Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2239: Vòng xoáy
Một đòn tấn công của cường giả Đế Cảnh không phải là thứ mà cảnh giới Nhân Hoàng, chỉ cần giơ tay lên là có thể phá vỡ không trung, phá hủy hàng ngàn cây số.
Chẳng qua bây giờ trận chiến giữa Tiêu Chính Văn và Phương Đạo Võ không cần thiết phải phá hủy phạm vi lớn như thế.
Chính vì thế mà Phương Đạo Võ tập trung hết tất cả đòn tấn công vào một điểm, nhắm chuẩn xác vào Tiêu Chính Văn.
Nhát kiếm này của ông ta có thể gọi là một kiếm khai thiên, không chỉ có kiếm khí vô cùng sắc bén, mà còn chứa uy lực khá mạnh, ngay cả đất trời cũng sụp xuống độ cao một trăm trượng.
Mặc dù thế tấn công này cực kỳ hung hãn nhưng rừng cây dưới chân Tiêu Chính Văn và Phương Đạo Võ lại không bị ảnh hưởng gì.
Đây là khả năng kiểm soát cực kỳ chuẩn xác, thậm chí sẽ không làm sát khí và kiếm khí lan ra ngoài.
Kiếm khí không lọt được gió đó đánh xuống đỉnh đầu Tiêu Chính Văn, Tiêu Chính Văn lại chỉ xuyên qua kiếm khí nhưng lại không đánh trả.
Lúc này Tiêu Chính Văn như bị kiếm khí ảnh hưởng, khí tức không ổn định, dường như sắp đến bờ vực sụp đổ bất cứ lúc nào.
“Dưới Đế Cảnh đều chỉ là đám kiến nhỏ bé thôi, cho dù cậu có mạnh hơn nữa cũng không đủ để làm gì khi đối mặt với tôi”.
“Cậu mới chỉ ba mươi mấy tuổi, căn cốt không vững, vẫn còn kém xa trong sự lĩnh hội về thế giới rộng lớn này”.
Phương Đạo Võ nhếch môi nở nụ cười hiểm ác, giọng nói lạnh như băng.
“Quả thật tôi cũng chỉ có thể thấy được một góc núi băng của thế giới rộng lớn này”, Tiêu Chính Văn khẽ cười với Phương Đạo Võ.
Lời này của Tiêu Chính Văn không phải tự giễu cũng không phải khiêm tốn, thế giới rộng lớn, vũ trụ bao la, mà Quy Chân cũng chỉ là một góc tảng băng của thế giới rộng lớn mà thôi.
Cho dù là trong ghi chép của Thiên Sơn Thư Lục, Quy Chân cũng không phải là vô song.
So ra thì còn có hư vô, hỗn độn v.v...
“Chẳng qua tôi chưa từng nghĩ muốn đột phá Đế Cảnh mà thôi”.
“Ai nói với ông Nhân Hoàng thì không phải là đối thủ của Đế Cảnh? Hôm nay tôi sẽ cho các ông mở mang tầm mắt, trận pháp Vạn Thiên vô cùng tuyệt diệu, các ông cũng chỉ là một đám ếch ngồi đáy giếng thôi”.
Vừa dứt lời khí tức xung quanh Tiêu Chính Văn bắt đầu xao động, hơn nữa năng lượng này cực kỳ đáng sợ.
Kiếm khí đáng sợ đó dâng lên như thủy triều, trên bầu trời như thể sấm sét dày bằng cánh tay, rơi xuống như mưa phùn.
Có thể nói kiếm cảnh đáng sợ này đã là tuyệt thế trong trận pháp kiếm thuật.
Cũng chỉ có cao thủ Đế Cảnh mới có thể hoàn hảo dung hợp kiếm khí và đất trời đến mức này.
Còn uy lực là thứ mà cường giả dưới Đế Cảnh không thể tưởng tượng được.
Thậm chí ngay cả cao thủ Nhân Hoàng cấp chín cũng sẽ tan nát thành bột trong tích tắc bởi đòn tấn công khủng khiếp này.
Nhưng điều khiến mọi người ngạc nhiên đến há hốc miệng là kiếm khí vô song đó thế mà lại bị Tiêu Chính Văn đỡ được trong tích tắc.
Thậm chí có thể nói đòn tấn công đáng sợ này đủ để phá hủy cả một trang viên rộng lớn, nhưng đến cuối cùng thế mà lại bị ánh sáng vàng trong tay Tiêu Chính Văn đỡ được.
Nhìn thấy cảnh tượng này, ngay cả Phương Đạo Võ cũng sửng sốt.
Nghe nói với thực lực hiện giờ của Tiêu Chính Văn, dù có lấy cả tính mạng ra cũng chưa chắc có thể đỡ được một kiếm này chứ đừng nói là chỉ giơ tay lên.
Nhưng ánh sáng vàng trong tay anh như có ma lực hút lấy hơn một nửa kiếm khí, một nửa còn lại bị hất tung ra xa hàng trăm mét.
Vốn dĩ theo cách của Phương Đạo Võ, đòn tấn công này dù không thể giết được Tiêu Chính Văn cũng đủ để khiến anh bị thương nặng, nhưng lúc này ngay cả Phương Đạo Võ cũng phải nhìn nhận lại Tiêu Chính Văn.
“Tôi không tin cậu vẫn có thể đỡ được”, Phương Võ Đạo hét lên, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm trọng hơn.
Ánh sáng trong tay Tiêu Chính Văn lúc nãy làm ông ta nghĩ đến trận pháp không gian của Hoa Sơn, mặc dù xét về ngoại hình thì khác nhau nhưng lại có tác dụng như nhau.
Chỉ thấy một tay Phương Đạo Võ cầm kiếm, mũi kiếm chỉ lên trời.
“Ầm!”
Từng đám mây đen lấy bảo kiếm đó làm trung tâm hình thành nên một vòng xoáy lao thẳng lên trời.
Vòng xoáy khí trên bầu trời như xuất hiện một cái hố đen cực sâu đang không ngừng xoay chuyển, thậm chí mấy ngọn núi nhỏ ở đằng xa cũng bật gốc.
“Kiếm này của tôi có thể diệt được cả đất trời”.
Phương Đạo Võ trầm giọng gào lên, mọi người đều lộ ra vẻ khiếp sợ.
Đây là kiếm ý nhân đạo được Khổng Thánh truyền lại.
Chẳng qua bây giờ trận chiến giữa Tiêu Chính Văn và Phương Đạo Võ không cần thiết phải phá hủy phạm vi lớn như thế.
Chính vì thế mà Phương Đạo Võ tập trung hết tất cả đòn tấn công vào một điểm, nhắm chuẩn xác vào Tiêu Chính Văn.
Nhát kiếm này của ông ta có thể gọi là một kiếm khai thiên, không chỉ có kiếm khí vô cùng sắc bén, mà còn chứa uy lực khá mạnh, ngay cả đất trời cũng sụp xuống độ cao một trăm trượng.
Mặc dù thế tấn công này cực kỳ hung hãn nhưng rừng cây dưới chân Tiêu Chính Văn và Phương Đạo Võ lại không bị ảnh hưởng gì.
Đây là khả năng kiểm soát cực kỳ chuẩn xác, thậm chí sẽ không làm sát khí và kiếm khí lan ra ngoài.
Kiếm khí không lọt được gió đó đánh xuống đỉnh đầu Tiêu Chính Văn, Tiêu Chính Văn lại chỉ xuyên qua kiếm khí nhưng lại không đánh trả.
Lúc này Tiêu Chính Văn như bị kiếm khí ảnh hưởng, khí tức không ổn định, dường như sắp đến bờ vực sụp đổ bất cứ lúc nào.
“Dưới Đế Cảnh đều chỉ là đám kiến nhỏ bé thôi, cho dù cậu có mạnh hơn nữa cũng không đủ để làm gì khi đối mặt với tôi”.
“Cậu mới chỉ ba mươi mấy tuổi, căn cốt không vững, vẫn còn kém xa trong sự lĩnh hội về thế giới rộng lớn này”.
Phương Đạo Võ nhếch môi nở nụ cười hiểm ác, giọng nói lạnh như băng.
“Quả thật tôi cũng chỉ có thể thấy được một góc núi băng của thế giới rộng lớn này”, Tiêu Chính Văn khẽ cười với Phương Đạo Võ.
Lời này của Tiêu Chính Văn không phải tự giễu cũng không phải khiêm tốn, thế giới rộng lớn, vũ trụ bao la, mà Quy Chân cũng chỉ là một góc tảng băng của thế giới rộng lớn mà thôi.
Cho dù là trong ghi chép của Thiên Sơn Thư Lục, Quy Chân cũng không phải là vô song.
So ra thì còn có hư vô, hỗn độn v.v...
“Chẳng qua tôi chưa từng nghĩ muốn đột phá Đế Cảnh mà thôi”.
“Ai nói với ông Nhân Hoàng thì không phải là đối thủ của Đế Cảnh? Hôm nay tôi sẽ cho các ông mở mang tầm mắt, trận pháp Vạn Thiên vô cùng tuyệt diệu, các ông cũng chỉ là một đám ếch ngồi đáy giếng thôi”.
Vừa dứt lời khí tức xung quanh Tiêu Chính Văn bắt đầu xao động, hơn nữa năng lượng này cực kỳ đáng sợ.
Kiếm khí đáng sợ đó dâng lên như thủy triều, trên bầu trời như thể sấm sét dày bằng cánh tay, rơi xuống như mưa phùn.
Có thể nói kiếm cảnh đáng sợ này đã là tuyệt thế trong trận pháp kiếm thuật.
Cũng chỉ có cao thủ Đế Cảnh mới có thể hoàn hảo dung hợp kiếm khí và đất trời đến mức này.
Còn uy lực là thứ mà cường giả dưới Đế Cảnh không thể tưởng tượng được.
Thậm chí ngay cả cao thủ Nhân Hoàng cấp chín cũng sẽ tan nát thành bột trong tích tắc bởi đòn tấn công khủng khiếp này.
Nhưng điều khiến mọi người ngạc nhiên đến há hốc miệng là kiếm khí vô song đó thế mà lại bị Tiêu Chính Văn đỡ được trong tích tắc.
Thậm chí có thể nói đòn tấn công đáng sợ này đủ để phá hủy cả một trang viên rộng lớn, nhưng đến cuối cùng thế mà lại bị ánh sáng vàng trong tay Tiêu Chính Văn đỡ được.
Nhìn thấy cảnh tượng này, ngay cả Phương Đạo Võ cũng sửng sốt.
Nghe nói với thực lực hiện giờ của Tiêu Chính Văn, dù có lấy cả tính mạng ra cũng chưa chắc có thể đỡ được một kiếm này chứ đừng nói là chỉ giơ tay lên.
Nhưng ánh sáng vàng trong tay anh như có ma lực hút lấy hơn một nửa kiếm khí, một nửa còn lại bị hất tung ra xa hàng trăm mét.
Vốn dĩ theo cách của Phương Đạo Võ, đòn tấn công này dù không thể giết được Tiêu Chính Văn cũng đủ để khiến anh bị thương nặng, nhưng lúc này ngay cả Phương Đạo Võ cũng phải nhìn nhận lại Tiêu Chính Văn.
“Tôi không tin cậu vẫn có thể đỡ được”, Phương Võ Đạo hét lên, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm trọng hơn.
Ánh sáng trong tay Tiêu Chính Văn lúc nãy làm ông ta nghĩ đến trận pháp không gian của Hoa Sơn, mặc dù xét về ngoại hình thì khác nhau nhưng lại có tác dụng như nhau.
Chỉ thấy một tay Phương Đạo Võ cầm kiếm, mũi kiếm chỉ lên trời.
“Ầm!”
Từng đám mây đen lấy bảo kiếm đó làm trung tâm hình thành nên một vòng xoáy lao thẳng lên trời.
Vòng xoáy khí trên bầu trời như xuất hiện một cái hố đen cực sâu đang không ngừng xoay chuyển, thậm chí mấy ngọn núi nhỏ ở đằng xa cũng bật gốc.
“Kiếm này của tôi có thể diệt được cả đất trời”.
Phương Đạo Võ trầm giọng gào lên, mọi người đều lộ ra vẻ khiếp sợ.
Đây là kiếm ý nhân đạo được Khổng Thánh truyền lại.