Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 941
Chương 941:
Hóa ra tất cả những thứ này đều chỉ là mây bay.
Ông ta bỗng thấy bình tĩnh hơn, vẻ mặt ông ta cũng trở nên lãnh đạm, bình tĩnh đối mặt với những lời mắng mỏ và buộc tội của đám đông.
Tần Hằng nhận thấy sự thay đổi của tâm tình Đường Bá An thì khẽ kinh ngạc, tự hỏi không biết đây có phải là vì ông ta sắp chết nên nghĩ thoáng mọi thứ hay không?
Anh chậm rãi nói: “Đường Bá An, ông có gì muôn nói không?”
Đường Bá An mỉm cười: “Thắng làm vua thua làm giặc, tôi đã thua, không có gì để nói nữa.”
“Nhưng vừa rồi tôi nghe thấy mọi người buộc tội tôi, còn ra những hình phạt dành cho tôi. Họ nói rằng phải được điều tra kỹ lưỡng, bắt tất cả những người kết bè kết phái với lại để xử lý nghiêm minh.”
“Tôi có hai lời muốn nói, không biết Quốc chủ ngài có muốn nghe hay không?”
Tần Hằng nhắc chén trà trên bàn lên, nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt nói: “Nói đi!”
Đường Bá An nói: “Tội mà tôi phạm phải sẽ bị trừng trị theo luật pháp quốc gia, việc này tôi không có gì để nói.”
“Nhưng mà, vừa rồi có người nói muốn cách chức tất cả những người có quan hệ với tôi và xử lý nghiêm minh bọn họ, tôi muốn nói vài lời.”
“Dù tôi phạm lỗi, nhưng tôi đã làm việc cống hiến cho đất nước này mấy chục năm, cũng đã có không ít đóng góp cho nước nhà.”
“Có một số người, tôi đã sử dụng họ như những nhân tài góp phần cho quốc gia, họ cũng gánh vác trách nhiệm nặng nè đối với Hoa Hạ của chúng ta.”
“Đặc biệt là trong những năm tôi ở Đông Hải, tôi đã thăng chức cho rất nhiều người trong quân đội Đông Hải.”
“Như Quốc chủ vừa nói, Hoa Hạ không thể một ngày không có Bắc Cảnh, nhưng Hoa Hạ cũng không thể một ngày không có Đông Hải.”
lối đe dọa từ Đông Hải không hề kém mối đe dọa từ Bắc Cảnh.”
“Tôi xin Quốc chủ đừng vì tôi mà làm to chuyện, lôi kéo những người ngày thường thân cận với tôi vào chuyện này, bọn họ thực sự những nhân tài phục vụ cho đất nước.”
“Đây là điều cuối cùng mà tôi muốn nói.”
Tần Hằng nhìn Đường Bá An, Đường Bá An cúi đầu không nói thêm lời nào nữa.
Tần Hằng im lặng hồi lâu, mới chậm rãi phân phó với Nội các: “Trường hợp của Đường Bá An, con chuột lớn của đất nước, chỉ bắt kẻ cầm đầu, thuộc hạ của ông ta sẽ không bị truy cứu.”
“Những người có liên quan đến tội trạng của Đường Bá An, trừ khi tội rất nghiêm trọng, chỉ cần họ chịu đến Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật để giải bày tội của mình, họ có thể có cơ hội lấy công chuộc tội.”
Đám người Hạng Thành đồng loạt nói: “Rõ, mọi việc đều nghe theo chỉ thị của Quốc chủ.”
Tần Hằng la lên: “Người đâu, bắt Đường Bá An lại, tống vào tù giam, chờ ngày xét xử.”
“RõI”
Ngay lập tức có một nhóm binh lính ngắng cao ngực chạy vào, còng tay Đường Bá An lại tại chỗ và áp giải Đường Bá An đi.
Thành viên của Nội các tự cao tự đại mới sáng nay vẫn còn mơ mộng làm Quốc chủ kế nhiệm – Đường Bá An, trong nháy mắt đã trở thành tù nhân.
Ông ta nhếch nhác bị binh lính áp giải, đi ngang qua trước mặt Trần Ninh.
Lúc đi qua trước mặt Trằn Ninh, ông ta dừng lại một chút, nhìn về phía Trần Ninh.
Trần Ninh đứng lên, bình tĩnh nhìn lại ông ta.
Đường Bá An tự giễu cười: “Trần Ninh à Trần Ninh, tôi quả đã thật đã đánh giá thấp cậu rồi.”
“Cậu thực sự đã nói đúng. Hôm nay không phải là ngày chết của cậu mà ngày kết thúc của tôi. Cậu đã thắng, tôi thua rồi, tôi thua cậu rồi.”
Trần Ninh dửng dưng nói: “Ông sai rồi, ông không thua tôi, mà là thua pháp luật nước nhà, thua công lý.”
“Ngay từ lúc ông bắt đầu làm những điều xấu xa này thì ông đã phải chịu kết cục thua cuộc này rồi.”
“Cho dù không có chuyện tối hôm qua, đến cuối cùng ông vẫn sẽ có kết cục thế này.”
“Ông muốn trở thành Quốc chủ, nhưng những người đã từng là Quốc chủ đều có đặc điểm giống nhau, đó chính là đức cao vọng trọng.”
“Ông chẳng qua chỉ là một con chuột, ông không xứng.”
Đường Bá An tái trắng mặt, cứng miệng không thể nói lại Trần Nin.
Ngay sau đó, ông ta bị những binh lính áp giải đi.
Tần Hằng nhìn về phía Trần Ninh, đôi mắt già nua của ông hiện lên ý tán thưởng không nói nên lời.
Ông mắt đi đứa con trai của mình, nhưng lại rất hài lòng môn sinh Trần Ninh này, lúc này ánh mắt ông nhìn Trần Ninh ân cần như ánh mắt một người cha nhìn con mình.
Hóa ra tất cả những thứ này đều chỉ là mây bay.
Ông ta bỗng thấy bình tĩnh hơn, vẻ mặt ông ta cũng trở nên lãnh đạm, bình tĩnh đối mặt với những lời mắng mỏ và buộc tội của đám đông.
Tần Hằng nhận thấy sự thay đổi của tâm tình Đường Bá An thì khẽ kinh ngạc, tự hỏi không biết đây có phải là vì ông ta sắp chết nên nghĩ thoáng mọi thứ hay không?
Anh chậm rãi nói: “Đường Bá An, ông có gì muôn nói không?”
Đường Bá An mỉm cười: “Thắng làm vua thua làm giặc, tôi đã thua, không có gì để nói nữa.”
“Nhưng vừa rồi tôi nghe thấy mọi người buộc tội tôi, còn ra những hình phạt dành cho tôi. Họ nói rằng phải được điều tra kỹ lưỡng, bắt tất cả những người kết bè kết phái với lại để xử lý nghiêm minh.”
“Tôi có hai lời muốn nói, không biết Quốc chủ ngài có muốn nghe hay không?”
Tần Hằng nhắc chén trà trên bàn lên, nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt nói: “Nói đi!”
Đường Bá An nói: “Tội mà tôi phạm phải sẽ bị trừng trị theo luật pháp quốc gia, việc này tôi không có gì để nói.”
“Nhưng mà, vừa rồi có người nói muốn cách chức tất cả những người có quan hệ với tôi và xử lý nghiêm minh bọn họ, tôi muốn nói vài lời.”
“Dù tôi phạm lỗi, nhưng tôi đã làm việc cống hiến cho đất nước này mấy chục năm, cũng đã có không ít đóng góp cho nước nhà.”
“Có một số người, tôi đã sử dụng họ như những nhân tài góp phần cho quốc gia, họ cũng gánh vác trách nhiệm nặng nè đối với Hoa Hạ của chúng ta.”
“Đặc biệt là trong những năm tôi ở Đông Hải, tôi đã thăng chức cho rất nhiều người trong quân đội Đông Hải.”
“Như Quốc chủ vừa nói, Hoa Hạ không thể một ngày không có Bắc Cảnh, nhưng Hoa Hạ cũng không thể một ngày không có Đông Hải.”
lối đe dọa từ Đông Hải không hề kém mối đe dọa từ Bắc Cảnh.”
“Tôi xin Quốc chủ đừng vì tôi mà làm to chuyện, lôi kéo những người ngày thường thân cận với tôi vào chuyện này, bọn họ thực sự những nhân tài phục vụ cho đất nước.”
“Đây là điều cuối cùng mà tôi muốn nói.”
Tần Hằng nhìn Đường Bá An, Đường Bá An cúi đầu không nói thêm lời nào nữa.
Tần Hằng im lặng hồi lâu, mới chậm rãi phân phó với Nội các: “Trường hợp của Đường Bá An, con chuột lớn của đất nước, chỉ bắt kẻ cầm đầu, thuộc hạ của ông ta sẽ không bị truy cứu.”
“Những người có liên quan đến tội trạng của Đường Bá An, trừ khi tội rất nghiêm trọng, chỉ cần họ chịu đến Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật để giải bày tội của mình, họ có thể có cơ hội lấy công chuộc tội.”
Đám người Hạng Thành đồng loạt nói: “Rõ, mọi việc đều nghe theo chỉ thị của Quốc chủ.”
Tần Hằng la lên: “Người đâu, bắt Đường Bá An lại, tống vào tù giam, chờ ngày xét xử.”
“RõI”
Ngay lập tức có một nhóm binh lính ngắng cao ngực chạy vào, còng tay Đường Bá An lại tại chỗ và áp giải Đường Bá An đi.
Thành viên của Nội các tự cao tự đại mới sáng nay vẫn còn mơ mộng làm Quốc chủ kế nhiệm – Đường Bá An, trong nháy mắt đã trở thành tù nhân.
Ông ta nhếch nhác bị binh lính áp giải, đi ngang qua trước mặt Trần Ninh.
Lúc đi qua trước mặt Trằn Ninh, ông ta dừng lại một chút, nhìn về phía Trần Ninh.
Trần Ninh đứng lên, bình tĩnh nhìn lại ông ta.
Đường Bá An tự giễu cười: “Trần Ninh à Trần Ninh, tôi quả đã thật đã đánh giá thấp cậu rồi.”
“Cậu thực sự đã nói đúng. Hôm nay không phải là ngày chết của cậu mà ngày kết thúc của tôi. Cậu đã thắng, tôi thua rồi, tôi thua cậu rồi.”
Trần Ninh dửng dưng nói: “Ông sai rồi, ông không thua tôi, mà là thua pháp luật nước nhà, thua công lý.”
“Ngay từ lúc ông bắt đầu làm những điều xấu xa này thì ông đã phải chịu kết cục thua cuộc này rồi.”
“Cho dù không có chuyện tối hôm qua, đến cuối cùng ông vẫn sẽ có kết cục thế này.”
“Ông muốn trở thành Quốc chủ, nhưng những người đã từng là Quốc chủ đều có đặc điểm giống nhau, đó chính là đức cao vọng trọng.”
“Ông chẳng qua chỉ là một con chuột, ông không xứng.”
Đường Bá An tái trắng mặt, cứng miệng không thể nói lại Trần Nin.
Ngay sau đó, ông ta bị những binh lính áp giải đi.
Tần Hằng nhìn về phía Trần Ninh, đôi mắt già nua của ông hiện lên ý tán thưởng không nói nên lời.
Ông mắt đi đứa con trai của mình, nhưng lại rất hài lòng môn sinh Trần Ninh này, lúc này ánh mắt ông nhìn Trần Ninh ân cần như ánh mắt một người cha nhìn con mình.