Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 971
Chương 971:
Tất cả mọi người có mặt ở quán trà, đều nhìn về phía Trần Ninh.
Khóe miệng Trần Ninh hơi giương lên, khẽ cười nói: “Tiểu tử, không phải tôi không hiểu trà đạo, kỹ thuật đánh đàn, mà là anh không xứng để tôi pha trà đánh đàn.”
Câu này vừa nói xong, mặt Hạng Tây Sở đỏ bừng lên.
Anh ta xuất thân trong gia đình giàu có quyền quý, từ nhỏ đi đến đâu cũng là đối tượng được người khác nịnh bợ, đã khi nào bị chọc tức như vậy?
Mặt mũi liền trở nên xanh ngắt, thân thể hơi run.
Giang Dật Chu cũng sợ ngây người.
Ở Thủ đô, lại có người dám chống đối lại Hạng thiếu như vậy, lá gan đúng là không nhỏ mà.
Là người không biết nên không sợ, hay là có chỗ chống lưng nên không sợ?
Giang Dật Chu không rõ, nhưng cô cũng không muốn thấy Trần Ninh bị Hạng Tây Sở giáo huấn, thế là vội vàng giảng hòa nói: “Vị khách này, mọi người đều tò mò xem tài năng của anh như thế nào.”
“Nếu không thì anh nể mặt tôi, cứ coi như là chỉ bảo tôi, thể hiện ra tài năng pha trà hoặc là đánh đàn của anh, được không?”
Trần Ninh chính là Thiếu soái Bắc Cảnh, sao có thể tùy tiện pha trà hay đánh đàn cho người khác, vậy anh sẽ thành người gì chứ?
Anh bình tính từ chói: “Một chữ dạy đã đủ để gọi là thầy, tôi với cô không phải địch cũng không phải bạn, tại sao tôi phải dạy dỗ chỉ bảo cô?”
Giang Dật Chu mở to hai mắt, không dám tin nhìn Trần Ninh.
Cuồng!
Tên này đúng là quá mức cuồng vọng, không những không quan tâm Hạng thiếu, ngay cả mặt mũi của Giang tiên tử cô ta cũng không cho.
Tống Sinh Đình biết ân oán của Trần Ninh với Hạng gia, biết được người trước mặt này là con trai của Hạng các lão, sợ Trần Ninh sẽ lại một lần nữa sảy ra tranh chấp với Hạng gia.
Cô liền nhẹ giọng nói với Trần Ninh: “Chồng, néu như anh biết đánh đàn cổ, vậy thì tùy ý đánh cho mọi người nghe một khúc đi?”
Trần Ninh không cho bất kỳ ai mặt mũi, nhưng Tống Sính Đình vừa mở miệng nói, anh liền mỉm cười đồng ý.
“Được, vậy thì anh sẽ đàn một khúc.”
“Một khúc đàn này không phải đàn cho người nào cả, mà chỉ đàn cho một mình em.”
Tống Sinh Đình nghe vậy, gương mặt xinh đẹp phiếm hồng, bên trong đôi mắt mang chút ngượng ngùng, cũng có hạnh phúc.
Đồng Kha ở bên cạnh âm thầm lắc đầu, anh rẻ, lại bát đầu chiều chị họ rồi, đúng là người cuồng sủng vợ mà.
Rất nhanh, Trần Ninh dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, tự tin đi vào trong đài đánh đàn, tùy ý ngồi xuống.
Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều ngưng thần lắng nghe.
Hai tay Trần Ninh đặt ở trên cổ cầm, ngón tay phải nhẹ nhàng gảy một cái, hình như là đang điều chỉnh dây đàn.
Cổ cầm phát ra hai tiếng đàn du dương dễ nghe.
Mọi người ở hiện trường đều là vẻ mặt khác nhau, nhưng hầu hết mọi người đều không tin tài đánh đàn của Trần Ninh giỏi.
Dù sao người biết đánh cổ cầm đã ít, người có tài đánh cổ cầm giỏi hơn Giang tiểu thư, lại càng là khó tìm.
Hạng Tây Sở khoanh hai tay, cười lạnh nhìn về phía Trần Ninh.
Tống Sinh Đình và Giang Dật Chu, Đồng Kha cũng là vẻ mặt chờ mong, nghiêm túc lắng nghe.
Tỉng…
Trần Ninh bắt đầu đánh đàn, tiếng đàn du dương chậm rãi vang lên.
Giang Dật Chu khẽ nhíu mày, Trần Ninh rõ ràng là biết đánh cổ cầm, nhưng khúc nhạc mà Trần Ninh đánh là khúc nhạc mà cô ta chưa từng được nghe, cô ta kinh ngạc nói: “Đây là khúc nhạc gì, giống như một khúc nhạc trữ tình.”
Vẻ mặt Trần Ninh điềm tĩnh, hai tay nhẹ nhàng lướt trên dây cổ cầm, tiếng đàn du dương dễ nghe, giống như tiếng nước len qua ngón tay truyền đến tai mọi người…
Tiếng đàn giống như có một loại ma lực.
Thắm sâu vào lòng người!
Tất cả mọi người đều nhịn không được nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng đàn.
Sau khi nhắm mắt, trong đầu mỗi người theo tiếng đàn, xuất hiện những hình ảnh khác nhau.
Trong đầu Giang Dật Chu, hình ảnh hiện ra là một thôn trang yên bình xinh đẹp, một đôi vợ chồng trẻ, trong lời chúc phúc của thôn dân, bái đường thành thân.
Chú rễ đẹp trai, cô dâu xinh đẹp, là một đôi trời sinh.
Tất cả mọi người có mặt ở quán trà, đều nhìn về phía Trần Ninh.
Khóe miệng Trần Ninh hơi giương lên, khẽ cười nói: “Tiểu tử, không phải tôi không hiểu trà đạo, kỹ thuật đánh đàn, mà là anh không xứng để tôi pha trà đánh đàn.”
Câu này vừa nói xong, mặt Hạng Tây Sở đỏ bừng lên.
Anh ta xuất thân trong gia đình giàu có quyền quý, từ nhỏ đi đến đâu cũng là đối tượng được người khác nịnh bợ, đã khi nào bị chọc tức như vậy?
Mặt mũi liền trở nên xanh ngắt, thân thể hơi run.
Giang Dật Chu cũng sợ ngây người.
Ở Thủ đô, lại có người dám chống đối lại Hạng thiếu như vậy, lá gan đúng là không nhỏ mà.
Là người không biết nên không sợ, hay là có chỗ chống lưng nên không sợ?
Giang Dật Chu không rõ, nhưng cô cũng không muốn thấy Trần Ninh bị Hạng Tây Sở giáo huấn, thế là vội vàng giảng hòa nói: “Vị khách này, mọi người đều tò mò xem tài năng của anh như thế nào.”
“Nếu không thì anh nể mặt tôi, cứ coi như là chỉ bảo tôi, thể hiện ra tài năng pha trà hoặc là đánh đàn của anh, được không?”
Trần Ninh chính là Thiếu soái Bắc Cảnh, sao có thể tùy tiện pha trà hay đánh đàn cho người khác, vậy anh sẽ thành người gì chứ?
Anh bình tính từ chói: “Một chữ dạy đã đủ để gọi là thầy, tôi với cô không phải địch cũng không phải bạn, tại sao tôi phải dạy dỗ chỉ bảo cô?”
Giang Dật Chu mở to hai mắt, không dám tin nhìn Trần Ninh.
Cuồng!
Tên này đúng là quá mức cuồng vọng, không những không quan tâm Hạng thiếu, ngay cả mặt mũi của Giang tiên tử cô ta cũng không cho.
Tống Sinh Đình biết ân oán của Trần Ninh với Hạng gia, biết được người trước mặt này là con trai của Hạng các lão, sợ Trần Ninh sẽ lại một lần nữa sảy ra tranh chấp với Hạng gia.
Cô liền nhẹ giọng nói với Trần Ninh: “Chồng, néu như anh biết đánh đàn cổ, vậy thì tùy ý đánh cho mọi người nghe một khúc đi?”
Trần Ninh không cho bất kỳ ai mặt mũi, nhưng Tống Sính Đình vừa mở miệng nói, anh liền mỉm cười đồng ý.
“Được, vậy thì anh sẽ đàn một khúc.”
“Một khúc đàn này không phải đàn cho người nào cả, mà chỉ đàn cho một mình em.”
Tống Sinh Đình nghe vậy, gương mặt xinh đẹp phiếm hồng, bên trong đôi mắt mang chút ngượng ngùng, cũng có hạnh phúc.
Đồng Kha ở bên cạnh âm thầm lắc đầu, anh rẻ, lại bát đầu chiều chị họ rồi, đúng là người cuồng sủng vợ mà.
Rất nhanh, Trần Ninh dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, tự tin đi vào trong đài đánh đàn, tùy ý ngồi xuống.
Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều ngưng thần lắng nghe.
Hai tay Trần Ninh đặt ở trên cổ cầm, ngón tay phải nhẹ nhàng gảy một cái, hình như là đang điều chỉnh dây đàn.
Cổ cầm phát ra hai tiếng đàn du dương dễ nghe.
Mọi người ở hiện trường đều là vẻ mặt khác nhau, nhưng hầu hết mọi người đều không tin tài đánh đàn của Trần Ninh giỏi.
Dù sao người biết đánh cổ cầm đã ít, người có tài đánh cổ cầm giỏi hơn Giang tiểu thư, lại càng là khó tìm.
Hạng Tây Sở khoanh hai tay, cười lạnh nhìn về phía Trần Ninh.
Tống Sinh Đình và Giang Dật Chu, Đồng Kha cũng là vẻ mặt chờ mong, nghiêm túc lắng nghe.
Tỉng…
Trần Ninh bắt đầu đánh đàn, tiếng đàn du dương chậm rãi vang lên.
Giang Dật Chu khẽ nhíu mày, Trần Ninh rõ ràng là biết đánh cổ cầm, nhưng khúc nhạc mà Trần Ninh đánh là khúc nhạc mà cô ta chưa từng được nghe, cô ta kinh ngạc nói: “Đây là khúc nhạc gì, giống như một khúc nhạc trữ tình.”
Vẻ mặt Trần Ninh điềm tĩnh, hai tay nhẹ nhàng lướt trên dây cổ cầm, tiếng đàn du dương dễ nghe, giống như tiếng nước len qua ngón tay truyền đến tai mọi người…
Tiếng đàn giống như có một loại ma lực.
Thắm sâu vào lòng người!
Tất cả mọi người đều nhịn không được nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng đàn.
Sau khi nhắm mắt, trong đầu mỗi người theo tiếng đàn, xuất hiện những hình ảnh khác nhau.
Trong đầu Giang Dật Chu, hình ảnh hiện ra là một thôn trang yên bình xinh đẹp, một đôi vợ chồng trẻ, trong lời chúc phúc của thôn dân, bái đường thành thân.
Chú rễ đẹp trai, cô dâu xinh đẹp, là một đôi trời sinh.