Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1592: Bí mật của kiếm Tần Vương
“Cậu nói gì? Tất cả tông môn của võ tông đều cử người đến? Dược Vương Cốc và Võ Thần Tông thì sao?”
Lý Chính Đạo hơi sửng sốt nhìn người báo việc của nhà họ Lý hỏi.
“Thế Tử, chỉ có Võ Thần Tông và Dược Vương Cốc không cử người đến Long Kinh, nhưng trong năm năm nay, đệ tử của Dược Vương Cốc và Võ Thần Tông vẫn luôn đóng cửa không ra ngoài, gần như không liên hệ với thế giới bên ngoài”.
“Thế nên trong danh sách của Tiêu Chính Văn không có hai tông môn này”.
Nói rồi người báo việc đưa một danh sách cho cụ ta.
Trên đó còn liệt kê chi tiết đệ tử nào của năm đại danh sơn đã phạm tội gì.
Duy chỉ không có tên của đệ tử Dược Vương Cốc và Võ Thần Tông.
Đọc đến đây, Lý Chính Đạo khẽ gật đầu.
“Thế Tử, ngay cả người của Tung Sơn và Thiên Sơn đã đến hiện trường, lẽ nào Tiêu Chính Văn đáng sợ đến thế sao?”
Con cháu nhà họ Lý nhíu mày hỏi.
“Vẫn còn rất nhiều người đáng sợ hơn cậu ta, nhưng bây giờ vùng ngoài lãnh thổ đang trong thời điểm nguy cấp, nhiều người không thể quay về, thế nên Tiêu Chính Văn mới có cơ hội tiêu diệt năm đại danh sơn”.
“Thật ra đó không phải là thực lực của cậu ta, mà là nhờ thanh kiếm Tần Vương”.
Lý Chính Đạo vừa đọc danh sách vừa trầm giọng nói.
“Ý ông là đằng sau kiếm Tần Vương có vấn đề gì à?”
Con cháu nhà họ Lý đó khó hiểu hỏi.
Dù sao một thanh kiếm cũng là một vật vô giác, có thể có ích gì với Tiêu Chính Văn chứ?
“Kiếm Thanh Vương không phải là bảo kiếm bình thường, thanh kiếm này có chưa khí vận Đế Vương, thế nên người bình thường cầm nó cũng cảm thấy nặng như núi, chứ đừng nói là sử dụng”.
Nói đến đây, Lý Chính Đạo không khỏi cảm thấy mất mát.
Cụ ta là Thế Tử nhà họ Lý, từng may mắn thấy được kiếm Tần Vương vào hơn một trăm năm trước.
Lúc đó Lý Chính Đạo còn bước đến dùng thử.
Nhưng khiến cụ ta thất vọng là dù cụ ta dùng hết sức mình cũng không thể nhấc kiếm Tần Vương đó lên.
Từ đó Lý Chính Đạo mới nhận ra điều khác biệt của kiếm Tần Vương.
Trên thế giới này chỉ có hai kiểu người mới có thể dễ dàng dùng kiếm Tần Vương.
Kiểu đầu tiên là người bình thường, hơn nữa phải là người chưa từng tập võ.
Nhưng kiếm Tần Vương lại không có tác dụng gì với người bình thường, ngược lại sẽ mang lại tai họa chết người cho mình.
Kiểu người còn lại là người được kiếm Tần Vương công nhận, ngoài ra không ai có thể rút được kiếm Tần Vương ra khỏi vỏ.
“Ý ông là từ xưa đến nay ngoài Tần Vương thì chỉ có Tiêu Chính Văn mới có thể sử dụng được thanh kiếm này?”
Con cháu nhà họ Lý không khỏi nhíu mày nói.
Lý Chính Đạo lắc đầu nói: “Cũng không phải, theo tôi được biết từ thời Đường đến nay, vẫn còn hai người có thể dùng kiếm Tần Vương”.
“Ồ? Ai thế?”
Nghe Lý Chính Đạo nói, ngay cả ông lão bên cạnh cũng không khỏi quay đầu lại nhìn Lý Chính Đạo.
“Một người là Chu Kỳ Trấn, còn một người là Triệu Văn Cát”.
Nghe đến hai cái tên này, ngay cả ông lão cũng lộ ra vẻ khó hiểu.
Chu Kỳ Trấn là “Chiến thần Đại Minh” nổi tiếng, nhưng chiến thần này phải được đặt trong ngoặc kép.
Sao ông ta có thể được kiếm Tần Vương công nhận?
“Người như Chu Kỳ Trấn mà có thể nhấc được kiếm Tần Vương lên thật à?”
Ông lão do dự một chốc vẫn nói lên thắc mắc của mình.
“Lịch sử thường không giống với những gì nhiều người thấy, Chu Kỳ Trấn bị quan văn của mình bán đứng mới có sự thay đổi lớn, thật ra không có cuộc chiến tranh nào cả, chỉ có sự thay đổi về binh sĩ”.
“Nhưng người có thể được kiếm Tần Vương công nhận thì cả đời xác định sẽ không được yên ổn, một là lên voi xuống chó hoặc hai là trở thành mục tiêu công kích của quần chúng. Dù là kiểu nào đi nữa đều không phải là thứ người thường có thể chịu được”.
Trong giọng nói của Lý Chính Đạo còn chứa chút gì đó ghen tị.
“Ý của Thế Tử là Tiêu Chính Văn dùng khí vận của đế vương để phá vỡ trận phá bảo vệ của năm đại danh sơn?”
Ông lão nhíu chặt mày hỏi.
Lý Chính Đạo gật đầu, ba con rồng lớn bên cạnh Tiêu Chính Văn chính là minh chứng.
Dù Tiêu Chính Văn đã dung hợp ba quả tim rồng nhưng trước khi anh chưa đạt đến cảnh giới Nhân Vương và khi kiếm Tần Vương không ở trong tay anh, cùng lắm chỉ có thể dùng được một con rồng lớn.
Cũng chính là rồng vàng.
Nhưng khi Tiêu Chính Văn có kiếm Tần Vương trong tay, ba quả tim rồng có thể hóa thành rồng.
Lực tấn công của ba con rồng lớn đã quá rõ ràng.
Nếu không có ba con rồng này, Tiêu Chính Văn muốn phá vỡ Hộ Sơn Đại Trận của năm đại danh sơn chỉ với thực lực Nhân Vương cấp một thì quả đúng là người ngốc nói mớ.
“Năm nay Tiêu Chính Văn vẫn chưa đến ba mươi tuổi, vừa không có tông môn vừa không có chỗ chống lưng, sao cậu ta lại biết làm thế nào để phá được Hộ Sơn Đại Trận của năm đại danh sơn?”
Ông lão bên cạnh Lý Chính Đạo híp mắt trầm giọng nói.
Vãi!
Được ông lão nhắc như thế, Lý Chính Đạo không khỏi trợn to hai mắt, trầm giọng nói: “Ông Mạc, ý ông là?”
“Đúng thế, cậu ta vừa không phải là Thế Tử, vừa không có tông môn, rốt cuộc ai đã nói cho cậu ta biết những điều này?”
Mạc Thiên Sầu!
Chính là người cùng thời kỳ với Nhạc Trung Kỳ vào năm trăm năm trước.
Chỉ là so với Nhạc Trung Kỳ, danh tiếng của lão kém xa hơn rất nhiều.
Nếu Nhạc Trung Kỳ còn sống, nhìn thấy ông lão này tin chắc cũng sẽ rất sốc.
Không ai ngờ được Mạc Thiên Sầu sẽ trở thành tay sai của nhà họ Lý.
“Đúng thế, tôi… vào trước là chủ! Tiêu Chính Văn này chắc chắn có bí mật gì rất lớn”.
Lý Chính Đạo như bừng tỉnh nói.
Thân là Thế Tử nhà họ Lý, biết được cách phá giải Hộ Sơn Đại Trận cũng không phải chuyện hiếm lạ.
Nhưng tại sao Tiêu Chính Văn cũng biết?
Nói thật thì ngay cả Đại trưởng lão của võ tông cũng không biết bí mật này.
“Ừ, thân thế của Tiêu Chính Văn rất đáng để căn nhắc, có lẽ ngay cả nhà họ Tiêu cũng có lai lịch rất lớn”.
Ông Mạc trầm giọng nói.
“Ngoài lãnh thổ từng có một tin đồn rằng một trăm năm sau sẽ có một người tài do trời chọn, chẳng lẽ lại là Tiêu Chính Văn? Nếu cậu ta là người đó thật thì đã có thể hiểu mọi chuyện rồi”.
Lý Chính Đạo nhíu mày nói.
Đây là một trong những kết quả mà Lý Chính Đạo không muốn thấy nhất.
“Thế Tử, đừng nghĩ nhiều, trăm nghìn năm này, người tài do trời chọn rất nhiều. Nhưng có mấy ai có thể đi đến cuối không? Người được trời chọn chắc chắn phải trải qua rất nhiều gian khó, trong mười người có thể có một người còn sống đã là kỳ tích rồi”.
“Nếu không vận mệnh mấy nghìn năm Hoa Quốc sẽ gặp trắc trở vậy sao?”
Ông Mạc không cho là đúng, khuyên nhủ.
Lý Chính Đạo im lặng suy nghĩ một hồi mới không nhíu mày nữa.
Ở một bên khác, Tiêu Chính Văn đang sải bước đi vào văn phòng của Tần Vũ.
Trong hành lang, người của võ tông hay đại diện của năm đại danh sơn đều đồng loạt quỳ một gối xuống chào Tiêu Chính Văn.
Xét ở một khía cạnh nào đó, Tiêu Chính Văn là vua Bắc Lương, còn đám người võ tông này lại không có chức quyền gì ở giới chính trị, chỉ là người dân bình thường.
Cho nên quỳ chào Tiêu Chính Văn cũng là điều hiển nhiên.
Đám người nhà họ Quý nhìn cảnh tượng này với vẻ mặt phức tạp.
“Haizz, xem ra chúng ta xem thường cậu ta quá rồi”.
Ông cụ Quý không cam lòng siết chặt nắm đấm.
Trước đây có cơ hội có thể làm danh tiếng của nhà họ Quý vang khắp bốn biển đặt ngay trước mặt, nhưng họ lại bỏ qua cơ hội này chỉ vì sự kiêu ngạo của mình.
Lúc này Tiêu Chính Văn đã chèn ép cho cả võ tông không ngẩng đầu lên được, chí ít trước khi các cao thủ ngoài lãnh thổ quay về, Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ là sự tồn tại tối thượng của võ tông.
“Ông nội, hôm nay anh ta làm tuyệt tình như thế, lẽ nào anh ta không sợ sau này cường giả ngoài lãnh thổ của Hằng Sơn quay về sẽ xử lý anh ta sao?”
Quý Sương Nhi nhíu chặt mày hỏi.
“Xử lý? Con bé này, cháu ngây thơ quá, thế giới này chắc chắn không chỉ có trắng và đen, chắc chắn sẽ có rất nhiều người lôi kéo thế hệ trẻ tài năng như Tiêu Chính Văn”.
“Võ tông chưa bao giờ là một tấm sắt, huống hồ ai mà không muốn giành được mầm non tốt về dưới môn phái của mình?”
Ông cụ Quý cười khổ nói.
“Đã đến đông đủ hết chưa?”
Tiêu Chính Văn không thèm liếc nhìn đám người võ tông kia mà chỉ quay đầu hỏi Long Thất.
Lý Chính Đạo hơi sửng sốt nhìn người báo việc của nhà họ Lý hỏi.
“Thế Tử, chỉ có Võ Thần Tông và Dược Vương Cốc không cử người đến Long Kinh, nhưng trong năm năm nay, đệ tử của Dược Vương Cốc và Võ Thần Tông vẫn luôn đóng cửa không ra ngoài, gần như không liên hệ với thế giới bên ngoài”.
“Thế nên trong danh sách của Tiêu Chính Văn không có hai tông môn này”.
Nói rồi người báo việc đưa một danh sách cho cụ ta.
Trên đó còn liệt kê chi tiết đệ tử nào của năm đại danh sơn đã phạm tội gì.
Duy chỉ không có tên của đệ tử Dược Vương Cốc và Võ Thần Tông.
Đọc đến đây, Lý Chính Đạo khẽ gật đầu.
“Thế Tử, ngay cả người của Tung Sơn và Thiên Sơn đã đến hiện trường, lẽ nào Tiêu Chính Văn đáng sợ đến thế sao?”
Con cháu nhà họ Lý nhíu mày hỏi.
“Vẫn còn rất nhiều người đáng sợ hơn cậu ta, nhưng bây giờ vùng ngoài lãnh thổ đang trong thời điểm nguy cấp, nhiều người không thể quay về, thế nên Tiêu Chính Văn mới có cơ hội tiêu diệt năm đại danh sơn”.
“Thật ra đó không phải là thực lực của cậu ta, mà là nhờ thanh kiếm Tần Vương”.
Lý Chính Đạo vừa đọc danh sách vừa trầm giọng nói.
“Ý ông là đằng sau kiếm Tần Vương có vấn đề gì à?”
Con cháu nhà họ Lý đó khó hiểu hỏi.
Dù sao một thanh kiếm cũng là một vật vô giác, có thể có ích gì với Tiêu Chính Văn chứ?
“Kiếm Thanh Vương không phải là bảo kiếm bình thường, thanh kiếm này có chưa khí vận Đế Vương, thế nên người bình thường cầm nó cũng cảm thấy nặng như núi, chứ đừng nói là sử dụng”.
Nói đến đây, Lý Chính Đạo không khỏi cảm thấy mất mát.
Cụ ta là Thế Tử nhà họ Lý, từng may mắn thấy được kiếm Tần Vương vào hơn một trăm năm trước.
Lúc đó Lý Chính Đạo còn bước đến dùng thử.
Nhưng khiến cụ ta thất vọng là dù cụ ta dùng hết sức mình cũng không thể nhấc kiếm Tần Vương đó lên.
Từ đó Lý Chính Đạo mới nhận ra điều khác biệt của kiếm Tần Vương.
Trên thế giới này chỉ có hai kiểu người mới có thể dễ dàng dùng kiếm Tần Vương.
Kiểu đầu tiên là người bình thường, hơn nữa phải là người chưa từng tập võ.
Nhưng kiếm Tần Vương lại không có tác dụng gì với người bình thường, ngược lại sẽ mang lại tai họa chết người cho mình.
Kiểu người còn lại là người được kiếm Tần Vương công nhận, ngoài ra không ai có thể rút được kiếm Tần Vương ra khỏi vỏ.
“Ý ông là từ xưa đến nay ngoài Tần Vương thì chỉ có Tiêu Chính Văn mới có thể sử dụng được thanh kiếm này?”
Con cháu nhà họ Lý không khỏi nhíu mày nói.
Lý Chính Đạo lắc đầu nói: “Cũng không phải, theo tôi được biết từ thời Đường đến nay, vẫn còn hai người có thể dùng kiếm Tần Vương”.
“Ồ? Ai thế?”
Nghe Lý Chính Đạo nói, ngay cả ông lão bên cạnh cũng không khỏi quay đầu lại nhìn Lý Chính Đạo.
“Một người là Chu Kỳ Trấn, còn một người là Triệu Văn Cát”.
Nghe đến hai cái tên này, ngay cả ông lão cũng lộ ra vẻ khó hiểu.
Chu Kỳ Trấn là “Chiến thần Đại Minh” nổi tiếng, nhưng chiến thần này phải được đặt trong ngoặc kép.
Sao ông ta có thể được kiếm Tần Vương công nhận?
“Người như Chu Kỳ Trấn mà có thể nhấc được kiếm Tần Vương lên thật à?”
Ông lão do dự một chốc vẫn nói lên thắc mắc của mình.
“Lịch sử thường không giống với những gì nhiều người thấy, Chu Kỳ Trấn bị quan văn của mình bán đứng mới có sự thay đổi lớn, thật ra không có cuộc chiến tranh nào cả, chỉ có sự thay đổi về binh sĩ”.
“Nhưng người có thể được kiếm Tần Vương công nhận thì cả đời xác định sẽ không được yên ổn, một là lên voi xuống chó hoặc hai là trở thành mục tiêu công kích của quần chúng. Dù là kiểu nào đi nữa đều không phải là thứ người thường có thể chịu được”.
Trong giọng nói của Lý Chính Đạo còn chứa chút gì đó ghen tị.
“Ý của Thế Tử là Tiêu Chính Văn dùng khí vận của đế vương để phá vỡ trận phá bảo vệ của năm đại danh sơn?”
Ông lão nhíu chặt mày hỏi.
Lý Chính Đạo gật đầu, ba con rồng lớn bên cạnh Tiêu Chính Văn chính là minh chứng.
Dù Tiêu Chính Văn đã dung hợp ba quả tim rồng nhưng trước khi anh chưa đạt đến cảnh giới Nhân Vương và khi kiếm Tần Vương không ở trong tay anh, cùng lắm chỉ có thể dùng được một con rồng lớn.
Cũng chính là rồng vàng.
Nhưng khi Tiêu Chính Văn có kiếm Tần Vương trong tay, ba quả tim rồng có thể hóa thành rồng.
Lực tấn công của ba con rồng lớn đã quá rõ ràng.
Nếu không có ba con rồng này, Tiêu Chính Văn muốn phá vỡ Hộ Sơn Đại Trận của năm đại danh sơn chỉ với thực lực Nhân Vương cấp một thì quả đúng là người ngốc nói mớ.
“Năm nay Tiêu Chính Văn vẫn chưa đến ba mươi tuổi, vừa không có tông môn vừa không có chỗ chống lưng, sao cậu ta lại biết làm thế nào để phá được Hộ Sơn Đại Trận của năm đại danh sơn?”
Ông lão bên cạnh Lý Chính Đạo híp mắt trầm giọng nói.
Vãi!
Được ông lão nhắc như thế, Lý Chính Đạo không khỏi trợn to hai mắt, trầm giọng nói: “Ông Mạc, ý ông là?”
“Đúng thế, cậu ta vừa không phải là Thế Tử, vừa không có tông môn, rốt cuộc ai đã nói cho cậu ta biết những điều này?”
Mạc Thiên Sầu!
Chính là người cùng thời kỳ với Nhạc Trung Kỳ vào năm trăm năm trước.
Chỉ là so với Nhạc Trung Kỳ, danh tiếng của lão kém xa hơn rất nhiều.
Nếu Nhạc Trung Kỳ còn sống, nhìn thấy ông lão này tin chắc cũng sẽ rất sốc.
Không ai ngờ được Mạc Thiên Sầu sẽ trở thành tay sai của nhà họ Lý.
“Đúng thế, tôi… vào trước là chủ! Tiêu Chính Văn này chắc chắn có bí mật gì rất lớn”.
Lý Chính Đạo như bừng tỉnh nói.
Thân là Thế Tử nhà họ Lý, biết được cách phá giải Hộ Sơn Đại Trận cũng không phải chuyện hiếm lạ.
Nhưng tại sao Tiêu Chính Văn cũng biết?
Nói thật thì ngay cả Đại trưởng lão của võ tông cũng không biết bí mật này.
“Ừ, thân thế của Tiêu Chính Văn rất đáng để căn nhắc, có lẽ ngay cả nhà họ Tiêu cũng có lai lịch rất lớn”.
Ông Mạc trầm giọng nói.
“Ngoài lãnh thổ từng có một tin đồn rằng một trăm năm sau sẽ có một người tài do trời chọn, chẳng lẽ lại là Tiêu Chính Văn? Nếu cậu ta là người đó thật thì đã có thể hiểu mọi chuyện rồi”.
Lý Chính Đạo nhíu mày nói.
Đây là một trong những kết quả mà Lý Chính Đạo không muốn thấy nhất.
“Thế Tử, đừng nghĩ nhiều, trăm nghìn năm này, người tài do trời chọn rất nhiều. Nhưng có mấy ai có thể đi đến cuối không? Người được trời chọn chắc chắn phải trải qua rất nhiều gian khó, trong mười người có thể có một người còn sống đã là kỳ tích rồi”.
“Nếu không vận mệnh mấy nghìn năm Hoa Quốc sẽ gặp trắc trở vậy sao?”
Ông Mạc không cho là đúng, khuyên nhủ.
Lý Chính Đạo im lặng suy nghĩ một hồi mới không nhíu mày nữa.
Ở một bên khác, Tiêu Chính Văn đang sải bước đi vào văn phòng của Tần Vũ.
Trong hành lang, người của võ tông hay đại diện của năm đại danh sơn đều đồng loạt quỳ một gối xuống chào Tiêu Chính Văn.
Xét ở một khía cạnh nào đó, Tiêu Chính Văn là vua Bắc Lương, còn đám người võ tông này lại không có chức quyền gì ở giới chính trị, chỉ là người dân bình thường.
Cho nên quỳ chào Tiêu Chính Văn cũng là điều hiển nhiên.
Đám người nhà họ Quý nhìn cảnh tượng này với vẻ mặt phức tạp.
“Haizz, xem ra chúng ta xem thường cậu ta quá rồi”.
Ông cụ Quý không cam lòng siết chặt nắm đấm.
Trước đây có cơ hội có thể làm danh tiếng của nhà họ Quý vang khắp bốn biển đặt ngay trước mặt, nhưng họ lại bỏ qua cơ hội này chỉ vì sự kiêu ngạo của mình.
Lúc này Tiêu Chính Văn đã chèn ép cho cả võ tông không ngẩng đầu lên được, chí ít trước khi các cao thủ ngoài lãnh thổ quay về, Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ là sự tồn tại tối thượng của võ tông.
“Ông nội, hôm nay anh ta làm tuyệt tình như thế, lẽ nào anh ta không sợ sau này cường giả ngoài lãnh thổ của Hằng Sơn quay về sẽ xử lý anh ta sao?”
Quý Sương Nhi nhíu chặt mày hỏi.
“Xử lý? Con bé này, cháu ngây thơ quá, thế giới này chắc chắn không chỉ có trắng và đen, chắc chắn sẽ có rất nhiều người lôi kéo thế hệ trẻ tài năng như Tiêu Chính Văn”.
“Võ tông chưa bao giờ là một tấm sắt, huống hồ ai mà không muốn giành được mầm non tốt về dưới môn phái của mình?”
Ông cụ Quý cười khổ nói.
“Đã đến đông đủ hết chưa?”
Tiêu Chính Văn không thèm liếc nhìn đám người võ tông kia mà chỉ quay đầu hỏi Long Thất.