Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 705
Chương 705: Cho Tiêu Chính Văn một bài học!
Bây giờ Vương Vĩ chỉ hi vọng vua Bắc Lương vẫn chưa phát hiện ra mối quan hệ của nhà họ Vương và Đồ Hiêu, chỉ khi vua Bắc Lương vẫn chưa kịp phản ứng, bọn họ có thể giấu tên chạy trốn khỏi Dược Đô, như vậy mới có thể bảo toàn được mạng sống.
Ông ta lập tức nắm lấy cánh tay của Vương Hỗ Du, nói: “Quản gia, ông mau chóng đi thông báo, bảo thiếu gia và các phu nhân mau chóng thu dọn đồ đạc, chúng ta sẽ rời khỏi Dược Đô trong đêm, chạy càng xa càng tốt, không bao giờ quay lại nữa”.
Vương Hỗ Du nhắc nhở một câu: “Lão gia, nhưng toàn bộ tài sản tích lũy của ông ở Dược Đô, ông đều không cần nữa sao? Đây đều là tài sản ông tích lũy suốt mấy chục năm mà?”
Vương Vĩ lắc đầu: “Giữ được cái mạng rồi hãy nói, cái thân còn chưa lo được lo gì đến những thứ khác”.
Vương Hỗ Du gật đầu, trả lời: “Nếu đã như vậy, tôi sẽ lập tức đi sắp xếp ngay”.
Không chút do dự, ông ta chạy như bay ra khỏi đại đường.
Tuy nhiên, khi Vương Hỗ Du đi tới cửa, gặp một thị vệ trong phủ.
Thị vệ này không có gì đặc biệt, nhưng mái tóc đỏ của anh ta rất bắt mắt.
Anh ta đi ra khỏi sân của Vương Từ Nghiêu, phi thẳng vào đại đường nhà họ Vương, hét lớn: “Không hay rồi, không hay rồi, xảy ra chuyện lớn rồi, thiếu gia…”
Vương Hỗ Du vươn tay ngăn thị vệ đó lại, sắc mặt xanh mét hỏi: “Xảy ra chuyện gì mà ầm ĩ vậy, lẽ nào không biết gia chủ đang nghỉ ngơi ở bên trong sao?”
Thị vệ dừng lại, há hốc mồm, thở gấp nói: “Xảy ra chuyện rồi, thật sự xảy ra chuyện lớn rồi!”
Vương Vĩ vừa nghe thấy ở cửa đại đường có động tĩnh, lập tức kinh ngạc bước ra, lớn giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì cậu nói đi tôi nghe?”
Dù sao bây giờ nhà họ Vương cũng đến bước đường này rồi, còn có chuyện gì lớn hơn chuyện Đồ Hiêu sụp đổ, vua Bắc Lương Tiêu Chính Văn xuất hiện ở Dược Đô chứ.
Thị vệ đứng lên, vội vàng nói: “Thiếu gia dắt theo hơn chục thị vệ đi ra ngoài rồi”.
Vương Vĩ lo lắng nói: “Bây giờ tình hình như nào rồi mà còn ra ngoài làm gì, lúc nào cũng khiến tôi phải bận tâm”.
Mọi người đều biết, Vương Từ Nghiêu là công tử ăn chơi số một ở Dược Đô.
Vương Vĩ cũng vì chuyện này mà bạc trắng cả đầu, cái doanh nghiệp to lớn nhà họ Vương này sợ rằng không có ai kế thừa mất.
Vì lý do này, ông ta thường xuyên mắng mỏ và đánh đập Vương Từ Nghiêu, nhưng chẳng có tác dụng gì cả.
Vương Từ Nghiêu vẫn ngang ngược như thế, càng lúc càng đi xa khỏi quỹ đạo, hoàn toàn không để ý đến Vương Vĩ.
Thị vệ nói: “Thiếu gia muốn cho Tiêu Chính Văn một bài học, để cho anh ta biết rằng thiếu gia không phải là người dễ bắt nạt”.
Vương Hỗ Du sững sờ hét lớn: “Không hay rồi, nếu như thiếu gia thật sự đụng độ với Tiêu Chính Văn, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện lớn”.
Thị vệ cũng nói: “Vâng ạ, vậy có cần phái thêm người tới giúp thiếu gia không, trước nay các vệ sĩ đều nói khả năng của Tiêu Chính Văn không thể nào đùa được”.
Vương Vĩ gõ mạnh vào trán thị vệ, rống lên: “Cậu mau chóng đi đưa thiếu gia quay về, mau đi nhanh, nếu không, tôi hỏi tội cậu”.
Thị vệ vội vàng chạy ra khỏi đại viện nhà họ Vương, anh ta bất cẩn ngã xuống đất lại lập tức bò dậy chạy tiếp, sau đó không thấy bóng dáng đâu nữa.
Vương Vĩ ôm ngực, thở hổn hển.
Vương Hỗ Du đỡ lấy Vương Vĩ, lớn giọng hỏi: “Gia chủ, đừng quá lo lắng, thiếu gia cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ hóa dữ thành lành”.
“Haizz!”
Vương Vĩ bày ra bộ dạng bất lực trong cách dạy con: “Cái thằng nghiệp chướng này, muốn đẩy nhà họ Vương chúng ta vào đường chết sao? Nó chán sống rồi hay sao mà vác xác đi tìm Tiêu Chính Văn?”
Vương Hỗ Du cũng mặt mày buồn bực, rất rõ ràng, hành động của Vương Từ Nghiêu là tự tìm đường chết.
Vương Vĩ tức giận nói: “Quản gia Vương, đưa nó về cho tôi, nhất định không được để thằng nhãi đó đụng độ với Tiêu Chính Văn, nếu không, chúng ta thật sự không chạy trốn được nữa rồi”.
Vương Hỗ Du gật đầu, sau đó xoay người chạy đi ngăn cản Vương Từ Nghiêu.
Vương Vĩ hét lớn: “Chậm thôi, chúng ta cùng đi, thằng phản nghịch này sợ rằng không ai có thể thuyết phục được nó”.
Vương Hỗ Du kéo Vương Vĩ, cùng rời khỏi nhà họ Vương.
Thị vệ tóc đỏ đã nhanh chóng hành động, nhưng anh ta kịp đến khi Vương Từ Nghiêu chuẩn bị bước vào khách sạn Dược Đô.
Vương Từ Nghiêu đeo một cặp kính đen, trên tay cầm một thanh sắt.
Phía sau hắn có hơn chục tên thị vệ nhà họ Vương, người nào cũng cao to lực lưỡng, cơ bắp trên người như muốn nổ tung, khiến người ta nhìn thôi cũng thấy khiếp sợ!
Trên trán Vương Từ Nghiêu có một miếng băng gạc, có thể nhìn ra, vết thương lần trước ở biệt thự của Đồ Hiêu vẫn chưa lành, vì vậy hắn vẫn ghim hận Tiêu Chính Văn đến bây giờ.
Vương Từ Nghiêu đương nhiên không dám ra tay với người có quyền cao chức trọng như Đồ Hiêu, nhưng Tiêu Chính Văn thì khác, dù sao anh cũng chỉ là một triệu phú giàu có thôi.
Với vị thế của mình ở Dược Đô, Vương Từ Nghiêu có thể dễ dàng đè bẹp một tên công tử nhà giàu nhỏ bé.
Vì vậy, sau khi Vương Từ Nghiêu ra khỏi bệnh viện, hắn lập tức dẫn một nhóm thị vệ của nhà họ Vương đến khách sạn Dược Đô.
Hôm nay, hắn phải đánh chết Tiêu Chính Văn, báo thù cho chính mình.
Thị vệ tóc đỏ chạy tới, ngăn Vương Từ Nghiêu lại: “Thiếu gia, thiếu gia Vương, tuyệt đối đừng vào!”
Vương Từ Nghiêu quay đầu lại, trừng mắt nhìn thị vệ tóc đỏ, lớn tiếng mắng: “Cậu nói cái gì, bảo ông đây không được vào á, cho rằng ông đây đánh không lại thằng Tiêu Chính Văn đó sao, lần trước tôi chỉ dắt theo bốn thị vệ, nhưng lần này thì khác rồi, tôi dắt theo một đám anh em tới, tên Tiêu Chính Văn đó có lợi hại như thế nào, chẳng lẽ có thể đánh lại được nhiều người như vậy sao?”
Bây giờ Vương Vĩ chỉ hi vọng vua Bắc Lương vẫn chưa phát hiện ra mối quan hệ của nhà họ Vương và Đồ Hiêu, chỉ khi vua Bắc Lương vẫn chưa kịp phản ứng, bọn họ có thể giấu tên chạy trốn khỏi Dược Đô, như vậy mới có thể bảo toàn được mạng sống.
Ông ta lập tức nắm lấy cánh tay của Vương Hỗ Du, nói: “Quản gia, ông mau chóng đi thông báo, bảo thiếu gia và các phu nhân mau chóng thu dọn đồ đạc, chúng ta sẽ rời khỏi Dược Đô trong đêm, chạy càng xa càng tốt, không bao giờ quay lại nữa”.
Vương Hỗ Du nhắc nhở một câu: “Lão gia, nhưng toàn bộ tài sản tích lũy của ông ở Dược Đô, ông đều không cần nữa sao? Đây đều là tài sản ông tích lũy suốt mấy chục năm mà?”
Vương Vĩ lắc đầu: “Giữ được cái mạng rồi hãy nói, cái thân còn chưa lo được lo gì đến những thứ khác”.
Vương Hỗ Du gật đầu, trả lời: “Nếu đã như vậy, tôi sẽ lập tức đi sắp xếp ngay”.
Không chút do dự, ông ta chạy như bay ra khỏi đại đường.
Tuy nhiên, khi Vương Hỗ Du đi tới cửa, gặp một thị vệ trong phủ.
Thị vệ này không có gì đặc biệt, nhưng mái tóc đỏ của anh ta rất bắt mắt.
Anh ta đi ra khỏi sân của Vương Từ Nghiêu, phi thẳng vào đại đường nhà họ Vương, hét lớn: “Không hay rồi, không hay rồi, xảy ra chuyện lớn rồi, thiếu gia…”
Vương Hỗ Du vươn tay ngăn thị vệ đó lại, sắc mặt xanh mét hỏi: “Xảy ra chuyện gì mà ầm ĩ vậy, lẽ nào không biết gia chủ đang nghỉ ngơi ở bên trong sao?”
Thị vệ dừng lại, há hốc mồm, thở gấp nói: “Xảy ra chuyện rồi, thật sự xảy ra chuyện lớn rồi!”
Vương Vĩ vừa nghe thấy ở cửa đại đường có động tĩnh, lập tức kinh ngạc bước ra, lớn giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì cậu nói đi tôi nghe?”
Dù sao bây giờ nhà họ Vương cũng đến bước đường này rồi, còn có chuyện gì lớn hơn chuyện Đồ Hiêu sụp đổ, vua Bắc Lương Tiêu Chính Văn xuất hiện ở Dược Đô chứ.
Thị vệ đứng lên, vội vàng nói: “Thiếu gia dắt theo hơn chục thị vệ đi ra ngoài rồi”.
Vương Vĩ lo lắng nói: “Bây giờ tình hình như nào rồi mà còn ra ngoài làm gì, lúc nào cũng khiến tôi phải bận tâm”.
Mọi người đều biết, Vương Từ Nghiêu là công tử ăn chơi số một ở Dược Đô.
Vương Vĩ cũng vì chuyện này mà bạc trắng cả đầu, cái doanh nghiệp to lớn nhà họ Vương này sợ rằng không có ai kế thừa mất.
Vì lý do này, ông ta thường xuyên mắng mỏ và đánh đập Vương Từ Nghiêu, nhưng chẳng có tác dụng gì cả.
Vương Từ Nghiêu vẫn ngang ngược như thế, càng lúc càng đi xa khỏi quỹ đạo, hoàn toàn không để ý đến Vương Vĩ.
Thị vệ nói: “Thiếu gia muốn cho Tiêu Chính Văn một bài học, để cho anh ta biết rằng thiếu gia không phải là người dễ bắt nạt”.
Vương Hỗ Du sững sờ hét lớn: “Không hay rồi, nếu như thiếu gia thật sự đụng độ với Tiêu Chính Văn, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện lớn”.
Thị vệ cũng nói: “Vâng ạ, vậy có cần phái thêm người tới giúp thiếu gia không, trước nay các vệ sĩ đều nói khả năng của Tiêu Chính Văn không thể nào đùa được”.
Vương Vĩ gõ mạnh vào trán thị vệ, rống lên: “Cậu mau chóng đi đưa thiếu gia quay về, mau đi nhanh, nếu không, tôi hỏi tội cậu”.
Thị vệ vội vàng chạy ra khỏi đại viện nhà họ Vương, anh ta bất cẩn ngã xuống đất lại lập tức bò dậy chạy tiếp, sau đó không thấy bóng dáng đâu nữa.
Vương Vĩ ôm ngực, thở hổn hển.
Vương Hỗ Du đỡ lấy Vương Vĩ, lớn giọng hỏi: “Gia chủ, đừng quá lo lắng, thiếu gia cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ hóa dữ thành lành”.
“Haizz!”
Vương Vĩ bày ra bộ dạng bất lực trong cách dạy con: “Cái thằng nghiệp chướng này, muốn đẩy nhà họ Vương chúng ta vào đường chết sao? Nó chán sống rồi hay sao mà vác xác đi tìm Tiêu Chính Văn?”
Vương Hỗ Du cũng mặt mày buồn bực, rất rõ ràng, hành động của Vương Từ Nghiêu là tự tìm đường chết.
Vương Vĩ tức giận nói: “Quản gia Vương, đưa nó về cho tôi, nhất định không được để thằng nhãi đó đụng độ với Tiêu Chính Văn, nếu không, chúng ta thật sự không chạy trốn được nữa rồi”.
Vương Hỗ Du gật đầu, sau đó xoay người chạy đi ngăn cản Vương Từ Nghiêu.
Vương Vĩ hét lớn: “Chậm thôi, chúng ta cùng đi, thằng phản nghịch này sợ rằng không ai có thể thuyết phục được nó”.
Vương Hỗ Du kéo Vương Vĩ, cùng rời khỏi nhà họ Vương.
Thị vệ tóc đỏ đã nhanh chóng hành động, nhưng anh ta kịp đến khi Vương Từ Nghiêu chuẩn bị bước vào khách sạn Dược Đô.
Vương Từ Nghiêu đeo một cặp kính đen, trên tay cầm một thanh sắt.
Phía sau hắn có hơn chục tên thị vệ nhà họ Vương, người nào cũng cao to lực lưỡng, cơ bắp trên người như muốn nổ tung, khiến người ta nhìn thôi cũng thấy khiếp sợ!
Trên trán Vương Từ Nghiêu có một miếng băng gạc, có thể nhìn ra, vết thương lần trước ở biệt thự của Đồ Hiêu vẫn chưa lành, vì vậy hắn vẫn ghim hận Tiêu Chính Văn đến bây giờ.
Vương Từ Nghiêu đương nhiên không dám ra tay với người có quyền cao chức trọng như Đồ Hiêu, nhưng Tiêu Chính Văn thì khác, dù sao anh cũng chỉ là một triệu phú giàu có thôi.
Với vị thế của mình ở Dược Đô, Vương Từ Nghiêu có thể dễ dàng đè bẹp một tên công tử nhà giàu nhỏ bé.
Vì vậy, sau khi Vương Từ Nghiêu ra khỏi bệnh viện, hắn lập tức dẫn một nhóm thị vệ của nhà họ Vương đến khách sạn Dược Đô.
Hôm nay, hắn phải đánh chết Tiêu Chính Văn, báo thù cho chính mình.
Thị vệ tóc đỏ chạy tới, ngăn Vương Từ Nghiêu lại: “Thiếu gia, thiếu gia Vương, tuyệt đối đừng vào!”
Vương Từ Nghiêu quay đầu lại, trừng mắt nhìn thị vệ tóc đỏ, lớn tiếng mắng: “Cậu nói cái gì, bảo ông đây không được vào á, cho rằng ông đây đánh không lại thằng Tiêu Chính Văn đó sao, lần trước tôi chỉ dắt theo bốn thị vệ, nhưng lần này thì khác rồi, tôi dắt theo một đám anh em tới, tên Tiêu Chính Văn đó có lợi hại như thế nào, chẳng lẽ có thể đánh lại được nhiều người như vậy sao?”