Ninh.”
Trương Triều Thành nghe xong thì hiểu ra, đúng là oan gia ngõ hẹp mà, thì ra Đường lăo là được Trần Ninh mời tới, có điều đã bị ông ta cướp giữa đưò-ng rồi.
ông ta cười như không nỏi: “ờ đây không có Trằn Ninh, cũng không có Trần tiên sinh nào cả.”
“Chi có tôi, Trương gia ở Kinh thành, Trương Triều Thành?
Đường lâo nghe vậy vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ: “Anh không phái do Trần tiên sinh phái đến đón tôi vậy các người đưa tôi đến đây là muốn làm gi?”
Trương Triều Thành nheo mắt nói: “Con trai tôi bị Trằn Ninh đánh trọng thương, xưong cột sống bị thương nặng, bác sĩ vô phương cứu chữa.”
‘Truơng mỗ mạo muội đưa ngài tới đây chính là muốn ngài chũ’a bệnh cho con trai tôi.”
“Đường lão yên tâm, sau khi chữa xong bệnh cho con trai tôi, Trương gia chúng tôi nhắt định sẽ tạ ơn người long trọng/’
Đường lão nghe vậy mời nhận ra mình lên nhằm xe, bị người ta lừa.
Trương Triều Thành cố ý lừa ông đến đây ông đã tức giận rồi. ông lại còn nghe thấy con trai Trương Triều Thành là bị Trần Ninh đảnh bị thương, õng lại càng không có ỳ muốn cứu giúp.
Người bị thiếu tướng đích thân ra tay đánh bị thương thì chắc chắn là tội ác tày tròi, như vậy còn cửu làm gi nữa?
Đường lão nghiêm mặt, lạnh nhạt nói: “Xin lỗi, lần này tôi đến Thượng Hàng là do nhận lời
mời của Trần tiên sinh, cửu người lúc này không phải công việc của tòi, anh tìm bác sĩ khác đi.”
Xáo 心.”
Đường lão nói xong mặt đầy tức giận dẫn theo hai thuộc hạ định rời đi. Nhưng bọn họ vừa mới quay người liền bị thủ hạ của Trương Triều Thành chặn đường: “Xin lỗi, lão gia chúng tõi còn chưa cho các người di.’
Đường lão tức giận quay đầu trừng mắt nhìn Trương Triều Thành: “Anh dám không để tôi di?”
Trương Triều Thành mỉm cười nói: “Không dám, tôi đương nhiên sẽ để Đưòng lão đi, có điều phải sau khi ông chữa bệnh cho con trai tôi xong thì ông mới được phép rời đi”
Đường lão trừng mắt: “Tôi được trần tiên sinh mời đến đấy, anh dám ngán cản tôi, đến lúc đó Trần tiên sinh trách phạt thì nhà họ Trương các người coi như đen đủi rồi.”
Trương Triều Thành nhếch mép cười nói: “Ha, vì câu nói này của ông tôi sẽ giữ ông một tháng đến lúc đó bệnh của con trai tôi chữa khỏi rồi thì tói mới thả ỏng di.”
”Trương mỗ tõi đáy lại muốn xem xem Trần Ninh làm thế nào khiến Trương gia đen đủi.”
Đường lão nghe vậy thi giận run người: “Không có lý lẽ, các người sẽ hối hận sớm thôi.”
Khách sạn Minh Châu thành phố Thượng Hàng.
Trằn Ninh đang cúng Tống Sính Đình, Tần Triều Ca vả một só lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Ninh Đại bàn chuyện công bố sản phầm mởi như thế nào.
Tống Sính Đinh nói GÕ đã mời không ít minh tinh đến làm khách mời đề mỏ’ rộng tuyên truyền, tăng thêm sức hút.
Có điều cô cảm thấy những minh tinh này vẫn chưa đủ mạnh, nếu có thể mời những minh tinh lớn có lưu lượng tan nhiều đến để làm khách mời cho tiết mục áp chót thì mói là tốt nhất.
Cô nói xong không nhịn đưọ’C nhìn Trần Ninh
nói: uTrần Ninh trưởc đó anh nói chuyện khách mời cho tiết mục cuối để anh xừ lý. Hai ngày nữa là sản phẩm của chúng ta sẽ công bố, anh đã mời được vị khách mời cho buổi đó chưa?t,
Tần Triều Ca và những người khác cũng tò mò nhìn Trần Ninh.
Mọi người đều muốn biết Trằn Ninh rốt cuộc là mời ai làm tiết mục áp chót?
Trần Ninh mỉm cười nói: “Yên tảm, khách mời có tiếng anh đã chuẩn bị xong hết rồi, ông ấy đang trên đường đến đây.”
“Nếu nhanh thì chiều nay là đến, muộn chắc là sáng mai cũng sẽ đến được đây.’
Tống Sính Đình không nhịn được hỏi: “Trần Ninh, khách mòi mà anh mời là ai vậy?n
Tần Triều Ca cũng không nhịn được nói: ”Đúng vậy nha, mau nói cho bọn tôi đi, chúng tôi đều rất là muốn biết, anh còn úp úp mỏ- mở nha.”
Trằn Ninh cười nói: uKhõng phải úp úp mở mở mà là vi trước đó còn chưa chắc chắn nên tôi cũng không tiện cõng khai. Bây giò’ nếu như đối phương đã đòng ý đến lãm khách mỡi cho buổi phát hành sản phẩm của chúng ta vậy thì tòi cũng không ngại nói cho mọi người biết/’
“Thực ra người đó chính là viện trưởng Đường Tống Minh của Bệnh viện quân khu Giang Nam.”
Đường Tống Minh!
Tống Sính Đình và những ngưòi khác nghe
vậy thì lần lượt kêu lên.
Trong giới y học Hoa Hạ có hai nhân vật, hai ngôi sao sáng luôn được mọi người kính trọng, một người là viện trưởng Tần Thanh Bình của Bệnh viện đa khoa quân đội Bắc Cảnh, còn một người nữa chính là viện trưởng Đường Tống Minh của Bệnh viện quân khu Giang Nam.
Trong giới y học luõn gọi họ với cái tên Bắc Tằn Nam Đường.
Hai vị viện sĩ già này có một địa vị vô cùng quan trọng trong giói y học của Hoa Hạ.
Giống với Tần lão Đưò’ng lão cũng vô cùng khó mời.
Đặc biệt là loại phát hành sản phẩm mang tính thưo’ng nghiệp này thì theo như nguyên
tắc Du-O’ng lão sẽ không tham dự. Nếu không phải là thử có lợi cho dân cho nước thi õng tuyệt đối sẽ không giúp đõ’ tuyên truyền.
Trần Ninh nếu như có thể mời Đường lão đến tham gia buổi phát hành thuốc ung thư gan của tập đoàn Ninh Đại thì hiệu quả nhất định sẽ bùng nồ.
Tống Sính Đình cùng những người khác đều vô cùng kích động.
Mọi người nhốn nháo nói: aTốt quá rồi, Đường lão đến tham gia buổi phát hành sản phẩm của chúng ta vậy thì thuốc ung thư gan của chúng ta nhắt định sẽ đưọ*c quảng bá rất rộng, tất cả mọi người sẽ đều biết đến?
Phòng bệnh ICU, bệnh viện nhân dân thành phố Thượng Hàng.
đang dừng ờ đó.
“Hoan nghênh Đường lão!”
Vài chục nam tử áo vest đồng loạt cúi người chào Đường lão.
Đường lão cùng hai trợ thủ thấy vậy thì đều sững người.
Sau đó ông cười khồ lẩm bầm nói: “Vốn dĩ định âm thầm đến gặp thiếu tướng không ngò’ vẫn bị thiếu tưởng nắm được hành tung, còn phái người đến đón tiếp long trọng như vậy.”
Lúc này, Trương Triều Thành dẫn theo vài thuộc hạ đắc lực đi đến cưòi tươi nói: “Đường lão, tôi là Trương Triều Thành, đặc biệt đến đây để đón tiếp ngài.”
Đường lão cưòi nói: “Là Trần tiên sinh phái các người đến đón tòi ư?”
Trần tiên sinh?
Trương Triều Thảnh nghe vậy trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng lập tirc phản ứng lại, cười nói: “Váng, mời Đường lão lên xe.”
Đường lão không chút hoài nghi óng ta, cười đưa tay ra nói: “Mời Trương tiên sinh.”
Rất nhanh, Đường lão cùng hai thủ hạ đều lên xe.
Trương Triều Thành cười đắc thắng dãn theo thủ hạ lần lượt lên xe, đoàn xe thẳng tiến đến bệnh viện nhân dân.
Không lâu sau xe đến bệnh viện, từng nhóm bác sĩ, y tá đứng ờ cồng giơ bảng hiệu nghênh đón.
Đường lâo cùng hai trọ’ thủ xuống xe, thấy cảnh này thi không khỏi cau mảy, cuối cùng phát hiện có gi đó không đúng.
Ông kinh ngạc hoài nghi nhìn Trương Triều Thành nói: “Trương tiên sinh đây là chuyện gi vậy, Trằn tiên sinh đâu?”
Trương Triều Thành cười haha nói: “Trần tién sinh? Trần tiên sinh nào?”
Đường lão không khỏi nhăn mày hơn, im lặng một hồi rồi nghiêm túc nói: “Đương nhiên lá Trần Ninh.”
Trương Triều Thành nghe xong thì hiểu ra, đúng là oan gia ngõ hẹp mà, thì ra Đường lăo là được Trần Ninh mời tới, có điều đã bị ông ta cướp giữa đưò-ng rồi.
ông ta cười như không nỏi: “ờ đây không có Trằn Ninh, cũng không có Trần tiên sinh nào cả.”
“Chi có tôi, Trương gia ở Kinh thành, Trương Triều Thành?
Đường lâo nghe vậy vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ: “Anh không phái do Trần tiên sinh phái đến đón tôi vậy các người đưa tôi đến đây là muốn làm gi?”
Trương Triều Thành nheo mắt nói: “Con trai tôi bị Trằn Ninh đánh trọng thương, xưong cột sống bị thương nặng, bác sĩ vô phương cứu chữa.”
‘Truơng mỗ mạo muội đưa ngài tới đây chính là muốn ngài chũ’a bệnh cho con trai tôi.”
“Đường lão yên tâm, sau khi chữa xong bệnh cho con trai tôi, Trương gia chúng tôi nhắt định sẽ tạ ơn người long trọng/’
Đường lão nghe vậy mời nhận ra mình lên nhằm xe, bị người ta lừa.
Trương Triều Thành cố ý lừa ông đến đây ông đã tức giận rồi. ông lại còn nghe thấy con trai Trương Triều Thành là bị Trần Ninh đảnh bị thương, õng lại càng không có ỳ muốn cứu giúp.
Người bị thiếu tướng đích thân ra tay đánh bị thương thì chắc chắn là tội ác tày tròi, như vậy còn cửu làm gi nữa?
Đường lão nghiêm mặt, lạnh nhạt nói: “Xin lỗi, lần này tôi đến Thượng Hàng là do nhận lời
mời của Trần tiên sinh, cửu người lúc này không phải công việc của tòi, anh tìm bác sĩ khác đi.”
Xáo 心.”
Đường lão nói xong mặt đầy tức giận dẫn theo hai thuộc hạ định rời đi. Nhưng bọn họ vừa mới quay người liền bị thủ hạ của Trương Triều Thành chặn đường: “Xin lỗi, lão gia chúng tõi còn chưa cho các người di.’
Đường lão tức giận quay đầu trừng mắt nhìn Trương Triều Thành: “Anh dám không để tôi di?”
Trương Triều Thành mỉm cười nói: “Không dám, tôi đương nhiên sẽ để Đưòng lão đi, có điều phải sau khi ông chữa bệnh cho con trai tôi xong thì ông mới được phép rời đi”
Đường lão trừng mắt: “Tôi được trần tiên sinh mời đến đấy, anh dám ngán cản tôi, đến lúc đó Trần tiên sinh trách phạt thì nhà họ Trương các người coi như đen đủi rồi.”
Trương Triều Thành nhếch mép cười nói: “Ha, vì câu nói này của ông tôi sẽ giữ ông một tháng đến lúc đó bệnh của con trai tôi chữa khỏi rồi thì tói mới thả ỏng di.”
”Trương mỗ tõi đáy lại muốn xem xem Trần Ninh làm thế nào khiến Trương gia đen đủi.”
Đường lão nghe vậy thi giận run người: “Không có lý lẽ, các người sẽ hối hận sớm thôi.”