Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 937
Chương 937:
Mọi người đều biết rằng hôm nay là ngày mà Trần Ninh và Đường Bá An sẽ sống mái với với nhau.
Trong phòng họp Nội các, ghé của Quốc chủ trống không, hai bên bàn họp, mỗi bên có năm vị Các lão đang ngôi.
Các lão đầu tiên từ bên trái sang là Đường Bá An.
Lúc đi vào trong, Trần Ninh đi ngang qua Đường Bá An.
Đường Bá An thấp giọng giễu cọt: “Trần Ninh, hôm nay cậu chêt chắc. Nêu cậu chịu sửa chữa lỗi lâm của mình, chuyển sang phe của tôi, nhận tôi là cha nuôi trước mặt mọi người thì tôi có thể tha mạng cho cậu.”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Trần Ninh tôi chỉ có một người cha và ông ấy đã chết rồi.
“Đường các lão, ông sẽ gặp được cha của tôi sớm thôi!”
Đường Bá An tức giận gầm gừ: “Mày!”
Trần Ninh cũng không thèm liếc nhìn Đường Bá An, sải bước đi ngang qua.
Đường Bá An tức giận nói thầm trong lòng: Đây là do mày.
tự tìm chết, đừng trách tao ác.
Ông ta lập tức đứng dậy, liếc nhìn Trần Ninh, sau đó liếc nhìn một vòng quanh các vị các lao, chậm rãi nói: “Mọi người đều đã đến đông đủ, vậy thì bắt đầu cuộc họp thôi.”
Ông ta thấy Trần Ninh định lên tiếng liền biết Trần Ninh muốn nhắc tới hành vi phạm tội của ông ta, đề nghị Nội các trị tội ông ta.
Ông ta giành lên tiếng trước: “Tôi là đệ nhất Các lão trong Nội các, để tôi nói trước.”
“Thống soái Bắc Cảnh Trần Ninh, kiêu ngạo độc đoán, lạm dụng quyền lực của mình, phạm những tội sau đây, ÿ trên hiếp dưới, tội vô cùng lớn. Bây giờ tôi đề nghị cách chức và trục xuất quân hàm của cậu ta.”
“Đề nghị này, Nội các sẽ biểu quyết quyết định.”
“Tôi, bỏ phiếu đồng ý!”
Đường Bá An nói xong liền ngắng đầu, giơ tay lên trước.
Hạng Thành nhìn quanh một vòng sau đó giơ tay lên: “Tôi cũng đồng ý!”
“Tôi đồng ý!”
“Tôi đồng ý!”
“Tôi phản đối!”
“Tôi đồng ý!”
Điền Vệ Long, Nguyễn Hồng và một nhóm lớn các bộ trưởng, nghe thấy những lời của Đường Bá An, vẻ mặt của rất nhiều người lập tức thay đổi.
Đường Bá An nhìn Trần Ninh cười gằn, ông ta đang muốn châm chọc con kiến Trần Ninh bị gió rung cây sắp rơi xuống giếng, tự tìm chết cho mình.
Nhưng đúng lúc này, tất cả mọi người đều chợt nghe thấy một giọng nói già dặn nhưng rất uy nghiêm: “Nếu tôi nhớ không lầm thì quyết định của Nội các phải báo lên cho tôi, để tôi duyệt rồi mới thi hành đúng không?”
Đoàng!
Mọi người Nội các nghe thấy giọng nói này, thì như nghe thấy sét đánh ngang tai.
Đường Bá An lại càng giống như một con chuột gặp sét, cơ thể run lên vì sợ hãi.
Ông ta kinh hãi quay đầu lại thì thấy Vương Uẩn, phu nhân của Quốc chủ đang đầy xe lăn, trên xe lăn là một cụ già mặc bộ quần áo Trung Sơn, đó chính là Quốc chủ Tần Hằng, người nghe nói là đã trúng gió ngã bệnh.
Mọi người có mặt ở đó đều không khỏi thốt lên: “Quốc chủ, bệnh của ngài đỡ rồi sao?”
Vẻ mặt Đường Bá An không dám tin, lắp bắp nói: “Quốc…
Quốc chủ, ngài… tại sao ngài lại ở chỗ này?”
Tần Hằng thờ ơ nhìn Đường Bá An, lạnh lùng nói phải ông kinh ngạc lắm hay không?”
Đường Bá An: “Tôi…”
Quả thật ông ta còn hơn cả kinh ngạc, rõ thật là sóc tận óc.
Rõ ràng đã nói ông bị đột quy nằm liệt giường mà, tại sao lại đột nhiên lại đỡ bệnh rồi?
Cho dù Hoa Đà(*) còn sống, Biển Thước(**) hồi sinh thì bọn họ cũng đâu có y thuật tinh thông như vậy đâu chứ?
() Hoa Đà: tự Nguyên Hoá, một thầy thuốc nỏi tiếng thời cuối Đông Hán và đầu thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc.
(**)Biển Thước: họ Tần, tên Việt Nhân, danh y thời Chiến quốc.
Mọi người đều biết rằng hôm nay là ngày mà Trần Ninh và Đường Bá An sẽ sống mái với với nhau.
Trong phòng họp Nội các, ghé của Quốc chủ trống không, hai bên bàn họp, mỗi bên có năm vị Các lão đang ngôi.
Các lão đầu tiên từ bên trái sang là Đường Bá An.
Lúc đi vào trong, Trần Ninh đi ngang qua Đường Bá An.
Đường Bá An thấp giọng giễu cọt: “Trần Ninh, hôm nay cậu chêt chắc. Nêu cậu chịu sửa chữa lỗi lâm của mình, chuyển sang phe của tôi, nhận tôi là cha nuôi trước mặt mọi người thì tôi có thể tha mạng cho cậu.”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Trần Ninh tôi chỉ có một người cha và ông ấy đã chết rồi.
“Đường các lão, ông sẽ gặp được cha của tôi sớm thôi!”
Đường Bá An tức giận gầm gừ: “Mày!”
Trần Ninh cũng không thèm liếc nhìn Đường Bá An, sải bước đi ngang qua.
Đường Bá An tức giận nói thầm trong lòng: Đây là do mày.
tự tìm chết, đừng trách tao ác.
Ông ta lập tức đứng dậy, liếc nhìn Trần Ninh, sau đó liếc nhìn một vòng quanh các vị các lao, chậm rãi nói: “Mọi người đều đã đến đông đủ, vậy thì bắt đầu cuộc họp thôi.”
Ông ta thấy Trần Ninh định lên tiếng liền biết Trần Ninh muốn nhắc tới hành vi phạm tội của ông ta, đề nghị Nội các trị tội ông ta.
Ông ta giành lên tiếng trước: “Tôi là đệ nhất Các lão trong Nội các, để tôi nói trước.”
“Thống soái Bắc Cảnh Trần Ninh, kiêu ngạo độc đoán, lạm dụng quyền lực của mình, phạm những tội sau đây, ÿ trên hiếp dưới, tội vô cùng lớn. Bây giờ tôi đề nghị cách chức và trục xuất quân hàm của cậu ta.”
“Đề nghị này, Nội các sẽ biểu quyết quyết định.”
“Tôi, bỏ phiếu đồng ý!”
Đường Bá An nói xong liền ngắng đầu, giơ tay lên trước.
Hạng Thành nhìn quanh một vòng sau đó giơ tay lên: “Tôi cũng đồng ý!”
“Tôi đồng ý!”
“Tôi đồng ý!”
“Tôi phản đối!”
“Tôi đồng ý!”
Điền Vệ Long, Nguyễn Hồng và một nhóm lớn các bộ trưởng, nghe thấy những lời của Đường Bá An, vẻ mặt của rất nhiều người lập tức thay đổi.
Đường Bá An nhìn Trần Ninh cười gằn, ông ta đang muốn châm chọc con kiến Trần Ninh bị gió rung cây sắp rơi xuống giếng, tự tìm chết cho mình.
Nhưng đúng lúc này, tất cả mọi người đều chợt nghe thấy một giọng nói già dặn nhưng rất uy nghiêm: “Nếu tôi nhớ không lầm thì quyết định của Nội các phải báo lên cho tôi, để tôi duyệt rồi mới thi hành đúng không?”
Đoàng!
Mọi người Nội các nghe thấy giọng nói này, thì như nghe thấy sét đánh ngang tai.
Đường Bá An lại càng giống như một con chuột gặp sét, cơ thể run lên vì sợ hãi.
Ông ta kinh hãi quay đầu lại thì thấy Vương Uẩn, phu nhân của Quốc chủ đang đầy xe lăn, trên xe lăn là một cụ già mặc bộ quần áo Trung Sơn, đó chính là Quốc chủ Tần Hằng, người nghe nói là đã trúng gió ngã bệnh.
Mọi người có mặt ở đó đều không khỏi thốt lên: “Quốc chủ, bệnh của ngài đỡ rồi sao?”
Vẻ mặt Đường Bá An không dám tin, lắp bắp nói: “Quốc…
Quốc chủ, ngài… tại sao ngài lại ở chỗ này?”
Tần Hằng thờ ơ nhìn Đường Bá An, lạnh lùng nói phải ông kinh ngạc lắm hay không?”
Đường Bá An: “Tôi…”
Quả thật ông ta còn hơn cả kinh ngạc, rõ thật là sóc tận óc.
Rõ ràng đã nói ông bị đột quy nằm liệt giường mà, tại sao lại đột nhiên lại đỡ bệnh rồi?
Cho dù Hoa Đà(*) còn sống, Biển Thước(**) hồi sinh thì bọn họ cũng đâu có y thuật tinh thông như vậy đâu chứ?
() Hoa Đà: tự Nguyên Hoá, một thầy thuốc nỏi tiếng thời cuối Đông Hán và đầu thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc.
(**)Biển Thước: họ Tần, tên Việt Nhân, danh y thời Chiến quốc.