Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2113-2215
Chương 2113: Huyết Ma Chí Tôn
Dù vẫn còn mấy phần lưu luyến với thế tục, nhưng mỗi một người đi tới Bắc Vực đều phải chấp nhận một thực tế tàn khốc là chỉ có thể cam tâm tình nguyện dâng hiến tinh huyết của mình cho vị Huyết Ma Thượng Tôn ở trên cao vời vợi kia!
Thừa Tư Tư hay Quách Xuân Dương cũng như nhau, sau khi bọn họ đi tới Bắc Vực đều đã mất đi quyền quyết định đối với cuộc đời mình!
Lúc này, mấy người chậm rãi đi về phía trước, một người đàn ông mặc quần áo đen khí chất phi thường cũng đi tới gần mấy người Tiêu Chính Văn.
Quanh người này cũng xuất hiện huyết quang đỏ thẫm, hơn nữa vẻ mặt còn vô cùng uy nghiêm!
Chỉ nhìn lướt qua ông cụ lúc trước, ông cụ kia đã vội vội vàng vàng cúi đầu, bước nhanh rời khỏi tầm mắt mấy người Tiêu Chính Văn!
Ngược lại Thừa Tư Tư cũng không chú ý tới những chi tiết này, vẫn mở miệng hỏi Tiêu Chính Văn: "Quê quán anh ở đâu? Long Kinh, hay là ngoài tỉnh?"
"Long Kinh!"
Tiêu Chính Văn thản nhiên nói.
"Vậy hẳn anh đã nghe nhắc đến nhà chúng tôi, hơn nửa phố buôn bán của Long Kinh đều là nhà chúng tôi khai thác, Thừa Thiên Minh là bố tôi! Anh nghe đến bao giờ chưa?"
Thừa Tư Tư nói với vẻ rất tự hào.
Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu, mặc dù trong mắt người bình thường loại ông trùm buôn bán này cao không thể với tới, nhưng trước mặt người đường đường là vua Bắc Lương lại căn bản không đáng nhắc đến, thậm chí ngay cả tư cách gặp Tiêu Chính Văn một lần cũng chẳng có!
"Chưa từng nghe ư? Không thể nào! Vậy anh nghe nói đến nhà họ Viên chưa? Bốn gia tộc lớn của Hoa Quốc đó!", Thừa Tư Tư hỏi tiếp.
Nhà họ Viên?
Tiêu Chính Văn theo bản năng gật đầu nói: "Dĩ nhiên đã từng nghe nói, chẳng qua từ linh khí trở về, bốn gia tộc lớn đã xuống dốc rồi!"
"Địa vị của họ đã bị các đại tông môn của võ tông thay thế, cho nên bốn gia tộc lớn trước mắt đã không còn huy hoàng bằng ngày xưa nữa!"
Chuyện Tiêu Chính Văn nói quả thật cũng đúng, từ sau khi linh khí trở về, nhà họ Viên vốn ngạo nghễ đứng đầu trong bốn gia tộc lớn đã dần dần thoái lui khỏi võ đài lịch sử!
Ngay cả Võ Thần Tông cũng trở nên hết sức khiêm tốn, rất ít khi xuất hiện trước tầm mắt dân chúng nữa.
Trái lại nhà Đông Phương đột nhiên nổi bật, đứng đầu bốn gia tộc lớn, nhưng nhà Đông Phương cũng hoàn toàn không thể nào so sánh được với các đại tông môn trong võ tông, càng không thể ngang hàng với năm đại danh sơn!
Có thể nói bốn gia tộc lớn đã trở thành lịch sử Hoa Quốc, sợ rằng vĩnh viễn cũng sẽ không còn ngày trở mình nữa!
"Haizz! Xem ra chuyện đời vô thường quá, thật ra nhà chúng tôi trước đó làm việc cho nhà họ Viên, tôi còn được gặp gia chủ Viên Sùng Long của nhà họ Viên nữa!"
"Đáng tiếc đã không còn huy hoàng nữa!"
Nói đến đây, Thừa Tư Tư cũng có vẻ mất mát, thở dài liên tục mấy lần, cũng không nói thêm gì nữa.
"Đúng rồi, Hoa Quốc ngày nay thế nào rồi? Tôi nghe nói vua Bắc Lương Tiêu Chính Văn chém giết bốn phương, các nước trên thế giới đều quỳ xuống dưới chân Hoa Quốc, là thật sao?", Thừa Tư Tư chớp đôi mắt to, hỏi.
Nghe nói vậy, Quách Xuân Dương bên cạnh không nhịn được liếc trộm Tiêu Chính Văn, căng thẳng đến nỗi tim cũng nhảy lên đến cổ họng.
Anh ta đến vùng ngoài lãnh thổ muộn hơn Thừa Tư Tư hai năm, danh tiếng của Tiêu Chính Văn như sấm dội bên tai anh ta!
Hơn nữa, các nước trên thế giới đâu chỉ quỳ dưới chân Hoa Quốc, gần như đều thành nô bộc cho Hoa Quốc rồi!
Nhưng Quách Xuân Dương là một người thông minh, biết rõ nếu Tiêu Chính Văn dùng tên giả nhất định là không muốn tiết lộ thân phận mình, vì vậy dù anh ta biết rõ người trước mặt là vua Bắc Lương Tiêu Chính Văn, cũng không dám nói thẳng ra.
"Dĩ nhiên, Hoa Quốc ngày nay cũng được xem như sự tồn tại đỉnh cao trên thế giới rồi!", Tiêu Chính Văn gật đầu nói.
Lúc này Thừa Tư Tư mới vui mừng gật đầu, vừa kéo Tiêu Chính Văn đi về phía trước, vừa chỉ vào một người đàn ông trẻ tuổi đi theo bên cạnh họ, nói: "Đi, tôi giới thiệu nhân vật lớn cho anh làm quen!"
Cô ta vừa nói, vừa đi tới gần đàn ông trẻ tuổi kia, hết sức cung kính chắp tay vái lạy, nói: "Vị này chính là sứ thần Huyết Ma - Chu Khang!"
"Người này là sứ thần Huyết Ma duy nhất trong bán kính hơn trăm dặm xung quanh chúng tôi, hơn nữa, ông ấy là nhân vật lớn tới từ điện Huyết Ma!"
Thừa Tư Tư nói nhỏ bên tai Tiêu Chính Văn mấy câu.
Ở mỗi nơi của Bắc Vực đều có sứ thần Huyết Ma, thường những người này đều là huyết tộc, nhưng đại đa số cũng chỉ là thuộc hạ của điện Huyết Ma mà thôi!
Trong đó người đến từ điện Huyết Ma lại vô cùng ít ỏi!
Vì vậy, thân phận của Chu Khang đặc biệt khác thường!
Một người quản lý diện tích bán kính trăm dặm, lên đến hơn triệu dân, quyền lợi trong tay vượt xa sứ thần Huyết Ma tầm thường!
"Nói thật với anh, anh có thể gặp được chúng tôi xem như đã là nhóm người may mắn nhất rồi! Phải biết rằng, có thể cùng đi hiến tế với sứ thần Huyết Ma đại nhân của điện Huyết Ma, ít nhất có thể có nhiều hơn đến mười năm tuổi thọ so với người khác!"
"Nếu không phải anh gặp được chúng tôi thì hoàn toàn sẽ không có đãi ngộ như vậy!"
Thừa Tư Tư ngây thơ nói.
Tiêu Chính Văn nghe vậy, không khỏi nhíu mày lại, sứ thần Huyết Ma lại còn có thể quyết định tuổi thọ của con người ư?
Mặc dù trong lòng nghi ngờ, nhưng Tiêu Chính Văn vẫn theo lễ phép, gật đầu với Chu Khang, nói: "Xin chào!"
Hành động này của Tiêu Chính Văn, lại khiến mọi người xung quanh đều lộ ra mấy phần bất mãn!
Phải biết rằng, người Bắc Vực nào gặp sứ thần Huyết Ma của điện Huyết Ma cũng đều quỳ lạy.
Ít nhất cũng cần chắp tay cúi người chứ?
Nhưng Tiêu Chính Văn thì hay rồi, chỉ gật đầu với Chu Khang một cái như vậy đã xem như chào hỏi rồi sao?
Hành động này là đại nghịch bất đạo ở toàn bộ Bắc Vực.
Khi mọi người định trách móc Tiêu Chính Văn, Thừa Tư Tư vội vàng tiến tới giải thích: "Mọi người chớ trách anh ta, anh ta vừa đến vùng ngoài lãnh thổ, không hiểu quy tắc nơi này!"
Nói xong, cô ta vội vàng đi tới gần sát Tiêu Chính Văn, gần như dán vào bên tai Tiêu Chính Văn nói: "Anh Tiêu, chỗ chúng tôi đều dùng lễ nghi cổ đại, thấy sứ thần Huyết Ma đại nhân, cho dù không quỳ lạy theo phép tắc, ít nhất cũng nên chắp tay cúi người!"
"Tại sao?", Tiêu Chính Văn nhíu mày lại, biểu cảm nghiêm túc hỏi.
"Cậu dám bất kính với sứ thần Huyết Ma đại nhân ư? Tôi thấy cậu..."
"Ông anh à, anh Tiêu vừa mới tới chỗ chúng ta, còn chưa hiểu rất nhiều quy tắc, anh đừng nổi giận!"
Thừa Tư Tư vội vàng thay mặt Tiêu Chính Văn xin lỗi một người đàn ông trung niên vạm vỡ bên cạnh.
Sau đó cô ta vội vã kéo Tiêu Chính Văn dẫn đầu nhóm người.
"Lần này nghe nói ngay cả Chí Tôn của điện Huyết Ma cũng sẽ đích thân tới, có may mắn gặp Huyết Ma Chí Tôn một lần, điều này có lợi ích cực lớn với chúng tôi!", Thừa Tư Tư vừa đi, vừa nhỏ giọng giải thích cho Tiêu Chính Văn.
Ngay cả Chu Khang khi nghe thấy mấy chữ Huyết Ma Chí Tôn này, trên mặt xuất hiện vẻ sùng kính!
"Huyết Ma Chí Tôn? Lý Quang Tổ sao?", Tiêu Chính Văn rất hứng thú, hỏi.
"Soạt!"
Thừa Tư Tư vội vàng che miệng Tiêu Chính Văn, ba chữ Lý Quang Tổ này không phải ai cũng có thể gọi được!
Người này chính là Huyết Ma Chí Tôn đó!
Ở toàn bộ Bắc Vực, nó tương đương với sự tồn tại của thần phật không gì sánh bằng, hơn nữa tính mạng của tất cả mọi người cũng ở trong tay một mình ông ta!
"Anh Tiêu, tuyệt đối không được gọi thẳng tên họ, phải biết rằng, sự sống chết của tất cả mọi người ở toàn bộ Bắc Vực cũng nằm trong tay một mình Chí Tôn, gọi thẳng tên như thế rất mất lịch sự!"
Thừa Tư Tư trịnh trọng khuyên bảo.
Đúng lúc ấy, giọng nói Chu Khang vô cùng uy nghiêm từ sau lưng vang lên: "Thừa Tư Tư, Chí Tôn đại nhân đâu phải là người mà cô có thể bàn tán lung tung?"
Chương 2114: Thật đáng chết
“Rõ!”
Thừa Tư Tư vội vàng cúi đầu trước Chu Khang, không dám nói thêm nửa lời.
Những người như bọn họ đều đến điện Huyết Ma để hiến dâng tinh huyết của mình cho Huyết Ma Chí Tôn, mà Chu Khang lại là người duy nhất trong số đó có thể cho bọn họ nhiều lợi ích hơn.
Vì vậy, địa vị của Chu Khang trong lòng bọn họ không kém gì một vị thần.
Cho nên, ai dám làm trái lệnh của Chu Khang?
Ngược lại, Tiêu Chính Văn chưa từng coi bọn họ ra gì.
Thực ra Tiêu Chính Văn đã nhìn ra được thực lực của người này chỉ là Nhân Vương cấp bảy.
Thực lực này không có tư cách nói chuyện trước mặt Tiêu Chính Văn.
Vẻ mặt lãnh đạm của Tiêu Chính Văn cũng được Chu Khang chú ý tới.
“Cậu Tiêu, cậu vẫn vô lễ với Huyết Ma Chí Tôn vậy sao?”, vẻ mặt của Chu Khang lạnh lùng, như đang chất vấn Tiêu Chính Văn.
Nghe ông ta nói vậy, mọi người xung quanh cũng nhìn về phía Tiêu Chính Văn.
Đặc biệt là Thừa Tư Tư và Quách Xuân Dương, vẻ mặt của bọn họ tái đi vì sợ hãi.
Ở Bắc Vực, ai dám bất kính với Huyết Ma Chí Tôn chứ?
Ngay cả những nhân vật lớn đến từ giới thế tục hay các vực khác đều vô cùng kính nể Huyết Ma Chí Tôn.
Còn Tiêu Chính Văn thì sao? Đó chỉ là một người bình thường mà thôi.
Câu nói này của Chu Khang thậm chí có thể quyết định sự sống chết của Tiêu Chính Văn.
“Người chưa từng gặp, nói gì đến tôn kính?”, Tiêu Chính Văn nhẹ giọng nói.
“Sứ thần Huyết Ma, ông đừng coi là thật. Anh ta mới từ giới thế tục đến nên không hiểu quy tắc chỗ chúng ta, càng không biết Huyết Ma Chí Tôn vĩ đại thế nào!”
Thừa Tư Tư vội vàng giải thích thay cho Tiêu Chính Văn.
Ngụ ý của cô ta chính là nói với Chu Khang rằng Tiêu Chính Văn vừa từ giới thế tục đến, còn rất nhiều điều phải thay đổi, mong Chu Khang có thể cho Tiêu Chính Văn cơ hội thay đổi.
Nếu không, chỉ cần Chu Khang ra lệnh, không cần ông ta ra tay, Tiêu Chính Văn cũng sẽ bị đám người xung quanh đánh cho tan xương nát thịt.
“Hay cho câu người chưa gặp! Xem ra cậu không có chút lòng thành kính nào nhỉ!”
Chu Khang lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, nhưng không dừng lại, ánh mắt lạnh lẽo như thể đang suy nghĩ xem nên đối phó với Tiêu Chính Văn thế nào.
Dù sao hôm nay cũng là ngày hiến tế, nếu Tiêu Chính Văn gây rối, Chu Khang sẽ không thể gánh nổi trách nhiệm.
Nếu không, ngay lúc Tiêu Chính Văn nói những lời ngông cuồng, ông ta đã ra tay luôn rồi!
Quách Xuân Dương ở bên cạnh nhìn thấy không khí căng thẳng giữa Chu Khang và Tiêu Chính Văn, anh ta sợ tới mức mồ hôi nhễ nhại như mưa, cả quần áo cũng ướt đẫm.
Nếu lúc này hai bên ra tay thì kết quả sẽ ngoài sức tưởng tượng.
Anh ta biết rõ thực lực của Tiêu Chính Văn hơn ai hết. Đó là nhân vật lớn có thể một mình áp đảo cả thế giới!
Trước mặt Tiêu Chính Văn, Chu Khang thậm chí còn không có cơ hội đánh trả.
Nhưng dù sao đây cũng không phải là giới thế tục, mà là Bắc Vực.
Toàn bộ Bắc Vực đều là do Huyết Ma cai quản, cho dù Tiêu Chính Văn có mạnh đến đâu thì cũng không phải là đối thủ của vô số cao thủ huyết tộc!
Vì vậy, anh ta đổ mồ hôi vì Tiêu Chính Văn, đồng thời lo lắng cho Chu Khang, sợ đầu mình sẽ bay lên trời bất cứ lúc nào.
Mặc dù lần này Tiêu Chính Văn tới Bắc Vực là để cứu người, sẽ không để ý tới một nhân vật nhỏ bé như Chu Khang, nhưng Chu Khang cũng không thể năm lần bảy lượt khiêu khích Tiêu Chính Văn như một tên hề.
Quách Xuân Dương sợ Tiêu Chính Văn sẽ nổi hứng, ra tay giết Chu Khang.
Sự sống chết của người này, không liên quan gì đến anh ta, nhưng sẽ thu hút số lượng lớn cao thủ ở Bắc Vực.
Đến lúc đó, cuộc chiến nổ ra, những người ở gần như bọn họ sẽ gặp xui xẻo.
Những người bình thường như bọn họ không thể chống lại hậu quả của đòn tấn công của cả hai bên, một khi cuộc chiến nổ ra, chỉ có một kết cục đó là chết!
Bề ngoài, Chu Khang đang uy hiếp Tiêu Chính Văn, nhưng ông ta vẫn chưa biết, trong tích tắc, ông ta đã đi qua cổng địa ngục hơn chục vòng.
Nếu không phải Tiêu Chính Văn lo cho đại cục thì ông ta đã trở thành một cái xác lạnh từ lâu rồi.
May là Tiêu Chính Văn không hề để tâm đến lời ông ta, cũng không thèm tranh cãi nhiều, mà chỉ tiếp tục đi về phía trước như bình thường.
Nhưng trong đám người, có hơn chục ánh mắt không mấy thiện cảm, thậm chí trên mặt vài người đàn ông trung niên vạm cỡ tràn ngập sát khí.
Ngay cả Thừa Tư Tư cũng cảm nhận được sát khí, vội vàng kéo Tiêu Chính Văn đi chậm lại, cố ý đi cuối cùng.
“Anh Tiêu, ở đây khác với giới thế tục. Ở đây không có luật lệ, tính mạng của mọi người đều nằm trong tay đám người này!”
“Một khi đắc tội với đám nhân vật lớn này, những người bình thường như chúng tôi có thể mất mạng ngoài đường bất cứ lúc nào!”
“Cho nên, lần sau anh nói gì cũng phải suy nghĩ thật kỹ. Cũng may vừa rồi sứ thần Huyết Ma không so đo với anh, nếu không, anh đã không còn giữ nổi mạng rồi!”
Thừa Tư Tư lo lắng giải thích cho Tiêu Chính Văn.
“Ồ? Ông ta có thể tùy ý quyết định sự sống chết của người khác sao? Ai cho ông ta cái quyền đó?”, Tiêu Chính Văn hỏi.
“Anh Tiêu, mỗi vị sứ thần Huyết Ma đều có thẩm quyền riêng, Chu Khang cũng không ngoại lệ. Hơn nữa, ông ta còn khống chế sự sống chết của hàng triệu người!”
“Tính mạng của chúng tôi đều do một mình ông ta quyết định! Không cần ông ta ra tay, chỉ cần sau khi hiến tinh huyết, bọn họ không ban phúc cho chúng tôi thì chúng tôi cũng không sống nổi một năm!”
“Cho nên đừng nói lại những người này, càng không được thách thức quyền uy của bọn họ! Nếu không, hậu quả sẽ rất thảm hại!”
Thừa Tư Tư ân cần nhắc nhở.
Tiêu Chính Văn nghe vậy, liếc nhìn bóng lưng của Chu Khang, khẽ gật đầu.
Xem ra thủ đoạn của huyết tộc rất cao minh!
Khống chế cả một khu vực, hơn nữa, còn có thể khiến người dân ở Bắc Vực kính sợ bọn họ, tình nguyện trở thành nô dịch của huyết tộc, quả thực đúng như Bạch Ngọc Trinh đã nói, Bắc Vực không hề đơn giản như trong tưởng tượng.
Đi được một đoạn đường, Thừa Tư Tư đã nhìn thấy một vài bức tượng cao lớn từ xa, liền nói với Tiêu Chính Văn: “Anh Tiêu, chúng ta sắp đến điện Huyết Ma rồi!”
“Anh nhất định phải bái lễ cùng mọi người, nếu xảy ra sai sót ở đây, không ai có thể bảo vệ anh!”
Không lâu sau, mọi người đã đến cổng điện Huyết Ma, tất cả đều cúi đầu bái lễ.
Chỉ có Tiêu Chính Văn hơi nhíu mày, lạnh lùng nhìn về phía điện Huyết Ma.
“Anh Tiêu, sao anh không quỳ xuống!”, Thừa Tư Tư vội vàng quay đầu nói với Tiêu Chính Văn.
“Bái cái gì? Bái mấy pho tượng này sao?”, Tiêu Chính Văn chỉ vào mấy pho tượng lớn trước cửa điện.
“Tất nhiên không phải, mà là bái Huyết Ma Chí Tôn! Lẽ nào anh không nhìn thấy sao?”, Thừa Tư Tư nói với vẻ ngạc nhiên.
Hả?
Tiêu Chính văn nghe vậy, khẽ nhíu mày.
Bởi vì trước mắt Tiêu Chính Văn, không hề có Huyết Ma Chí Tôn nào cả, mà chỉ có cảnh tượng biển máu núi xác.
Ngay cả trong dòng sông đẫm máu, còn có hàng vạn xác chết trôi theo dòng sông!
Đúng lúc này, Chu Khang quay người, lạnh lùng nói với Tiêu Chính Văn: “To gan! Dám bất kính với Huyết Ma Chí Tôn! Thật đáng chết!”
Chương 2115: Từ Lương
“Chưa nói tới việc có bất kính hay không, Tiêu Chính Văn tôi đến từ thế tục, chưa từng nghĩ đến việc sẽ dùng chính máu mình để hiến tế, lại càng chưa bao giờ nghĩ sẽ quỳ lạy trước ai, thế thì có tội gì!”
Vẻ mặt của Tiêu Chính Văn vẫn bình tĩnh, giọng điệu dửng dưng, đến cả Chu Khang nhất thời cũng bị anh nói cho cứng họng, không trả lời được!
Không sai, Tiêu Chính Văn chỉ tới vùng ngoài lãnh thổ để thăm thú mà thôi, thật sự không có lý do gì để quỳ lạy pho tượng ở cửa, hơn nữa người ta cũng nói rõ rồi, cho đến bây giờ chưa từng nghĩ sẽ dùng tinh huyết của mình để hiến tế!
Nói cách khác, người ta chỉ là khách vãng lai, một người qua đường mà thôi, dựa vào đâu mà bắt người ta phải kính sợ Huyết Ma Chí Tôn gì đó chứ?
Lời này của Tiêu Chính Văn cũng khiến không ít người chú ý, ngay cả mấy người luôn nhìn anh với ánh mắt không mấy thiện cảm lúc đầu cũng phải nghiêng sang nhìn về bên này.
Thật ra, trong số họ cũng có không ít người từ thế tục đến vùng ngoài lãnh thổ, nhưng người đến từ Hoa Quốc thì không có mấy ai, đại đa số họ đều đến từ Vy Hào, họ tới vùng ngoài lãnh thổ vì muốn né tránh chiến tranh.
Dù sao truyền thừa của nước Vy Hào cũng đã bị Tiêu Chính Văn chặt đứt, hơn nữa, Vy Hào nhiều lần đắc tội Hoa Quốc, mây đen chiến tranh luôn bao trùm trên bầu trời của nước Vy Hào!
Sau khi bọn họ đến Bắc Vực mới biết mình bị trúng bẫy, người thế tục chỉ cần sống ở Bắc Vực trên một năm thì trên người sẽ xuất hiện con dấu màu máu ấy!
Nếu bọn họ không hiến tế tinh huyết của mình thì có thể phải bỏ mạng ở Bắc Vực bất cứ lúc nào!
Nói cách khác, các vị tai to mặt lớn của Vy Hào bỏ nhiều tiền của để trốn tới vùng ngoài lãnh thổ lại không thể ngờ rằng mình sẽ trở thành vật hiến tế của người ta!
Vì vậy, lần này, lời Tiêu Chính Văn vừa ra khỏi miệng đã khiến cho không ít người phải kính nể!
Giữa sườn núi ngay lúc này, một gã đàn ông trẻ tuổi mặc áo choàng đen với ánh mắt lạnh như băng đang nhìn về phía Tiêu Chính Văn!
Tuy giọng Tiêu Chính Văn không lớn nhưng dù sao tu vi của hắn cũng ở cảnh giới Nhân Hoàng cấp một, nên dù chỉ một chút gió thổi cỏ lay nhưng vẫn nghe thấy rõ ràng!
Những lời của Tiêu Chính Văn hoàn toàn lọt vào tai hắn, không sót chữ nào!
“Cậu nhóc, nếu muốn đến thánh điện Huyết Ma thì phải tuân theo quy tắc nơi này, phải quỳ lạy Huyết Ma Chí Tôn, đây là lễ thuật mà tất cả mọi người phải tuân theo!”
Đang lúc nói chuyện, một người đàn ông trung niên cao lớn từ từ đứng dậy!
Người này vừa mới xoay người thì đến Chu Khang cũng ngơ ngác, ánh mắt ông ta cũng lóe lên vẻ kiêng kỵ.
Thực lực người này chẳng những bỏ xa Chu Khang, đóa hoa sen máu trên trán ông ta lại càng chứng tỏ ông ta có liên quan sâu sắc với thánh điện Huyết Ma!
Thậm chí đó có thể là đệ tử của Huyết Ma Chí Tôn - Lý Quang Tử!
“Không phải chứ, toàn bộ thánh điện Huyết Ma này đều bị bao vây bởi một loại trận pháp, chỉ cần quỳ lạy bức tượng đá này thì chẳng khác nào ký kết khế ước nào đó, phải dâng tinh huyết cho Huyết Ma Chí Tôn!”
“Đừng nói với tôi là ông không biết gì đấy nhé!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn gã đàn ông trung niên kia, ánh mắt lóe lên vẻ sắc lạnh.
Vừa dứt lời, sắc mặt người đàn ông trung niên lập tức sa sầm, không ít người theo sau ông ta đều lộ vẻ kinh ngạc!
“Từ Lương! Không phải ông nói chỉ là một cái lạy đơn thuần thôi sao?”
“Đúng vậy, anh ta nói có phải là thật không?”
“Sao ông lại lừa gạt chúng tôi?”
Mấy người đàn ông Âu Lục thân hình to lớn đột nhiên đứng bật dậy khỏi đám người, họ chỉ tay vào mặt người đàn ông trung niên, to tiếng chất vấn.
Chỉ cần nhìn trang phục của mấy người đàn ông Âu Lục kia là biết, bọn họ chỉ vừa mới tới vùng ngoài lãnh thổ không lâu, họ vẫn còn mặc quần áo trang sức hiện đại!
Hơn nữa, trong số đó còn có hai người là cao thủ Thiên Thần huyền cấp hai sao.
Tinh huyết của hai người đó có thể bù lại cho tinh huyết của hàng ngàn hàng vạn người bình thường, có lẽ đây chính là lý do chủ yếu khiến Từ Lương cố tình lừa họ!
“Hỗn láo!”
Từ Lương đột nhiên giận dữ quát lên, chẳng mấy chốc, sấm chớp đỏ rực cuồn cuộn khắp cả trời, áp lực cái thế!
Cùng lúc đó, áo choàng đen trên người Từ Lương cũng bị gió lớn thổi tung, lúc này mọi người mới thấy rõ mặt mũi ông ta!
“Là Từ Lương, hộ vệ của Lý Kính Nghiệp!”
Không ít người nhận ra thân phận của Từ Lương, ngay cả mấy người đàn ông Âu Lục kia cũng bị dọa sợ phải cúi đầu, không dám lên tiếng nghi ngờ nữa.
Họ gốc của Lý Tích là họ Từ, sau đó được Lý Thế Dân ban cho họ Lý, nhà họ Từ mới là quê cha đất tổ của ông ta, còn người tên Từ Lương này chính là anh họ xa của cháu đích tôn Lý Kính Nghiệp, sau này trở thành hộ vệ của Lý Kính Nghiệp!
Địa vị này còn cao hơn cả đệ tử của điện Huyết Ma!
Từ Lương nắm trong tay quyền sinh sát của những người này, nghĩa là dù ông ta có giết sạch đám đàn ông Âu Lục kia ngay tại đây thì cũng không một ai dám nói ra nửa chữ không!
Dù vẫn còn mấy phần lưu luyến với thế tục, nhưng mỗi một người đi tới Bắc Vực đều phải chấp nhận một thực tế tàn khốc là chỉ có thể cam tâm tình nguyện dâng hiến tinh huyết của mình cho vị Huyết Ma Thượng Tôn ở trên cao vời vợi kia!
Thừa Tư Tư hay Quách Xuân Dương cũng như nhau, sau khi bọn họ đi tới Bắc Vực đều đã mất đi quyền quyết định đối với cuộc đời mình!
Lúc này, mấy người chậm rãi đi về phía trước, một người đàn ông mặc quần áo đen khí chất phi thường cũng đi tới gần mấy người Tiêu Chính Văn.
Quanh người này cũng xuất hiện huyết quang đỏ thẫm, hơn nữa vẻ mặt còn vô cùng uy nghiêm!
Chỉ nhìn lướt qua ông cụ lúc trước, ông cụ kia đã vội vội vàng vàng cúi đầu, bước nhanh rời khỏi tầm mắt mấy người Tiêu Chính Văn!
Ngược lại Thừa Tư Tư cũng không chú ý tới những chi tiết này, vẫn mở miệng hỏi Tiêu Chính Văn: "Quê quán anh ở đâu? Long Kinh, hay là ngoài tỉnh?"
"Long Kinh!"
Tiêu Chính Văn thản nhiên nói.
"Vậy hẳn anh đã nghe nhắc đến nhà chúng tôi, hơn nửa phố buôn bán của Long Kinh đều là nhà chúng tôi khai thác, Thừa Thiên Minh là bố tôi! Anh nghe đến bao giờ chưa?"
Thừa Tư Tư nói với vẻ rất tự hào.
Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu, mặc dù trong mắt người bình thường loại ông trùm buôn bán này cao không thể với tới, nhưng trước mặt người đường đường là vua Bắc Lương lại căn bản không đáng nhắc đến, thậm chí ngay cả tư cách gặp Tiêu Chính Văn một lần cũng chẳng có!
"Chưa từng nghe ư? Không thể nào! Vậy anh nghe nói đến nhà họ Viên chưa? Bốn gia tộc lớn của Hoa Quốc đó!", Thừa Tư Tư hỏi tiếp.
Nhà họ Viên?
Tiêu Chính Văn theo bản năng gật đầu nói: "Dĩ nhiên đã từng nghe nói, chẳng qua từ linh khí trở về, bốn gia tộc lớn đã xuống dốc rồi!"
"Địa vị của họ đã bị các đại tông môn của võ tông thay thế, cho nên bốn gia tộc lớn trước mắt đã không còn huy hoàng bằng ngày xưa nữa!"
Chuyện Tiêu Chính Văn nói quả thật cũng đúng, từ sau khi linh khí trở về, nhà họ Viên vốn ngạo nghễ đứng đầu trong bốn gia tộc lớn đã dần dần thoái lui khỏi võ đài lịch sử!
Ngay cả Võ Thần Tông cũng trở nên hết sức khiêm tốn, rất ít khi xuất hiện trước tầm mắt dân chúng nữa.
Trái lại nhà Đông Phương đột nhiên nổi bật, đứng đầu bốn gia tộc lớn, nhưng nhà Đông Phương cũng hoàn toàn không thể nào so sánh được với các đại tông môn trong võ tông, càng không thể ngang hàng với năm đại danh sơn!
Có thể nói bốn gia tộc lớn đã trở thành lịch sử Hoa Quốc, sợ rằng vĩnh viễn cũng sẽ không còn ngày trở mình nữa!
"Haizz! Xem ra chuyện đời vô thường quá, thật ra nhà chúng tôi trước đó làm việc cho nhà họ Viên, tôi còn được gặp gia chủ Viên Sùng Long của nhà họ Viên nữa!"
"Đáng tiếc đã không còn huy hoàng nữa!"
Nói đến đây, Thừa Tư Tư cũng có vẻ mất mát, thở dài liên tục mấy lần, cũng không nói thêm gì nữa.
"Đúng rồi, Hoa Quốc ngày nay thế nào rồi? Tôi nghe nói vua Bắc Lương Tiêu Chính Văn chém giết bốn phương, các nước trên thế giới đều quỳ xuống dưới chân Hoa Quốc, là thật sao?", Thừa Tư Tư chớp đôi mắt to, hỏi.
Nghe nói vậy, Quách Xuân Dương bên cạnh không nhịn được liếc trộm Tiêu Chính Văn, căng thẳng đến nỗi tim cũng nhảy lên đến cổ họng.
Anh ta đến vùng ngoài lãnh thổ muộn hơn Thừa Tư Tư hai năm, danh tiếng của Tiêu Chính Văn như sấm dội bên tai anh ta!
Hơn nữa, các nước trên thế giới đâu chỉ quỳ dưới chân Hoa Quốc, gần như đều thành nô bộc cho Hoa Quốc rồi!
Nhưng Quách Xuân Dương là một người thông minh, biết rõ nếu Tiêu Chính Văn dùng tên giả nhất định là không muốn tiết lộ thân phận mình, vì vậy dù anh ta biết rõ người trước mặt là vua Bắc Lương Tiêu Chính Văn, cũng không dám nói thẳng ra.
"Dĩ nhiên, Hoa Quốc ngày nay cũng được xem như sự tồn tại đỉnh cao trên thế giới rồi!", Tiêu Chính Văn gật đầu nói.
Lúc này Thừa Tư Tư mới vui mừng gật đầu, vừa kéo Tiêu Chính Văn đi về phía trước, vừa chỉ vào một người đàn ông trẻ tuổi đi theo bên cạnh họ, nói: "Đi, tôi giới thiệu nhân vật lớn cho anh làm quen!"
Cô ta vừa nói, vừa đi tới gần đàn ông trẻ tuổi kia, hết sức cung kính chắp tay vái lạy, nói: "Vị này chính là sứ thần Huyết Ma - Chu Khang!"
"Người này là sứ thần Huyết Ma duy nhất trong bán kính hơn trăm dặm xung quanh chúng tôi, hơn nữa, ông ấy là nhân vật lớn tới từ điện Huyết Ma!"
Thừa Tư Tư nói nhỏ bên tai Tiêu Chính Văn mấy câu.
Ở mỗi nơi của Bắc Vực đều có sứ thần Huyết Ma, thường những người này đều là huyết tộc, nhưng đại đa số cũng chỉ là thuộc hạ của điện Huyết Ma mà thôi!
Trong đó người đến từ điện Huyết Ma lại vô cùng ít ỏi!
Vì vậy, thân phận của Chu Khang đặc biệt khác thường!
Một người quản lý diện tích bán kính trăm dặm, lên đến hơn triệu dân, quyền lợi trong tay vượt xa sứ thần Huyết Ma tầm thường!
"Nói thật với anh, anh có thể gặp được chúng tôi xem như đã là nhóm người may mắn nhất rồi! Phải biết rằng, có thể cùng đi hiến tế với sứ thần Huyết Ma đại nhân của điện Huyết Ma, ít nhất có thể có nhiều hơn đến mười năm tuổi thọ so với người khác!"
"Nếu không phải anh gặp được chúng tôi thì hoàn toàn sẽ không có đãi ngộ như vậy!"
Thừa Tư Tư ngây thơ nói.
Tiêu Chính Văn nghe vậy, không khỏi nhíu mày lại, sứ thần Huyết Ma lại còn có thể quyết định tuổi thọ của con người ư?
Mặc dù trong lòng nghi ngờ, nhưng Tiêu Chính Văn vẫn theo lễ phép, gật đầu với Chu Khang, nói: "Xin chào!"
Hành động này của Tiêu Chính Văn, lại khiến mọi người xung quanh đều lộ ra mấy phần bất mãn!
Phải biết rằng, người Bắc Vực nào gặp sứ thần Huyết Ma của điện Huyết Ma cũng đều quỳ lạy.
Ít nhất cũng cần chắp tay cúi người chứ?
Nhưng Tiêu Chính Văn thì hay rồi, chỉ gật đầu với Chu Khang một cái như vậy đã xem như chào hỏi rồi sao?
Hành động này là đại nghịch bất đạo ở toàn bộ Bắc Vực.
Khi mọi người định trách móc Tiêu Chính Văn, Thừa Tư Tư vội vàng tiến tới giải thích: "Mọi người chớ trách anh ta, anh ta vừa đến vùng ngoài lãnh thổ, không hiểu quy tắc nơi này!"
Nói xong, cô ta vội vàng đi tới gần sát Tiêu Chính Văn, gần như dán vào bên tai Tiêu Chính Văn nói: "Anh Tiêu, chỗ chúng tôi đều dùng lễ nghi cổ đại, thấy sứ thần Huyết Ma đại nhân, cho dù không quỳ lạy theo phép tắc, ít nhất cũng nên chắp tay cúi người!"
"Tại sao?", Tiêu Chính Văn nhíu mày lại, biểu cảm nghiêm túc hỏi.
"Cậu dám bất kính với sứ thần Huyết Ma đại nhân ư? Tôi thấy cậu..."
"Ông anh à, anh Tiêu vừa mới tới chỗ chúng ta, còn chưa hiểu rất nhiều quy tắc, anh đừng nổi giận!"
Thừa Tư Tư vội vàng thay mặt Tiêu Chính Văn xin lỗi một người đàn ông trung niên vạm vỡ bên cạnh.
Sau đó cô ta vội vã kéo Tiêu Chính Văn dẫn đầu nhóm người.
"Lần này nghe nói ngay cả Chí Tôn của điện Huyết Ma cũng sẽ đích thân tới, có may mắn gặp Huyết Ma Chí Tôn một lần, điều này có lợi ích cực lớn với chúng tôi!", Thừa Tư Tư vừa đi, vừa nhỏ giọng giải thích cho Tiêu Chính Văn.
Ngay cả Chu Khang khi nghe thấy mấy chữ Huyết Ma Chí Tôn này, trên mặt xuất hiện vẻ sùng kính!
"Huyết Ma Chí Tôn? Lý Quang Tổ sao?", Tiêu Chính Văn rất hứng thú, hỏi.
"Soạt!"
Thừa Tư Tư vội vàng che miệng Tiêu Chính Văn, ba chữ Lý Quang Tổ này không phải ai cũng có thể gọi được!
Người này chính là Huyết Ma Chí Tôn đó!
Ở toàn bộ Bắc Vực, nó tương đương với sự tồn tại của thần phật không gì sánh bằng, hơn nữa tính mạng của tất cả mọi người cũng ở trong tay một mình ông ta!
"Anh Tiêu, tuyệt đối không được gọi thẳng tên họ, phải biết rằng, sự sống chết của tất cả mọi người ở toàn bộ Bắc Vực cũng nằm trong tay một mình Chí Tôn, gọi thẳng tên như thế rất mất lịch sự!"
Thừa Tư Tư trịnh trọng khuyên bảo.
Đúng lúc ấy, giọng nói Chu Khang vô cùng uy nghiêm từ sau lưng vang lên: "Thừa Tư Tư, Chí Tôn đại nhân đâu phải là người mà cô có thể bàn tán lung tung?"
Chương 2114: Thật đáng chết
“Rõ!”
Thừa Tư Tư vội vàng cúi đầu trước Chu Khang, không dám nói thêm nửa lời.
Những người như bọn họ đều đến điện Huyết Ma để hiến dâng tinh huyết của mình cho Huyết Ma Chí Tôn, mà Chu Khang lại là người duy nhất trong số đó có thể cho bọn họ nhiều lợi ích hơn.
Vì vậy, địa vị của Chu Khang trong lòng bọn họ không kém gì một vị thần.
Cho nên, ai dám làm trái lệnh của Chu Khang?
Ngược lại, Tiêu Chính Văn chưa từng coi bọn họ ra gì.
Thực ra Tiêu Chính Văn đã nhìn ra được thực lực của người này chỉ là Nhân Vương cấp bảy.
Thực lực này không có tư cách nói chuyện trước mặt Tiêu Chính Văn.
Vẻ mặt lãnh đạm của Tiêu Chính Văn cũng được Chu Khang chú ý tới.
“Cậu Tiêu, cậu vẫn vô lễ với Huyết Ma Chí Tôn vậy sao?”, vẻ mặt của Chu Khang lạnh lùng, như đang chất vấn Tiêu Chính Văn.
Nghe ông ta nói vậy, mọi người xung quanh cũng nhìn về phía Tiêu Chính Văn.
Đặc biệt là Thừa Tư Tư và Quách Xuân Dương, vẻ mặt của bọn họ tái đi vì sợ hãi.
Ở Bắc Vực, ai dám bất kính với Huyết Ma Chí Tôn chứ?
Ngay cả những nhân vật lớn đến từ giới thế tục hay các vực khác đều vô cùng kính nể Huyết Ma Chí Tôn.
Còn Tiêu Chính Văn thì sao? Đó chỉ là một người bình thường mà thôi.
Câu nói này của Chu Khang thậm chí có thể quyết định sự sống chết của Tiêu Chính Văn.
“Người chưa từng gặp, nói gì đến tôn kính?”, Tiêu Chính Văn nhẹ giọng nói.
“Sứ thần Huyết Ma, ông đừng coi là thật. Anh ta mới từ giới thế tục đến nên không hiểu quy tắc chỗ chúng ta, càng không biết Huyết Ma Chí Tôn vĩ đại thế nào!”
Thừa Tư Tư vội vàng giải thích thay cho Tiêu Chính Văn.
Ngụ ý của cô ta chính là nói với Chu Khang rằng Tiêu Chính Văn vừa từ giới thế tục đến, còn rất nhiều điều phải thay đổi, mong Chu Khang có thể cho Tiêu Chính Văn cơ hội thay đổi.
Nếu không, chỉ cần Chu Khang ra lệnh, không cần ông ta ra tay, Tiêu Chính Văn cũng sẽ bị đám người xung quanh đánh cho tan xương nát thịt.
“Hay cho câu người chưa gặp! Xem ra cậu không có chút lòng thành kính nào nhỉ!”
Chu Khang lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, nhưng không dừng lại, ánh mắt lạnh lẽo như thể đang suy nghĩ xem nên đối phó với Tiêu Chính Văn thế nào.
Dù sao hôm nay cũng là ngày hiến tế, nếu Tiêu Chính Văn gây rối, Chu Khang sẽ không thể gánh nổi trách nhiệm.
Nếu không, ngay lúc Tiêu Chính Văn nói những lời ngông cuồng, ông ta đã ra tay luôn rồi!
Quách Xuân Dương ở bên cạnh nhìn thấy không khí căng thẳng giữa Chu Khang và Tiêu Chính Văn, anh ta sợ tới mức mồ hôi nhễ nhại như mưa, cả quần áo cũng ướt đẫm.
Nếu lúc này hai bên ra tay thì kết quả sẽ ngoài sức tưởng tượng.
Anh ta biết rõ thực lực của Tiêu Chính Văn hơn ai hết. Đó là nhân vật lớn có thể một mình áp đảo cả thế giới!
Trước mặt Tiêu Chính Văn, Chu Khang thậm chí còn không có cơ hội đánh trả.
Nhưng dù sao đây cũng không phải là giới thế tục, mà là Bắc Vực.
Toàn bộ Bắc Vực đều là do Huyết Ma cai quản, cho dù Tiêu Chính Văn có mạnh đến đâu thì cũng không phải là đối thủ của vô số cao thủ huyết tộc!
Vì vậy, anh ta đổ mồ hôi vì Tiêu Chính Văn, đồng thời lo lắng cho Chu Khang, sợ đầu mình sẽ bay lên trời bất cứ lúc nào.
Mặc dù lần này Tiêu Chính Văn tới Bắc Vực là để cứu người, sẽ không để ý tới một nhân vật nhỏ bé như Chu Khang, nhưng Chu Khang cũng không thể năm lần bảy lượt khiêu khích Tiêu Chính Văn như một tên hề.
Quách Xuân Dương sợ Tiêu Chính Văn sẽ nổi hứng, ra tay giết Chu Khang.
Sự sống chết của người này, không liên quan gì đến anh ta, nhưng sẽ thu hút số lượng lớn cao thủ ở Bắc Vực.
Đến lúc đó, cuộc chiến nổ ra, những người ở gần như bọn họ sẽ gặp xui xẻo.
Những người bình thường như bọn họ không thể chống lại hậu quả của đòn tấn công của cả hai bên, một khi cuộc chiến nổ ra, chỉ có một kết cục đó là chết!
Bề ngoài, Chu Khang đang uy hiếp Tiêu Chính Văn, nhưng ông ta vẫn chưa biết, trong tích tắc, ông ta đã đi qua cổng địa ngục hơn chục vòng.
Nếu không phải Tiêu Chính Văn lo cho đại cục thì ông ta đã trở thành một cái xác lạnh từ lâu rồi.
May là Tiêu Chính Văn không hề để tâm đến lời ông ta, cũng không thèm tranh cãi nhiều, mà chỉ tiếp tục đi về phía trước như bình thường.
Nhưng trong đám người, có hơn chục ánh mắt không mấy thiện cảm, thậm chí trên mặt vài người đàn ông trung niên vạm cỡ tràn ngập sát khí.
Ngay cả Thừa Tư Tư cũng cảm nhận được sát khí, vội vàng kéo Tiêu Chính Văn đi chậm lại, cố ý đi cuối cùng.
“Anh Tiêu, ở đây khác với giới thế tục. Ở đây không có luật lệ, tính mạng của mọi người đều nằm trong tay đám người này!”
“Một khi đắc tội với đám nhân vật lớn này, những người bình thường như chúng tôi có thể mất mạng ngoài đường bất cứ lúc nào!”
“Cho nên, lần sau anh nói gì cũng phải suy nghĩ thật kỹ. Cũng may vừa rồi sứ thần Huyết Ma không so đo với anh, nếu không, anh đã không còn giữ nổi mạng rồi!”
Thừa Tư Tư lo lắng giải thích cho Tiêu Chính Văn.
“Ồ? Ông ta có thể tùy ý quyết định sự sống chết của người khác sao? Ai cho ông ta cái quyền đó?”, Tiêu Chính Văn hỏi.
“Anh Tiêu, mỗi vị sứ thần Huyết Ma đều có thẩm quyền riêng, Chu Khang cũng không ngoại lệ. Hơn nữa, ông ta còn khống chế sự sống chết của hàng triệu người!”
“Tính mạng của chúng tôi đều do một mình ông ta quyết định! Không cần ông ta ra tay, chỉ cần sau khi hiến tinh huyết, bọn họ không ban phúc cho chúng tôi thì chúng tôi cũng không sống nổi một năm!”
“Cho nên đừng nói lại những người này, càng không được thách thức quyền uy của bọn họ! Nếu không, hậu quả sẽ rất thảm hại!”
Thừa Tư Tư ân cần nhắc nhở.
Tiêu Chính Văn nghe vậy, liếc nhìn bóng lưng của Chu Khang, khẽ gật đầu.
Xem ra thủ đoạn của huyết tộc rất cao minh!
Khống chế cả một khu vực, hơn nữa, còn có thể khiến người dân ở Bắc Vực kính sợ bọn họ, tình nguyện trở thành nô dịch của huyết tộc, quả thực đúng như Bạch Ngọc Trinh đã nói, Bắc Vực không hề đơn giản như trong tưởng tượng.
Đi được một đoạn đường, Thừa Tư Tư đã nhìn thấy một vài bức tượng cao lớn từ xa, liền nói với Tiêu Chính Văn: “Anh Tiêu, chúng ta sắp đến điện Huyết Ma rồi!”
“Anh nhất định phải bái lễ cùng mọi người, nếu xảy ra sai sót ở đây, không ai có thể bảo vệ anh!”
Không lâu sau, mọi người đã đến cổng điện Huyết Ma, tất cả đều cúi đầu bái lễ.
Chỉ có Tiêu Chính Văn hơi nhíu mày, lạnh lùng nhìn về phía điện Huyết Ma.
“Anh Tiêu, sao anh không quỳ xuống!”, Thừa Tư Tư vội vàng quay đầu nói với Tiêu Chính Văn.
“Bái cái gì? Bái mấy pho tượng này sao?”, Tiêu Chính Văn chỉ vào mấy pho tượng lớn trước cửa điện.
“Tất nhiên không phải, mà là bái Huyết Ma Chí Tôn! Lẽ nào anh không nhìn thấy sao?”, Thừa Tư Tư nói với vẻ ngạc nhiên.
Hả?
Tiêu Chính văn nghe vậy, khẽ nhíu mày.
Bởi vì trước mắt Tiêu Chính Văn, không hề có Huyết Ma Chí Tôn nào cả, mà chỉ có cảnh tượng biển máu núi xác.
Ngay cả trong dòng sông đẫm máu, còn có hàng vạn xác chết trôi theo dòng sông!
Đúng lúc này, Chu Khang quay người, lạnh lùng nói với Tiêu Chính Văn: “To gan! Dám bất kính với Huyết Ma Chí Tôn! Thật đáng chết!”
Chương 2115: Từ Lương
“Chưa nói tới việc có bất kính hay không, Tiêu Chính Văn tôi đến từ thế tục, chưa từng nghĩ đến việc sẽ dùng chính máu mình để hiến tế, lại càng chưa bao giờ nghĩ sẽ quỳ lạy trước ai, thế thì có tội gì!”
Vẻ mặt của Tiêu Chính Văn vẫn bình tĩnh, giọng điệu dửng dưng, đến cả Chu Khang nhất thời cũng bị anh nói cho cứng họng, không trả lời được!
Không sai, Tiêu Chính Văn chỉ tới vùng ngoài lãnh thổ để thăm thú mà thôi, thật sự không có lý do gì để quỳ lạy pho tượng ở cửa, hơn nữa người ta cũng nói rõ rồi, cho đến bây giờ chưa từng nghĩ sẽ dùng tinh huyết của mình để hiến tế!
Nói cách khác, người ta chỉ là khách vãng lai, một người qua đường mà thôi, dựa vào đâu mà bắt người ta phải kính sợ Huyết Ma Chí Tôn gì đó chứ?
Lời này của Tiêu Chính Văn cũng khiến không ít người chú ý, ngay cả mấy người luôn nhìn anh với ánh mắt không mấy thiện cảm lúc đầu cũng phải nghiêng sang nhìn về bên này.
Thật ra, trong số họ cũng có không ít người từ thế tục đến vùng ngoài lãnh thổ, nhưng người đến từ Hoa Quốc thì không có mấy ai, đại đa số họ đều đến từ Vy Hào, họ tới vùng ngoài lãnh thổ vì muốn né tránh chiến tranh.
Dù sao truyền thừa của nước Vy Hào cũng đã bị Tiêu Chính Văn chặt đứt, hơn nữa, Vy Hào nhiều lần đắc tội Hoa Quốc, mây đen chiến tranh luôn bao trùm trên bầu trời của nước Vy Hào!
Sau khi bọn họ đến Bắc Vực mới biết mình bị trúng bẫy, người thế tục chỉ cần sống ở Bắc Vực trên một năm thì trên người sẽ xuất hiện con dấu màu máu ấy!
Nếu bọn họ không hiến tế tinh huyết của mình thì có thể phải bỏ mạng ở Bắc Vực bất cứ lúc nào!
Nói cách khác, các vị tai to mặt lớn của Vy Hào bỏ nhiều tiền của để trốn tới vùng ngoài lãnh thổ lại không thể ngờ rằng mình sẽ trở thành vật hiến tế của người ta!
Vì vậy, lần này, lời Tiêu Chính Văn vừa ra khỏi miệng đã khiến cho không ít người phải kính nể!
Giữa sườn núi ngay lúc này, một gã đàn ông trẻ tuổi mặc áo choàng đen với ánh mắt lạnh như băng đang nhìn về phía Tiêu Chính Văn!
Tuy giọng Tiêu Chính Văn không lớn nhưng dù sao tu vi của hắn cũng ở cảnh giới Nhân Hoàng cấp một, nên dù chỉ một chút gió thổi cỏ lay nhưng vẫn nghe thấy rõ ràng!
Những lời của Tiêu Chính Văn hoàn toàn lọt vào tai hắn, không sót chữ nào!
“Cậu nhóc, nếu muốn đến thánh điện Huyết Ma thì phải tuân theo quy tắc nơi này, phải quỳ lạy Huyết Ma Chí Tôn, đây là lễ thuật mà tất cả mọi người phải tuân theo!”
Đang lúc nói chuyện, một người đàn ông trung niên cao lớn từ từ đứng dậy!
Người này vừa mới xoay người thì đến Chu Khang cũng ngơ ngác, ánh mắt ông ta cũng lóe lên vẻ kiêng kỵ.
Thực lực người này chẳng những bỏ xa Chu Khang, đóa hoa sen máu trên trán ông ta lại càng chứng tỏ ông ta có liên quan sâu sắc với thánh điện Huyết Ma!
Thậm chí đó có thể là đệ tử của Huyết Ma Chí Tôn - Lý Quang Tử!
“Không phải chứ, toàn bộ thánh điện Huyết Ma này đều bị bao vây bởi một loại trận pháp, chỉ cần quỳ lạy bức tượng đá này thì chẳng khác nào ký kết khế ước nào đó, phải dâng tinh huyết cho Huyết Ma Chí Tôn!”
“Đừng nói với tôi là ông không biết gì đấy nhé!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn gã đàn ông trung niên kia, ánh mắt lóe lên vẻ sắc lạnh.
Vừa dứt lời, sắc mặt người đàn ông trung niên lập tức sa sầm, không ít người theo sau ông ta đều lộ vẻ kinh ngạc!
“Từ Lương! Không phải ông nói chỉ là một cái lạy đơn thuần thôi sao?”
“Đúng vậy, anh ta nói có phải là thật không?”
“Sao ông lại lừa gạt chúng tôi?”
Mấy người đàn ông Âu Lục thân hình to lớn đột nhiên đứng bật dậy khỏi đám người, họ chỉ tay vào mặt người đàn ông trung niên, to tiếng chất vấn.
Chỉ cần nhìn trang phục của mấy người đàn ông Âu Lục kia là biết, bọn họ chỉ vừa mới tới vùng ngoài lãnh thổ không lâu, họ vẫn còn mặc quần áo trang sức hiện đại!
Hơn nữa, trong số đó còn có hai người là cao thủ Thiên Thần huyền cấp hai sao.
Tinh huyết của hai người đó có thể bù lại cho tinh huyết của hàng ngàn hàng vạn người bình thường, có lẽ đây chính là lý do chủ yếu khiến Từ Lương cố tình lừa họ!
“Hỗn láo!”
Từ Lương đột nhiên giận dữ quát lên, chẳng mấy chốc, sấm chớp đỏ rực cuồn cuộn khắp cả trời, áp lực cái thế!
Cùng lúc đó, áo choàng đen trên người Từ Lương cũng bị gió lớn thổi tung, lúc này mọi người mới thấy rõ mặt mũi ông ta!
“Là Từ Lương, hộ vệ của Lý Kính Nghiệp!”
Không ít người nhận ra thân phận của Từ Lương, ngay cả mấy người đàn ông Âu Lục kia cũng bị dọa sợ phải cúi đầu, không dám lên tiếng nghi ngờ nữa.
Họ gốc của Lý Tích là họ Từ, sau đó được Lý Thế Dân ban cho họ Lý, nhà họ Từ mới là quê cha đất tổ của ông ta, còn người tên Từ Lương này chính là anh họ xa của cháu đích tôn Lý Kính Nghiệp, sau này trở thành hộ vệ của Lý Kính Nghiệp!
Địa vị này còn cao hơn cả đệ tử của điện Huyết Ma!
Từ Lương nắm trong tay quyền sinh sát của những người này, nghĩa là dù ông ta có giết sạch đám đàn ông Âu Lục kia ngay tại đây thì cũng không một ai dám nói ra nửa chữ không!