Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 603: Liên hôn
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Buổi tối.
Khu biệt thự Giang Tân ở thành phố Trung Hải, trong phòng ngủ của chủ nhà.
Trần Ninh đang nâng khuôn mặt Tống Sính Đình lên, hôn lên đôi môi đỏ mọng của Tống Sính Đinh.
Hai gò má Tống Sính Đình đỏ lên, cô nhắm chặt mắt lại, rên một tiếng, ngượng ngùng rồi bất giác giơ tay
ôm lấy cổ Trần Ninh.
Ban đầu hai người còn hơi luống cuống, nhưng cũng nhanh chóng hiểu ý nhau, say sưa trong nụ hôn.
Trần Ninh đang chuẩn bị thực hiện động tác tiếp theo!
Nhưng đúng lúc đó, giọng nói của cô con gái Tống Thanh Thanh vang lên: “Cha mẹ, hai người đang làm gì thế?”
Trần Ninh và Tống Sính Đình hoảng
hốt, quay đầu nhìn lại thì thấy cô con gái vốn đang ngủ đã thức giấc, đang dịu mắt, mơ màng nhìn bọn họ!
Trần Ninh và Tống Sính Đình như thể bị điện giật vậy, vội tách nhau ra.
Mặt Tống Sính Đính đỏ bừng, không kiềm chế nổi cơn xấu hổ.
Trần Ninh dỗ con gái: “Cha mẹ đang ôm nhau thôi.”
Tống Thanh Thanh lại hùng hổ nói: “Không phải, hai người đang hôn
nhau, các cặp vợ chòng trên ti vi cũng hôn nhau giống hai người.”
Trần Ninh nghe vậy thì dở khóc dở cười.
Tống Sính Đình lại xấu hổ, trách móc: “Một đứa bé như con, xem cái gì thế hả, phạt con một tuần không được xem ti vi.”
Vì vậy, gia chủ Từ gia – Từ Quang Triều liền dẫn người nhà tới Trung Hải ôn lại chuyện cũ với Tống gia, còn nói muốn gặp Trần Ninh và Tống Sính Đình
.
Khi Trần Ninh và Tống Sính Đình bước vào, Tống Thanh Tùng đang vui vẻ trò chuyện với Từ Quang Triều.
Tống Thanh Tùng thấy nhà Trần Ninh đã tới, lập tức mỉm cười nói: “Trần Ninh, Tiểu Đinh, các cháu đến rồi.”
Cả nhà Trần Ninh chào hỏi Tống Thanh Tùng, sau đó Tống Thanh Tùng liền giới thiệu Từ Quang Triều cho mấy người Trần Ninh làm quen: “Vị này chính là bạn tốt lâu năm của ông, Từ Quang Triều!”
“Từ gia là thế lực có máu mặt ở kinh thành, những khách sạn và nhà hàng cao cấp của bọn họ trải rộng khắp
kinh thành.
“Từ lão gia có quan hệ thân thiết với nhiều công chức lớn và quý nhân ở kinh thành, địa vị hiển hách!”
Cả nhà Trần Ninh rất lịch sự chào hỏi Từ Quang Triều.
Từ Quang Triều híp mắt mỉm cười, nói: “Trần Ninh, Tống Sính Đình, vợ chồng hai cháu là người dẫn đầu mới của giới sản xuất thuốc, tập đoàn Ninh Đại là công ty dẫn đầu lĩnh vực sản xuất thuốc, sau này hai bên
chúng ta phải hợp tác nhiều hơn đấy nhé!”
Tống Sính Đình mỉm cười đáp: “Tập đoàn Ninh Đại chúng cháu, sau này còn cần ông Từ đây dẫn dắt nhiều hơn mới phải.”
Lời này của Tống Sính Đình vốn chỉ là khách sáo nói vậy, không ngờ Từ Quang Triều lại nói: “Hai cháu còn trẻ tuổi, gặp may, tập đoàn Ninh Đại may mắn trở thành công ty dẫn đầu lĩnh vực sản xuất thuốc ở Hoa Hạ, nhưng dù sao hai cháu cũng còn trẻ tuổi!”
“Tống gia các cháu, trong giới chính trị ngoài quân đội ra thì cũng không có chỗ dựa nào.”
“Trong xã hội hiện nay, không có chỗ dựa vững vàng, nhất định không thể đi xa được.”
Trần Ninh và Tống Sính Đình, thậm chí là tất cả mọi người Tống gia nghe vậy thì đều sửng sốt, có chút không hiểu lời Từ Quang Triều nói có ý gì?
Từ Quang Triều híp mắt mỉm cười với Trần Ninh và Tổng Sính Đình, nói tiếp: “Nhưng các cháu yên tâm, Từ gia tụi ông đã vững vàng ở kinh thành suốt mấy chục năm, đã sớm trở thành người thuộc giới thượng lưu quyền quý ở Hoa Hạ rồi.”
“Giới chính trị ở thành phố và ở tỉnh, các đại tá Thiếu tướng trong quân đội, có không ít người có quan hệ không tệ với ta.”
Từ gia tụi ông và Tống gia các cháu
có quan hệ tốt, ông sẽ quan tâm tới các cháu nhiều hơn.”
Trần Ninh khẽ nhíu mày, thầm nghĩ ông ta đang bày tỏ ý tốt, hay là đang tranh công vậy?
Tống Sính Đình cũng cảm thấy lúng túng, nhưng cô nể mặt Từ Quang Triều, mỉm cười đáp: “Vậy thì chúng cháu cảm ơn ông Từ!”
Từ Quang Triều mỉm cười, xua tay: “Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn. ông và ông Tống là bạn cũ lâu
năm.
“Hơn nữa lần này ông dẫn người nhà tới Trung Hải, ngoài việc ôn chuyện với các cháu, thì còn muốn thân càng thêm thân với Tống gia nữa đấy!”
Mọi người Tống gia nghe vậy đều ngơ ngác.
Tống Thanh Tùng cũng không khỏi thắc mắc nói: “Anh Từ, anh nói gì vậy, đến tôi cũng hồ đồ theo.”
Hai nhà chúng ta thân thiết như vậy
còn chưa đủ sao, càng thêm thân là thế nào?”
Từ Quang Triều cười ha hả đáp: “Không có gì là đủ hay không đủ, bạn bè chưa đủ, hai nhà chúng ta nên trở thành thông gia.”
Thông gia!
Trần Ninh và Tống Sính Đình, và tất cả mọi người Tống gia đang ở đây đều sửng sốt.
Từ Quang Triều híp mắt nhìn Tống
Thanh Thanh đang núp trong ngực Trần Ninh, đáng yêu hệt như một con búp bê sứ, sau đó lại ngoắc tay với một cậu bé sau lưng ông ta: “Tiểu Hổ, lại đây.”
Ánh mắt của nhóm người Trần Ninh đổ dồn vào cậu bé khoảng mười tuổi này.
Cậu bé này tên là Tiểu Hổ, là một trong những cậu cháu trai của Từ Quang Triều.
Vì cha mẹ Tiểu Hổ kết hôn cận huyết,
nên Tiểu Hổ bẩm sinh trí óc kém phát triển, hiện giờ còn đang chảy nước miếng, loay hoay cầm một món đồ chơi hình con vịt nhỏ màu vàng.
Từ Quang Triều gọi Tiểu Hổ mấy lần, Từ Tiểu Hổ đều như thể chẳng nghe thấy, tiếp tục chảy nước miếng chơi đồ chơi.
Từ Quang Triều hơi lúng túng, ho khan một tiếng rồi nói với Trần Ninh và Tống Sính Đình: “Đây là cháu trai của ông, Tiểu Hổ, từ nhỏ đã hiền lành thật thà.”
“ông biết hai cháu cỏ một viên ngọc quý trên tay, cho nên muốn cho cháu của ông đính hôn với con gái của hai cháu.”
“Hai nhà Từ Tống chúng ta định hôn ước, sau này chính là thông gia, cùng nhau phát triển, cùng nhau vững mạnh hơn.”
Cái gì?
Cả nhà Trần Ninh biến sắc, sắc mặt
của cả nhóm người Tống Thanh Tùng cũng thay đổi.
Giữa các gia tộc hào môn, liên hôn với nhau là chuyện rất bình thường.
Thậm chí, che mẹ đặt đâu còn ngồi đó cũng là chuyện bình thường.
Nhưng cậu cháu trai này của Từ gia lại là người bẩm sinh ngốc nghếch, đã mười mấy tuổi ròi mà cũng không biết gọi cha mẹ, chỉ biết chảy nước miếng.
Từ Quang Triều muốn để cậu cháu trai này đính hôn với Tống Thanh Thanh, để sau này Tống Thanh Thanh gả cho cậu cháu trai ngốc nghếch này của ông ta.
Trần Ninh là người đầu tiên sầm mặt xuống!
Là một người cha, anh tuyệt đối không chấp nhận để con gái làm vật hy sinh cho gia tộc, càng không chấp nhận để con gái đính hôn cùng một người ngốc nghếch, đây là dùng
hạnh phúc cả đời của con gái để nói đùa!
Sắc mặt Tống Sính Đình cũng rất khó coi, cô kiên định nói: “ông Từ, con gái chúng cháu còn nhỏ, chưa tính tới chuyện kết hôn. Cháu thấy chuyện này bỏ đi vậy…”
Đám người Từ gia đi theo Từ Quang Triều tới đây, đồng loạt sầm mặt xuống.
Con trai cả của Từ Quang Triều, Từ Hạo Đông còn nổi giận nói: “Tống
Sính Đình, Từ gia chúng tôi đồng ý liên hôn với Tống gia các người, là đang coi trọng Tống gia các người đấy.”
“Tống gia các người đừng có không cần thể diện, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.”
Tống Thanh Tùng không ngờ chuyện lại biến thành thế này, ông ta vội vàng nói với Từ Quang Triều: “Anh Từ, có chuyện gì gì từ từ thương lượng, đừng nổi nóng, đừng nổi nóng…”
Từ Quang Triều híp mắt lại, thản nhiên nói: “Lão Tống, tôi nể mặt ông, nhưng Tống gia các người lại chẳng hề nể mặt tôi!”
“Đừng tưởng rằng tập đoàn Ninh Đại trở thành người đứng đầu lĩnh vực sản xuất thuốc, thì các người oai phong lắm.”
“Tôi quen biết rất nhiều lãnh đạo trong giới chính trị và thủ trưởng trong quân đội, có thể diệt trừ các
người bất cứ lúc nào đấy.
“Tôi chỉ cần nói một câu với các vị lãnh đạo và thủ trưởng, là có thể diệt sạch Tống gia các người, tập đoàn Ninh Đại của các người đấy, các người có tin không hả?”
Sắc mặt của mấy người Tống Thanh Tùng và Tống Sính Đình trắng bệch!
Đúng là Tống gia không có chỗ dựa trong giới chính trị và quân đội, dường như nếu Từ Quang Triều muốn dạy dỗ Tống gia, kết cục của
Tống gia sẽ rất thảm.
Ngay trong lúc mọi người Tống gia hoảng sợ!
Khóe miệng Trần Ninh lại cong lên, anh cười gằn lên tiếng: “Cóc ghẻ mả cũng to miệng, khẩu khí lớn quá nhỉ?”
Anh vừa nói ra, cả sảnh đường đều giật mình.
Từ Quang Triều bừng bừng tức giận: “Nhóc ranh, cậu nói cái gì hả?”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Tôi nói trong mắt tôi, Từ gia các người chẳng là cái thá gì. Trước mặt tôi, tốt nhất là các người đừng có làm ra mấy hành vi lưu manh này.”
“Còn nữa, con gái tôi là viên ngọc quý trên tay tôi, tôi sẽ không đồng ý để con gái vì lợi ích của gia tộc mà gả cho một tên ngốc.”
“Bây giờ thì các người cút được ròi đấy, trước khi tôi nổi giận.”
Đám người Từ Quang Triều vô cùng tức giận, không ngờ Trần Ninh chẳng hề nể mặt Từ gia chút nào, làm gì có cái lý đó?
Từ Quang Triều tức giận ra mặt, chỉ vào Trần Ninh: “Nhóc ranh, tôi cho cậu ba ngày, đưa con gái tới làm con dâu nuôi từ nhỏ của Từ gia chúng ta.”
Nếu không, hậu quả tự chịu.
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Không cần ba ngày, bây giờ tôi có thể khẳng định với ông rằng, con gái tôi sẽ không gả cho cháu trai của ông đâu, các người cút được rồi đấy.”
Từ Quang Triều tức tới run cả người, bỏ lại một câu các người sẽ phải hối hận, sau đó dẫn người bỏ đi.
Buổi tối.
Khu biệt thự Giang Tân ở thành phố Trung Hải, trong phòng ngủ của chủ nhà.
Trần Ninh đang nâng khuôn mặt Tống Sính Đình lên, hôn lên đôi môi đỏ mọng của Tống Sính Đinh.
Hai gò má Tống Sính Đình đỏ lên, cô nhắm chặt mắt lại, rên một tiếng, ngượng ngùng rồi bất giác giơ tay
ôm lấy cổ Trần Ninh.
Ban đầu hai người còn hơi luống cuống, nhưng cũng nhanh chóng hiểu ý nhau, say sưa trong nụ hôn.
Trần Ninh đang chuẩn bị thực hiện động tác tiếp theo!
Nhưng đúng lúc đó, giọng nói của cô con gái Tống Thanh Thanh vang lên: “Cha mẹ, hai người đang làm gì thế?”
Trần Ninh và Tống Sính Đình hoảng
hốt, quay đầu nhìn lại thì thấy cô con gái vốn đang ngủ đã thức giấc, đang dịu mắt, mơ màng nhìn bọn họ!
Trần Ninh và Tống Sính Đình như thể bị điện giật vậy, vội tách nhau ra.
Mặt Tống Sính Đính đỏ bừng, không kiềm chế nổi cơn xấu hổ.
Trần Ninh dỗ con gái: “Cha mẹ đang ôm nhau thôi.”
Tống Thanh Thanh lại hùng hổ nói: “Không phải, hai người đang hôn
nhau, các cặp vợ chòng trên ti vi cũng hôn nhau giống hai người.”
Trần Ninh nghe vậy thì dở khóc dở cười.
Tống Sính Đình lại xấu hổ, trách móc: “Một đứa bé như con, xem cái gì thế hả, phạt con một tuần không được xem ti vi.”
Vì vậy, gia chủ Từ gia – Từ Quang Triều liền dẫn người nhà tới Trung Hải ôn lại chuyện cũ với Tống gia, còn nói muốn gặp Trần Ninh và Tống Sính Đình
.
Khi Trần Ninh và Tống Sính Đình bước vào, Tống Thanh Tùng đang vui vẻ trò chuyện với Từ Quang Triều.
Tống Thanh Tùng thấy nhà Trần Ninh đã tới, lập tức mỉm cười nói: “Trần Ninh, Tiểu Đinh, các cháu đến rồi.”
Cả nhà Trần Ninh chào hỏi Tống Thanh Tùng, sau đó Tống Thanh Tùng liền giới thiệu Từ Quang Triều cho mấy người Trần Ninh làm quen: “Vị này chính là bạn tốt lâu năm của ông, Từ Quang Triều!”
“Từ gia là thế lực có máu mặt ở kinh thành, những khách sạn và nhà hàng cao cấp của bọn họ trải rộng khắp
kinh thành.
“Từ lão gia có quan hệ thân thiết với nhiều công chức lớn và quý nhân ở kinh thành, địa vị hiển hách!”
Cả nhà Trần Ninh rất lịch sự chào hỏi Từ Quang Triều.
Từ Quang Triều híp mắt mỉm cười, nói: “Trần Ninh, Tống Sính Đình, vợ chồng hai cháu là người dẫn đầu mới của giới sản xuất thuốc, tập đoàn Ninh Đại là công ty dẫn đầu lĩnh vực sản xuất thuốc, sau này hai bên
chúng ta phải hợp tác nhiều hơn đấy nhé!”
Tống Sính Đình mỉm cười đáp: “Tập đoàn Ninh Đại chúng cháu, sau này còn cần ông Từ đây dẫn dắt nhiều hơn mới phải.”
Lời này của Tống Sính Đình vốn chỉ là khách sáo nói vậy, không ngờ Từ Quang Triều lại nói: “Hai cháu còn trẻ tuổi, gặp may, tập đoàn Ninh Đại may mắn trở thành công ty dẫn đầu lĩnh vực sản xuất thuốc ở Hoa Hạ, nhưng dù sao hai cháu cũng còn trẻ tuổi!”
“Tống gia các cháu, trong giới chính trị ngoài quân đội ra thì cũng không có chỗ dựa nào.”
“Trong xã hội hiện nay, không có chỗ dựa vững vàng, nhất định không thể đi xa được.”
Trần Ninh và Tống Sính Đình, thậm chí là tất cả mọi người Tống gia nghe vậy thì đều sửng sốt, có chút không hiểu lời Từ Quang Triều nói có ý gì?
Từ Quang Triều híp mắt mỉm cười với Trần Ninh và Tổng Sính Đình, nói tiếp: “Nhưng các cháu yên tâm, Từ gia tụi ông đã vững vàng ở kinh thành suốt mấy chục năm, đã sớm trở thành người thuộc giới thượng lưu quyền quý ở Hoa Hạ rồi.”
“Giới chính trị ở thành phố và ở tỉnh, các đại tá Thiếu tướng trong quân đội, có không ít người có quan hệ không tệ với ta.”
Từ gia tụi ông và Tống gia các cháu
có quan hệ tốt, ông sẽ quan tâm tới các cháu nhiều hơn.”
Trần Ninh khẽ nhíu mày, thầm nghĩ ông ta đang bày tỏ ý tốt, hay là đang tranh công vậy?
Tống Sính Đình cũng cảm thấy lúng túng, nhưng cô nể mặt Từ Quang Triều, mỉm cười đáp: “Vậy thì chúng cháu cảm ơn ông Từ!”
Từ Quang Triều mỉm cười, xua tay: “Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn. ông và ông Tống là bạn cũ lâu
năm.
“Hơn nữa lần này ông dẫn người nhà tới Trung Hải, ngoài việc ôn chuyện với các cháu, thì còn muốn thân càng thêm thân với Tống gia nữa đấy!”
Mọi người Tống gia nghe vậy đều ngơ ngác.
Tống Thanh Tùng cũng không khỏi thắc mắc nói: “Anh Từ, anh nói gì vậy, đến tôi cũng hồ đồ theo.”
Hai nhà chúng ta thân thiết như vậy
còn chưa đủ sao, càng thêm thân là thế nào?”
Từ Quang Triều cười ha hả đáp: “Không có gì là đủ hay không đủ, bạn bè chưa đủ, hai nhà chúng ta nên trở thành thông gia.”
Thông gia!
Trần Ninh và Tống Sính Đình, và tất cả mọi người Tống gia đang ở đây đều sửng sốt.
Từ Quang Triều híp mắt nhìn Tống
Thanh Thanh đang núp trong ngực Trần Ninh, đáng yêu hệt như một con búp bê sứ, sau đó lại ngoắc tay với một cậu bé sau lưng ông ta: “Tiểu Hổ, lại đây.”
Ánh mắt của nhóm người Trần Ninh đổ dồn vào cậu bé khoảng mười tuổi này.
Cậu bé này tên là Tiểu Hổ, là một trong những cậu cháu trai của Từ Quang Triều.
Vì cha mẹ Tiểu Hổ kết hôn cận huyết,
nên Tiểu Hổ bẩm sinh trí óc kém phát triển, hiện giờ còn đang chảy nước miếng, loay hoay cầm một món đồ chơi hình con vịt nhỏ màu vàng.
Từ Quang Triều gọi Tiểu Hổ mấy lần, Từ Tiểu Hổ đều như thể chẳng nghe thấy, tiếp tục chảy nước miếng chơi đồ chơi.
Từ Quang Triều hơi lúng túng, ho khan một tiếng rồi nói với Trần Ninh và Tống Sính Đình: “Đây là cháu trai của ông, Tiểu Hổ, từ nhỏ đã hiền lành thật thà.”
“ông biết hai cháu cỏ một viên ngọc quý trên tay, cho nên muốn cho cháu của ông đính hôn với con gái của hai cháu.”
“Hai nhà Từ Tống chúng ta định hôn ước, sau này chính là thông gia, cùng nhau phát triển, cùng nhau vững mạnh hơn.”
Cái gì?
Cả nhà Trần Ninh biến sắc, sắc mặt
của cả nhóm người Tống Thanh Tùng cũng thay đổi.
Giữa các gia tộc hào môn, liên hôn với nhau là chuyện rất bình thường.
Thậm chí, che mẹ đặt đâu còn ngồi đó cũng là chuyện bình thường.
Nhưng cậu cháu trai này của Từ gia lại là người bẩm sinh ngốc nghếch, đã mười mấy tuổi ròi mà cũng không biết gọi cha mẹ, chỉ biết chảy nước miếng.
Từ Quang Triều muốn để cậu cháu trai này đính hôn với Tống Thanh Thanh, để sau này Tống Thanh Thanh gả cho cậu cháu trai ngốc nghếch này của ông ta.
Trần Ninh là người đầu tiên sầm mặt xuống!
Là một người cha, anh tuyệt đối không chấp nhận để con gái làm vật hy sinh cho gia tộc, càng không chấp nhận để con gái đính hôn cùng một người ngốc nghếch, đây là dùng
hạnh phúc cả đời của con gái để nói đùa!
Sắc mặt Tống Sính Đình cũng rất khó coi, cô kiên định nói: “ông Từ, con gái chúng cháu còn nhỏ, chưa tính tới chuyện kết hôn. Cháu thấy chuyện này bỏ đi vậy…”
Đám người Từ gia đi theo Từ Quang Triều tới đây, đồng loạt sầm mặt xuống.
Con trai cả của Từ Quang Triều, Từ Hạo Đông còn nổi giận nói: “Tống
Sính Đình, Từ gia chúng tôi đồng ý liên hôn với Tống gia các người, là đang coi trọng Tống gia các người đấy.”
“Tống gia các người đừng có không cần thể diện, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.”
Tống Thanh Tùng không ngờ chuyện lại biến thành thế này, ông ta vội vàng nói với Từ Quang Triều: “Anh Từ, có chuyện gì gì từ từ thương lượng, đừng nổi nóng, đừng nổi nóng…”
Từ Quang Triều híp mắt lại, thản nhiên nói: “Lão Tống, tôi nể mặt ông, nhưng Tống gia các người lại chẳng hề nể mặt tôi!”
“Đừng tưởng rằng tập đoàn Ninh Đại trở thành người đứng đầu lĩnh vực sản xuất thuốc, thì các người oai phong lắm.”
“Tôi quen biết rất nhiều lãnh đạo trong giới chính trị và thủ trưởng trong quân đội, có thể diệt trừ các
người bất cứ lúc nào đấy.
“Tôi chỉ cần nói một câu với các vị lãnh đạo và thủ trưởng, là có thể diệt sạch Tống gia các người, tập đoàn Ninh Đại của các người đấy, các người có tin không hả?”
Sắc mặt của mấy người Tống Thanh Tùng và Tống Sính Đình trắng bệch!
Đúng là Tống gia không có chỗ dựa trong giới chính trị và quân đội, dường như nếu Từ Quang Triều muốn dạy dỗ Tống gia, kết cục của
Tống gia sẽ rất thảm.
Ngay trong lúc mọi người Tống gia hoảng sợ!
Khóe miệng Trần Ninh lại cong lên, anh cười gằn lên tiếng: “Cóc ghẻ mả cũng to miệng, khẩu khí lớn quá nhỉ?”
Anh vừa nói ra, cả sảnh đường đều giật mình.
Từ Quang Triều bừng bừng tức giận: “Nhóc ranh, cậu nói cái gì hả?”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Tôi nói trong mắt tôi, Từ gia các người chẳng là cái thá gì. Trước mặt tôi, tốt nhất là các người đừng có làm ra mấy hành vi lưu manh này.”
“Còn nữa, con gái tôi là viên ngọc quý trên tay tôi, tôi sẽ không đồng ý để con gái vì lợi ích của gia tộc mà gả cho một tên ngốc.”
“Bây giờ thì các người cút được ròi đấy, trước khi tôi nổi giận.”
Đám người Từ Quang Triều vô cùng tức giận, không ngờ Trần Ninh chẳng hề nể mặt Từ gia chút nào, làm gì có cái lý đó?
Từ Quang Triều tức giận ra mặt, chỉ vào Trần Ninh: “Nhóc ranh, tôi cho cậu ba ngày, đưa con gái tới làm con dâu nuôi từ nhỏ của Từ gia chúng ta.”
Nếu không, hậu quả tự chịu.
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Không cần ba ngày, bây giờ tôi có thể khẳng định với ông rằng, con gái tôi sẽ không gả cho cháu trai của ông đâu, các người cút được rồi đấy.”
Từ Quang Triều tức tới run cả người, bỏ lại một câu các người sẽ phải hối hận, sau đó dẫn người bỏ đi.