Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 950
Chương 950:
Ngũ Thành Lâm cắn răng: “Nghiệt tử của tôi gây ra đại họa, tôi liền cho Thiều soái một lời giải thích.”
Nói xong, quay người vẻ mặt giận dữ đi về phía con trai, phẫn nộ nói: “Súc sinh mày, gây họa khắp nơi, hôm nay tao đánh chết mày, cũng coi như cho Thiếu soái có một lời giải thích.”
Ông ta nói xong giơ tay lên liền hung hăng cho con trai vài cái tát, đánh cho con trai vẻ mặt đầy máu.
Nhìn trộm Trần Ninh, thấy Trần Ninh không có ý bảo ông ta dừng tay, biết Trần Ninh còn chưa hài lòng.
Ông ta cắn răng, liền nhặt lên một côn sắt trên mặt đất, điên cuồng liền đập xuống người con trai, vừa đập vừa mắng: “Tao đánh chết tiểu súc sinh mày, tao đánh chết tiểu súc sinh mày…”
Ông ta chơi một chút gian trá, côn sắt giơ cao lên, nhưng lúc rơi xuống thu lực, cho nên thoạt nhìn đánh đến hung dữ, quả thực lực không mạnh, thuộc về sắm to mưa nhỏ.
Dương Tĩnh làm bộ ngăn cản: “Lão Lâm chú đừng đánh, sẽ đánh chết nó…”
Ngũ Thành Lâm lớn tiếng kêu lên: “Em đánh chết tiểu súc sinh này, cũng tốt hơn nó ở bên ngoài gây họa bị đánh chết, không nên ngăn em, em không phải đánh gãy chân chó của nó không được.”
Lúc này Trần Ninh lạnh lùng mở miệng: “Ông như vậy là đánh không chết người, cũng đánh không gãy chân anh ta.”
“Cái gì?”
Ngũ Thành Lâm trợn tròn mắt.
Dương Tĩnh trợn tròn mắt.
Tất cả mọi người ở hiện trường ngơ ngác nhìn Trần Ninh, có chút không hiểu ý của Trần Ninh.
Trần Ninh thản nhiên nói: “Điển Chử, Ngũ đại đội trưởng sẽ không đánh con trai, anh dạy anh ta.”
Điển Chử nói: “Vâng, Thiếu soái!”
Lời nói rơi xuống, Điển Chử bước lên.
Ngũ Thành Lâm còn chưa kịp phản ứng, côn sắt trong tay ông ta đã bị Điển Chử đoạt lấy.
Ngũ Thiên Khải ý thức được không tốt, vừa muốn mở miệng cầu xin tha thứ.
Nhưng Điển Chử đã giơ tay lên.
Răng rắc!
Côn sắt gõ vào chân phải còn nguyên vẹn của Ngũ Thiên Khải, liền đập gãy xương bắp chân phải của Ngũ Thiên Khải.
VN Ngũ Thiên Khải phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương, liền từ trên xe lăn xuống, kêu rên trên mặt đất.
Sắc mặt Ngũ Thành Lâm và Dương Tĩnh đều rất khó coi.
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Nhìn, đánh người là đánh như vậy.”
“Hai vị dẫn anh ta trở về nghiêm khắc quản giáo, nếu có lần sau, vậy thì không phải đơn giản đánh gãy chân như vậy.
Dương Tĩnh cùng Ngũ Thành Lâm yếu ớt nói vâng, sau đó đưa Ngũ Thiên Khải cùng thủ hạ rời đi như chạy trốn.
Trần Ninh cùng Tống Sinh Đình, Đồng Kha từ nhà hàng đi ra.
Sau đó liền đến phủ Quốc chủ.
Dù sao Trần Ninh lái xe của Quốc chủ phu nhân, chiếc xe này còn va chạm, hơn nữa còn bị người ta đập vỡ.
Tuy rằng xe không có gì đáng ngại, nhưng vẫn phải nhận tội xin lỗi với Quốc chủ phu nhân.
Hơn nữa, vợ Trần Ninh từ bên ngoài đến Thủ đô, Trần Ninh cũng nên cùng vợ đi hỏi thăm Quốc chủ phu nhân.
Vương Uẳn mặc sườn sám thêu hoa màu xanh, tiếp đãi vợ chồng Trần Ninh.
Bà biết được Trần Ninh làm hỏng xe, cũng không tức giận, chỉ mỉm cười nói: “Một chiếc xe thôi mà, Tống tiểu thư không sao là được.”
Bà biết gần đây Tần Hằng sắp từ chức, muốn sắp xếp Trần Ninh vào Nội các trước khi từ chức.
Cho nên bà biết rõ trong thời gian ngắn Trần Ninh sẽ không rời khỏi Thủ đô.
Vì thế, bà cũng cố ý để Trần Ninh trao đổi nhiều hơn với giới thượng lưu trong Thủ đô.
Tuy rằng Trần Ninh là đại tướng trần cương, nhưng tốc độ thăng chức của Trần Ninh quá nhanh, hơn nữa vẫn luôn trần thủ Bắc Cảnh, hiếm khi cùng nhân vật thượng lưu Thủ đô trao lưu, đoán rằng trong giới thượng lưu Thủ đô, rất nhiều người chỉ nghe qua danh tiếng của Thiếu soái Bắc Cảnh, không biết bản thân Thiếu soái ra làm sao.
Vương Uẩn cười híp mắt nói với Trần Ninh: “Cậu cùng Sính Đình đến đúng lúc, ngày mai đại thần ngoại giao Cary của Tu La quốc, dẫn mọi người đến thăm Hoa Hạ chúng ta, tối mai sẽ có tiệc rượu lớn.”
“Đến lúc đó rất nhiều nhân vật quyền quý đều trở về tham dự tiệc rượu, vợ chồng Trần Ninh các cậu cũng đến tham dự đi.”
Trần Ninh nghe nói bộ trưởng ngoại giao Tu La quốc đến thăm, không khỏi có chút kinh ngạc.
Người Hoa Hạ trở thành truyền nhân của rồng, người Tu La xưng là truyền nhân của voi.
Ngũ Thành Lâm cắn răng: “Nghiệt tử của tôi gây ra đại họa, tôi liền cho Thiều soái một lời giải thích.”
Nói xong, quay người vẻ mặt giận dữ đi về phía con trai, phẫn nộ nói: “Súc sinh mày, gây họa khắp nơi, hôm nay tao đánh chết mày, cũng coi như cho Thiếu soái có một lời giải thích.”
Ông ta nói xong giơ tay lên liền hung hăng cho con trai vài cái tát, đánh cho con trai vẻ mặt đầy máu.
Nhìn trộm Trần Ninh, thấy Trần Ninh không có ý bảo ông ta dừng tay, biết Trần Ninh còn chưa hài lòng.
Ông ta cắn răng, liền nhặt lên một côn sắt trên mặt đất, điên cuồng liền đập xuống người con trai, vừa đập vừa mắng: “Tao đánh chết tiểu súc sinh mày, tao đánh chết tiểu súc sinh mày…”
Ông ta chơi một chút gian trá, côn sắt giơ cao lên, nhưng lúc rơi xuống thu lực, cho nên thoạt nhìn đánh đến hung dữ, quả thực lực không mạnh, thuộc về sắm to mưa nhỏ.
Dương Tĩnh làm bộ ngăn cản: “Lão Lâm chú đừng đánh, sẽ đánh chết nó…”
Ngũ Thành Lâm lớn tiếng kêu lên: “Em đánh chết tiểu súc sinh này, cũng tốt hơn nó ở bên ngoài gây họa bị đánh chết, không nên ngăn em, em không phải đánh gãy chân chó của nó không được.”
Lúc này Trần Ninh lạnh lùng mở miệng: “Ông như vậy là đánh không chết người, cũng đánh không gãy chân anh ta.”
“Cái gì?”
Ngũ Thành Lâm trợn tròn mắt.
Dương Tĩnh trợn tròn mắt.
Tất cả mọi người ở hiện trường ngơ ngác nhìn Trần Ninh, có chút không hiểu ý của Trần Ninh.
Trần Ninh thản nhiên nói: “Điển Chử, Ngũ đại đội trưởng sẽ không đánh con trai, anh dạy anh ta.”
Điển Chử nói: “Vâng, Thiếu soái!”
Lời nói rơi xuống, Điển Chử bước lên.
Ngũ Thành Lâm còn chưa kịp phản ứng, côn sắt trong tay ông ta đã bị Điển Chử đoạt lấy.
Ngũ Thiên Khải ý thức được không tốt, vừa muốn mở miệng cầu xin tha thứ.
Nhưng Điển Chử đã giơ tay lên.
Răng rắc!
Côn sắt gõ vào chân phải còn nguyên vẹn của Ngũ Thiên Khải, liền đập gãy xương bắp chân phải của Ngũ Thiên Khải.
VN Ngũ Thiên Khải phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương, liền từ trên xe lăn xuống, kêu rên trên mặt đất.
Sắc mặt Ngũ Thành Lâm và Dương Tĩnh đều rất khó coi.
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Nhìn, đánh người là đánh như vậy.”
“Hai vị dẫn anh ta trở về nghiêm khắc quản giáo, nếu có lần sau, vậy thì không phải đơn giản đánh gãy chân như vậy.
Dương Tĩnh cùng Ngũ Thành Lâm yếu ớt nói vâng, sau đó đưa Ngũ Thiên Khải cùng thủ hạ rời đi như chạy trốn.
Trần Ninh cùng Tống Sinh Đình, Đồng Kha từ nhà hàng đi ra.
Sau đó liền đến phủ Quốc chủ.
Dù sao Trần Ninh lái xe của Quốc chủ phu nhân, chiếc xe này còn va chạm, hơn nữa còn bị người ta đập vỡ.
Tuy rằng xe không có gì đáng ngại, nhưng vẫn phải nhận tội xin lỗi với Quốc chủ phu nhân.
Hơn nữa, vợ Trần Ninh từ bên ngoài đến Thủ đô, Trần Ninh cũng nên cùng vợ đi hỏi thăm Quốc chủ phu nhân.
Vương Uẳn mặc sườn sám thêu hoa màu xanh, tiếp đãi vợ chồng Trần Ninh.
Bà biết được Trần Ninh làm hỏng xe, cũng không tức giận, chỉ mỉm cười nói: “Một chiếc xe thôi mà, Tống tiểu thư không sao là được.”
Bà biết gần đây Tần Hằng sắp từ chức, muốn sắp xếp Trần Ninh vào Nội các trước khi từ chức.
Cho nên bà biết rõ trong thời gian ngắn Trần Ninh sẽ không rời khỏi Thủ đô.
Vì thế, bà cũng cố ý để Trần Ninh trao đổi nhiều hơn với giới thượng lưu trong Thủ đô.
Tuy rằng Trần Ninh là đại tướng trần cương, nhưng tốc độ thăng chức của Trần Ninh quá nhanh, hơn nữa vẫn luôn trần thủ Bắc Cảnh, hiếm khi cùng nhân vật thượng lưu Thủ đô trao lưu, đoán rằng trong giới thượng lưu Thủ đô, rất nhiều người chỉ nghe qua danh tiếng của Thiếu soái Bắc Cảnh, không biết bản thân Thiếu soái ra làm sao.
Vương Uẩn cười híp mắt nói với Trần Ninh: “Cậu cùng Sính Đình đến đúng lúc, ngày mai đại thần ngoại giao Cary của Tu La quốc, dẫn mọi người đến thăm Hoa Hạ chúng ta, tối mai sẽ có tiệc rượu lớn.”
“Đến lúc đó rất nhiều nhân vật quyền quý đều trở về tham dự tiệc rượu, vợ chồng Trần Ninh các cậu cũng đến tham dự đi.”
Trần Ninh nghe nói bộ trưởng ngoại giao Tu La quốc đến thăm, không khỏi có chút kinh ngạc.
Người Hoa Hạ trở thành truyền nhân của rồng, người Tu La xưng là truyền nhân của voi.