Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 516
Chương 516: Xí xóa
“A a, người đẹp quả nhiên đủ ác độc, có điều ông đây khuyên cô tốt nhất đừng xía vào chuyện này, ngoan ngoãn đứng bên cạnh xem là được rồi, nếu không khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp sẽ bị lãng phí như thế nào còn không biết đâu!”, gã đàn ông cao mét chín hung dữ nói.
“Nếu đã như thế thì tôi đây sẽ hạ gục các anh rồi bắt vào cục!”
Tống Băng Văn siết chặt nắm đấm, tức giận lườm đối phương.
“Ôi, anh sợ quá, đến đây, anh em đâu, trước tiên giải quyết người phụ nữ này, để cô ta biết sự lợi hại của chúng ta!”
Trên mặt những gã đàn ông cao mét chín hiện rõ vẻ thù địch, vẻ mặt u ám.
Lúc này có một tên đàn em bên cạnh nở nụ cười dâm đãng: “Ha ha, đại ca, em thấy cô nàng này thực sự quá hấp dẫn, có vào tù ba năm cũng đáng”.
Đám đàn ông đó cười ha ha, ánh mắt đầy dục vọng nhìn chằm chằm Tống Băng Văn nói: “Có đại ca ở đây thì không ai dám làm gì chúng ta, đừng nói là một lính tuần nhỏ bé, cho dù có một đội thì anh em chúng ta cũng vẫn sẽ làm cho các cô ấy kêu rên a a a! Cùng lắm thì lát nữa ném cô ta và thằng ranh kia xuống sông với nhau luôn”.
“Khốn kiếp! Các anh dám! Đúng là coi trời bằng vung”.
Tống Băng Văn thực sự điên tiết, không ngờ những người này lại dám kiêu căng như vậy, còn dám nói ra những lời như thế!
Lúc này, đám côn đồ đã bao vây thành vòng tròn quanh Tống Băng Văn!
Những tên này vứt ống thép và dao trong tay, dùng tay không vồ lấy Tống Băng Văn, có một vài tên còn vừa lao tới vừa muốn ôm Tống Băng Văn và lợi dụng sờ soạng!
Tống Băng Văn nhanh nhẹn, động tác linh hoạt.
Cho dù cô ta có lợi hại thế nào thì cũng không phải là đối thủ của hơn hai mươi tên kia, không lâu sau đã bị bọn chúng khống chế, khiến tay chân cô ta lúng túng, vài lần bị đánh lén từ phía sau và bị đạp vài cước!
Tống Băng Văn vừa đá một cú vào ngực gã đàn ông phía trước, đột nhiên có một người lao tới từ sau lưng, ôm chặt Tống Băng Văn, bật cười và nói ra những lời dâm đãng: “Người đẹp, đừng sợ, anh đến rồi đây!”
Tống Băng Văn sợ chết khiếp, bị kẻ đó ôm chặt, mắt thấy ba bốn gã đàn ông cao lớn sắp lao đến liền hét lên một tiếng!
Bịch!
Ngay lập tức, Tống Băng Văn cảm nhận được sau lưng thả lỏng, nhìn thấy tên đó bị người ta túm lấy cổ áo, sau đó bị ném bay ra ngoài!
Trời ạ, cô ta vừa chứng kiến chuyện gì vậy, một tay nhấc người!
Sức mạnh quá đáng sợ!
“Chào cô Tống, đã lâu không gặp”.
Tiêu Chính Văn đột nhiên xuất hiện sau lưng Tống Băng Văn, trên mặt nở nụ cười tươi.
Dứt lời, anh đá một cước vào gã đàn ông to lớn đang lao tới trước mặt mình, sau đó vòng tay qua eo Tống Băng Văn, ôm cô ta vào lòng, rồi lại đá bay một gã đàn ông to lớn khác!
“Cô không sao chứ? Có cần tôi giết chúng thay cô không?”
Tiêu Chính Văn liếc nhìn Tống Băng Văn đã sớm sững sờ như gà gỗ.
Tống Băng Văn hơi lơ đễnh, cô ta sửng sốt, không ngờ lại là Tiêu Chính Văn, hơn nữa võ thuật của anh lại giỏi như vậy!
Tống Băng Văn lập tức lắc đầu, dõng dạc nói: “Sao lại là anh?”
Tiêu Chính Văn cười nhạt, nói: “Đúng vậy, tôi đây, hoặc có thể nói đây chính là duyên phận ông trời sắp xếp cho chúng ta”.
“Chết tiệt! Dám nói chuyện yêu đương ở trước mặt ông đây! Anh em đâu, cầm lấy vũ khí, mau đánh chết thằng nhóc này cho ông! Không sợ xảy ra án mạng, ông đây chịu trách nhiệm!”
Gã đàn ông cao mét chín thấy Tiêu Chính Văn và đối phương ôm nhau, đột nhiên có cảm giác bị cắm sừng, cả người tức giận bùng nổ, cầm dao phay xông lên!
Tiêu Chính Văn cũng không quay đầu, liếc nhìn Tống Băng Văn rồi nói: “Mọi việc tiếp theo cứ để tôi”.
Dứt lời, anh đẩy Tống Băng Văn sang một bên, sau đó quay người, tung ra một đòn giáng thẳng vào mặt gã đàn ông cao mét chín kia!
Khuôn mặt Tống Băng Văn thẹn thùng ửng đỏ!
Đồng thời, trong lòng cô ta cũng rất lo lắng, cô ta lo Tiêu Chính Văn không phải đối thủ của bọn chúng nên vội vàng lên xe lấy điện thoại gọi cho đồng nghiệp!
Nhưng sau khi cô ta cúp điện thoại, quay người chuẩn bị đi giúp Tiêu Chính Văn thì ngạc nhiên phát hiện, toàn bộ hơn hai mươi gã đàn ông to lớn kia đã nằm bò dưới đất, kẻ nào cũng khóc lóc thảm thiết!
Đặc biệt là tên trông có vẻ không thể kháng cự lại được kia, lúc này đang ngồi bên cạnh gã đàn ông cao mét chín, tát mạnh vào mặt hắn.
“Không phải anh rất giỏi sao, sao không nói gì nữa rồi, không phải muốn giết tôi à? Sao không ra tay nữa?”
Tiêu Chính Văn tát hết cái này đến cái khác, miệng nở nụ cười khinh bỉ.
Trên mặt gã đàn ông cao mét chín be bét máu, nhổ ra một cái răng bị gãy, cầu xin thảm thiết: “Anh đừng đánh nữa, em sai rồi, em sai rồi… cầu xin anh đừng đánh nữa”.
Lúc này hắn cảm thấy đầu mình ong ong, toàn bộ hàm răng gần như đã bị đánh rụng!
Tiêu Chính Văn lạnh lùng hừ một tiếng, đứng dậy giẫm mạnh lên ngực hắn, chỉ nghe thấy tiếng xương cốt rắc một tiếng, gã đàn ông to lớn đau đớn ngất xỉu!
Tống Băng Văn cau mày chạy tới, túm lấy Tiêu Chính Văn còn đang giận dữ nói: “Được rồi, đánh nữa là xảy ra chuyện đó!”
Tiêu Chính Văn nghiêng đầu liếc nhìn cô ta, trong mắt chợt lóe lên một tia sắc bén, dọa Tống Băng Văn sợ tới mức tưởng rằng anh sẽ làm chuyện xấu với mình!
Sau đó, cô ta liền bị động tác tiếp theo của Tiêu Chính Văn dọa sợ!
Tiêu Chính Văn nhanh chóng đẩy cô ta ra, cả người như một con hổ giận dữ, lao nhanh ra ngoài, đạp thẳng lên đầu chiếc xe đang chiếu đèn pha!
Rầm!
Tống Băng Văn hít sâu một hơi, mắt thấy mui xe bị Tiêu Chính Văn đá văng ra, đầu xe bẹp dí, hơn nữa cả chiếc xe bị lùi lại bốn năm mét!
“Ngô Khoan Nghiệp, cậu xuống xe cho tôi”.
Tiêu Chính Văn đột nhiên kéo cửa xe, quát lên!
Tiêu Chính Văn vừa nhìn thấy một chiếc xe ở đằng xa đang muốn tranh thủ lúc hỗn loạn lái xe bỏ đi, dựa vào thực lực hiện giờ của anh thì chỉ cần liếc mắt là anh có thể thấy Ngô Khoan Nghiệp đang ngồi ở ghế lái!
Thật không ngờ, tên này vẫn luôn ngồi trong xe!
Sắc mặt Ngô Khoan Nghiệp hết sức khó coi, cậu ta vốn nắm chắc phần thắng, vậy nên mới theo bọn côn đồ đến đây để cười nhạo giây phút cuối cùng của Tiêu Chính Văn, tiện thể lấy lại sự tôn nghiêm đã mất của mình!
Nhưng cậu ta không ngờ rằng Tiêu Chính Văn đã làm đầu xe bẹp dí chỉ bằng một cú đá!
Chết tiệt, đây là sức người sao?
Cú đá này của Tiêu Chính Văn dọa Ngô Khoan Nghiệp chảy đầy mồ hôi lạnh, nhanh chóng khóa cửa xe lại, trốn trong xe có chết cũng không chịu ra ngoài!
Rốt cuộc tên này có phải là người không?
Người làm sao có thể làm bẹp dí đầu xe chỉ với một cú đá chứ!
Chẳng phải chỉ có trong phim siêu nhân thôi sao?
“Ngô Khoan Nghiệp, mau xuống xe cho tôi!”
Tiêu Chính Văn giẫm lên mui xe, ngón tay chỉ thẳng vào khuôn mặt tái mét của Ngô Khoan Nghiệp sau tấm kính chắn gió.
Ngô Khoan Nghiệp nào dám ra ngoài, lúc này trong mắt cậu ta, Tiêu Chính Văn chính là con quái vật!
Cậu ta không ngừng suy nghĩ bản thân làm thế nào mới có thể trốn thoát, vội vàng lấy điện thoại ra gọi.
“Bố, bố mau đến cứu con! Cứu con! Tiêu Chính Văn muốn giết con!”, Ngô Khoan Nghiệp nói lắp bắp.
“Mau cút ra ngoài cho tôi!” Tiêu Chính Văn cực kì giận dữ.
Ngô Khoan Nghiệp rối rắm nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn đang vô cùng tức giận ở trước mặt, tim đập thình thịch, đột nhiên nhấn ga muốn đâm chết anh!
“Chết đi!”
Ngô Khoan Nghiệp liều mạng la hét!
Nhưng chiếc xe lại không hề di chuyển, mặt cậu ta hốt hoảng, dưới chân không ngừng đạp ga, nhưng chiếc xe căn bản không động đậy nổi.
“Tiêu Chính Văn, anh đừng ép tôi! Tôi sai rồi, sau này tôi không dám thế nữa, chúng ta xí xóa được không?”
Ngô Khoan Nghiệp thực sự sợ hãi, cậu ta nỗ lực khống chế bản thân không tỏ ra hoảng sợ.
“Là ai cho cậu dũng khí đến khiêu chiến tôi?”
Tiêu Chính Văn cười khẩy, nói: “Xí xóa? Cậu cho rằng hôm nay những việc cậu làm kia có thể xí xóa được sao?”
“A a, người đẹp quả nhiên đủ ác độc, có điều ông đây khuyên cô tốt nhất đừng xía vào chuyện này, ngoan ngoãn đứng bên cạnh xem là được rồi, nếu không khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp sẽ bị lãng phí như thế nào còn không biết đâu!”, gã đàn ông cao mét chín hung dữ nói.
“Nếu đã như thế thì tôi đây sẽ hạ gục các anh rồi bắt vào cục!”
Tống Băng Văn siết chặt nắm đấm, tức giận lườm đối phương.
“Ôi, anh sợ quá, đến đây, anh em đâu, trước tiên giải quyết người phụ nữ này, để cô ta biết sự lợi hại của chúng ta!”
Trên mặt những gã đàn ông cao mét chín hiện rõ vẻ thù địch, vẻ mặt u ám.
Lúc này có một tên đàn em bên cạnh nở nụ cười dâm đãng: “Ha ha, đại ca, em thấy cô nàng này thực sự quá hấp dẫn, có vào tù ba năm cũng đáng”.
Đám đàn ông đó cười ha ha, ánh mắt đầy dục vọng nhìn chằm chằm Tống Băng Văn nói: “Có đại ca ở đây thì không ai dám làm gì chúng ta, đừng nói là một lính tuần nhỏ bé, cho dù có một đội thì anh em chúng ta cũng vẫn sẽ làm cho các cô ấy kêu rên a a a! Cùng lắm thì lát nữa ném cô ta và thằng ranh kia xuống sông với nhau luôn”.
“Khốn kiếp! Các anh dám! Đúng là coi trời bằng vung”.
Tống Băng Văn thực sự điên tiết, không ngờ những người này lại dám kiêu căng như vậy, còn dám nói ra những lời như thế!
Lúc này, đám côn đồ đã bao vây thành vòng tròn quanh Tống Băng Văn!
Những tên này vứt ống thép và dao trong tay, dùng tay không vồ lấy Tống Băng Văn, có một vài tên còn vừa lao tới vừa muốn ôm Tống Băng Văn và lợi dụng sờ soạng!
Tống Băng Văn nhanh nhẹn, động tác linh hoạt.
Cho dù cô ta có lợi hại thế nào thì cũng không phải là đối thủ của hơn hai mươi tên kia, không lâu sau đã bị bọn chúng khống chế, khiến tay chân cô ta lúng túng, vài lần bị đánh lén từ phía sau và bị đạp vài cước!
Tống Băng Văn vừa đá một cú vào ngực gã đàn ông phía trước, đột nhiên có một người lao tới từ sau lưng, ôm chặt Tống Băng Văn, bật cười và nói ra những lời dâm đãng: “Người đẹp, đừng sợ, anh đến rồi đây!”
Tống Băng Văn sợ chết khiếp, bị kẻ đó ôm chặt, mắt thấy ba bốn gã đàn ông cao lớn sắp lao đến liền hét lên một tiếng!
Bịch!
Ngay lập tức, Tống Băng Văn cảm nhận được sau lưng thả lỏng, nhìn thấy tên đó bị người ta túm lấy cổ áo, sau đó bị ném bay ra ngoài!
Trời ạ, cô ta vừa chứng kiến chuyện gì vậy, một tay nhấc người!
Sức mạnh quá đáng sợ!
“Chào cô Tống, đã lâu không gặp”.
Tiêu Chính Văn đột nhiên xuất hiện sau lưng Tống Băng Văn, trên mặt nở nụ cười tươi.
Dứt lời, anh đá một cước vào gã đàn ông to lớn đang lao tới trước mặt mình, sau đó vòng tay qua eo Tống Băng Văn, ôm cô ta vào lòng, rồi lại đá bay một gã đàn ông to lớn khác!
“Cô không sao chứ? Có cần tôi giết chúng thay cô không?”
Tiêu Chính Văn liếc nhìn Tống Băng Văn đã sớm sững sờ như gà gỗ.
Tống Băng Văn hơi lơ đễnh, cô ta sửng sốt, không ngờ lại là Tiêu Chính Văn, hơn nữa võ thuật của anh lại giỏi như vậy!
Tống Băng Văn lập tức lắc đầu, dõng dạc nói: “Sao lại là anh?”
Tiêu Chính Văn cười nhạt, nói: “Đúng vậy, tôi đây, hoặc có thể nói đây chính là duyên phận ông trời sắp xếp cho chúng ta”.
“Chết tiệt! Dám nói chuyện yêu đương ở trước mặt ông đây! Anh em đâu, cầm lấy vũ khí, mau đánh chết thằng nhóc này cho ông! Không sợ xảy ra án mạng, ông đây chịu trách nhiệm!”
Gã đàn ông cao mét chín thấy Tiêu Chính Văn và đối phương ôm nhau, đột nhiên có cảm giác bị cắm sừng, cả người tức giận bùng nổ, cầm dao phay xông lên!
Tiêu Chính Văn cũng không quay đầu, liếc nhìn Tống Băng Văn rồi nói: “Mọi việc tiếp theo cứ để tôi”.
Dứt lời, anh đẩy Tống Băng Văn sang một bên, sau đó quay người, tung ra một đòn giáng thẳng vào mặt gã đàn ông cao mét chín kia!
Khuôn mặt Tống Băng Văn thẹn thùng ửng đỏ!
Đồng thời, trong lòng cô ta cũng rất lo lắng, cô ta lo Tiêu Chính Văn không phải đối thủ của bọn chúng nên vội vàng lên xe lấy điện thoại gọi cho đồng nghiệp!
Nhưng sau khi cô ta cúp điện thoại, quay người chuẩn bị đi giúp Tiêu Chính Văn thì ngạc nhiên phát hiện, toàn bộ hơn hai mươi gã đàn ông to lớn kia đã nằm bò dưới đất, kẻ nào cũng khóc lóc thảm thiết!
Đặc biệt là tên trông có vẻ không thể kháng cự lại được kia, lúc này đang ngồi bên cạnh gã đàn ông cao mét chín, tát mạnh vào mặt hắn.
“Không phải anh rất giỏi sao, sao không nói gì nữa rồi, không phải muốn giết tôi à? Sao không ra tay nữa?”
Tiêu Chính Văn tát hết cái này đến cái khác, miệng nở nụ cười khinh bỉ.
Trên mặt gã đàn ông cao mét chín be bét máu, nhổ ra một cái răng bị gãy, cầu xin thảm thiết: “Anh đừng đánh nữa, em sai rồi, em sai rồi… cầu xin anh đừng đánh nữa”.
Lúc này hắn cảm thấy đầu mình ong ong, toàn bộ hàm răng gần như đã bị đánh rụng!
Tiêu Chính Văn lạnh lùng hừ một tiếng, đứng dậy giẫm mạnh lên ngực hắn, chỉ nghe thấy tiếng xương cốt rắc một tiếng, gã đàn ông to lớn đau đớn ngất xỉu!
Tống Băng Văn cau mày chạy tới, túm lấy Tiêu Chính Văn còn đang giận dữ nói: “Được rồi, đánh nữa là xảy ra chuyện đó!”
Tiêu Chính Văn nghiêng đầu liếc nhìn cô ta, trong mắt chợt lóe lên một tia sắc bén, dọa Tống Băng Văn sợ tới mức tưởng rằng anh sẽ làm chuyện xấu với mình!
Sau đó, cô ta liền bị động tác tiếp theo của Tiêu Chính Văn dọa sợ!
Tiêu Chính Văn nhanh chóng đẩy cô ta ra, cả người như một con hổ giận dữ, lao nhanh ra ngoài, đạp thẳng lên đầu chiếc xe đang chiếu đèn pha!
Rầm!
Tống Băng Văn hít sâu một hơi, mắt thấy mui xe bị Tiêu Chính Văn đá văng ra, đầu xe bẹp dí, hơn nữa cả chiếc xe bị lùi lại bốn năm mét!
“Ngô Khoan Nghiệp, cậu xuống xe cho tôi”.
Tiêu Chính Văn đột nhiên kéo cửa xe, quát lên!
Tiêu Chính Văn vừa nhìn thấy một chiếc xe ở đằng xa đang muốn tranh thủ lúc hỗn loạn lái xe bỏ đi, dựa vào thực lực hiện giờ của anh thì chỉ cần liếc mắt là anh có thể thấy Ngô Khoan Nghiệp đang ngồi ở ghế lái!
Thật không ngờ, tên này vẫn luôn ngồi trong xe!
Sắc mặt Ngô Khoan Nghiệp hết sức khó coi, cậu ta vốn nắm chắc phần thắng, vậy nên mới theo bọn côn đồ đến đây để cười nhạo giây phút cuối cùng của Tiêu Chính Văn, tiện thể lấy lại sự tôn nghiêm đã mất của mình!
Nhưng cậu ta không ngờ rằng Tiêu Chính Văn đã làm đầu xe bẹp dí chỉ bằng một cú đá!
Chết tiệt, đây là sức người sao?
Cú đá này của Tiêu Chính Văn dọa Ngô Khoan Nghiệp chảy đầy mồ hôi lạnh, nhanh chóng khóa cửa xe lại, trốn trong xe có chết cũng không chịu ra ngoài!
Rốt cuộc tên này có phải là người không?
Người làm sao có thể làm bẹp dí đầu xe chỉ với một cú đá chứ!
Chẳng phải chỉ có trong phim siêu nhân thôi sao?
“Ngô Khoan Nghiệp, mau xuống xe cho tôi!”
Tiêu Chính Văn giẫm lên mui xe, ngón tay chỉ thẳng vào khuôn mặt tái mét của Ngô Khoan Nghiệp sau tấm kính chắn gió.
Ngô Khoan Nghiệp nào dám ra ngoài, lúc này trong mắt cậu ta, Tiêu Chính Văn chính là con quái vật!
Cậu ta không ngừng suy nghĩ bản thân làm thế nào mới có thể trốn thoát, vội vàng lấy điện thoại ra gọi.
“Bố, bố mau đến cứu con! Cứu con! Tiêu Chính Văn muốn giết con!”, Ngô Khoan Nghiệp nói lắp bắp.
“Mau cút ra ngoài cho tôi!” Tiêu Chính Văn cực kì giận dữ.
Ngô Khoan Nghiệp rối rắm nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn đang vô cùng tức giận ở trước mặt, tim đập thình thịch, đột nhiên nhấn ga muốn đâm chết anh!
“Chết đi!”
Ngô Khoan Nghiệp liều mạng la hét!
Nhưng chiếc xe lại không hề di chuyển, mặt cậu ta hốt hoảng, dưới chân không ngừng đạp ga, nhưng chiếc xe căn bản không động đậy nổi.
“Tiêu Chính Văn, anh đừng ép tôi! Tôi sai rồi, sau này tôi không dám thế nữa, chúng ta xí xóa được không?”
Ngô Khoan Nghiệp thực sự sợ hãi, cậu ta nỗ lực khống chế bản thân không tỏ ra hoảng sợ.
“Là ai cho cậu dũng khí đến khiêu chiến tôi?”
Tiêu Chính Văn cười khẩy, nói: “Xí xóa? Cậu cho rằng hôm nay những việc cậu làm kia có thể xí xóa được sao?”