Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1192: Tự làm tự chịu
Tiêu Chính Văn hờ hững xua tay nói: “Ôi, nếu như người ta đã có ý tốt thì chúng ta cũng không thể từ chối được! Ông nói xem có đúng không? Môn chủ Lâm?”
Lâm Thiên Đức gật đầu lia lịa, nói: “Cậu Tiêu, cậu cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ tận tâm tận lực trị bệnh cho cậu!”
Dứt lời, Lâm Thiên Đức còn ngồi xuống đối diện Tiêu Chính Văn, giơ tay ấn lên mạch tay của Tiêu Chính Văn.
Khoảng năm phút trôi qua, Lâm Thiên Đức mới đứng dậy nói: “Cậu Tiêu, theo tôi thấy, tình hình của cậu không mấy khả quan đâu, vết thương bề ngoài trông có vẻ nhẹ, thế nhưng thực tế đã tổn thương đến tạng phủ, nếu không nhanh chóng trị bệnh thì e là sẽ…”
Tiêu Chính Văn nghe tới đây, kinh ngạc nói: “Ồ? Vết thương của tôi rất nặng sao? Nặng đến mức nào vậy? Nếu như kéo dài thì sẽ có hậu quả gì?”
“Nếu … nếu tiếp tục kéo dài có thể khiến cho ngũ tạng bị tổn thương, gây nguy hiểm tới tính mạng!”
Lâm Thiên Đức dè dặt nói.
Những lời này của cụ ta hoàn toàn đều là nói bừa, cụ ta cũng đang đánh cược rằng Tiêu Chính Văn không hiểu y thuật.
Thật ra cụ ta đâu hề biết, đừng nói là cụ ta, ngay cả dược sư Hoàng cũng thua kém Tiêu Chính Văn một bậc!
Bên trong Thiên Sơn Thư Lục thứ gì cũng có, y thuật chỉ là một môn trong đó mà thôi!
Mà bản thân Tiêu Chính Văn vốn cũng rất có hứng thú với y thuật, còn là thần y trong quân đội của Hoa Quốc!
Vậy nên nếu phải nói môn học nào trong Thiên Sơn Thư Lục mà anh học tốt nhất thì đó chính là y thuật!
“Ôi trời, nguy hiểm như vậy sao? May là môn chủ Lâm đến kịp thời, nếu không thì tôi vẫn còn ngu ngơ không biết, sáng nay còn nói nghỉ ngơi hai ngày là được rồi, suýt nữa đã mắc sai lầm lớn”.
Nghe Tiêu Chính Văn nói ra những lời này, Độ Thiên Chân Nhân thật sự cuống cuồng, vội vàng tiến lên trước xua tay nói: “Cậu Tiêu, tuyệt đối không thể tin lời nói của ông ta, tuy tôi không có tài năng gì nhưng cũng thông hiểu chút kiến thức y thuật, có thể để tôi bắt mạch cho cậu Tiêu hay không?”
Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu nói: “Ông à, dù gì chúng ta cũng không đi sâu nghiên cứu về y thuật, khó tránh khỏi việc kiến thức có chút sai lệch, vậy nên tôi không phiền đến ông nữa!”
Dứt lời, anh lại quay đầu nói với Lâm Thiên Đức: “Môn chủ Lâm, không biết vết thương của tôi còn có cách gì chữa khỏi hay không?”
Thấy Tiêu Chính Văn tin tưởng mình như vậy, vả lại biểu cảm còn có mấy phần lo lắng, Lâm Thiên Đức thầm đắc ý trong lòng.
Thế nhưng bên ngoài cụ ta vẫn tỏ ra vô cùng nghiêm trọng, do dự một hồi mới nói với Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu, thật ra năng lực của tôi đã không còn kịp để chữa trị cho tình hình lúc này của cậu nữa rồi, chi bằng cậu đi mời dược sư Hoàng của Dược Vương Cốc coi sao!”
Lâm Thiên Đức đang có ý đùn đẩy trách nhiệm.
Thật ra ai mà không biết giữa Tiêu Chính Văn và Dược Vương Cốc có mâu thuẫn cực kỳ sâu sắc.
Mặc dù vẫn chưa đến mức thù hằn như giết bố hay cướp vợ, nhưng cũng chẳng khác vậy là bao!
Đừng nói là Tiêu Chính Văn bị thương, dù cho Tiêu Chính Văn có mất mạng ngay ở chỗ thì dược sư Hoàng cũng sẽ chỉ giương mắt đứng nhìn!
“Chuyện này… e rằng không dễ đâu, mâu thuẫn giữa tôi và dược sư Hoàng quá sâu sắc, hoàn toàn không có cách nào mời được cụ ta ra tay cứu giúp!”
Tiêu Chính Văn làm ra vẻ vô cùng khó xử, nhíu mày lên tiếng.
“Ôi chao, chuyện này…”
Lâm Thiên Đức do dự mất một lúc mới nghiến răng, làm ra vẻ đau đớn nói: “Thật ra vẫn còn có một cách, chính là Bách Sinh Đan của Qủy Y Môn, nhưng tôi…tôi lại không biết điều chế loại thuốc này!”
“Có thuốc dùng là được”.
“Môn chủ Lâm, ông yên tâm, chỉ cần có tác dụng thì dù có bao nhiêu tiền tôi cũng bằng lòng bỏ ra!”
Tiêu Chính Văn khẽ cười nói.
“Nếu là về tiền…”
Lâm Thiên Đức khẽ lắc đầu nói: “Tôi không phải người thiếu tiền, chỉ hy vọng sau này khi Quỷ Y Môn của tôi rơi vào tình cảnh khó khăn thì cậu Tiêu có thể ra tay tương trợ, như vậy là tôi cảm kích lắm rồi!”
Những lời này của cụ ta nói ra quá thoả đáng, cứ như chỉ đề cao tình người với Tiêu Chính Văn.
Hơn nữa đây cũng là kỹ năng thương lượng được sử dụng nhiều nhất trong võ tông.
Dù gì thực lực của Tiêu Chính Văn cũng phơi bày ra đó, thể hiện nhân tính với anh hoàn toàn là vì lợi ích của tông môn!
Tiêu Chính Văn nói thẳng: “Xin môn chủ Lâm cứ yên tâm, chỉ cần chữa trị khỏi cho tôi, sau này có Tiêu Chính Văn tôi ở đây, Quỷ Y Môn sẽ có thể vô tư vô lo rồi!”
Hừ!
Khẩu khí của thằng ranh này cũng lớn thật đấy!
Lâm Thiên Đức liếc trộm Tiêu Chính Văn, thầm cười khẩy trong lòng, mấy ngày nữa là ông đây tiễn cậu về trời luôn rồi!
“Cậu Tiêu, cậu xem, đây chính là Bách Sinh Đan của Quỷ Y Môn!”
Nói xong, Lâm Thiên Đức lấy ra ba viên thuốc màu đỏ sẫm từ trong người và đưa cho Tiêu Chính Văn.
Cụ ta còn không quên bổ sung thêm một câu: “Loại thuốc này hiện chỉ có năm viên, ba viên này có thể chữa khỏi vết thương của cậu Tiêu!”
Cụ ta cung kính đưa ba viên thuốc màu đỏ sẫm đang nằm trong lòng bàn tay mình cho Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn tiện tay cầm lấy một viên đưa lên mũi ngửi thử.
Một mùi tanh hôi xộc thẳng lên mũi anh!
Bất cứ loại thuốc cứu người nào cũng có mùi thơm của hoa cỏ.
Chỉ có thuốc độc mới có mùi tanh hôi như thế!
Loại kiến thức căn bản mà bất cứ thầy thuốc mới vào nghề nào cũng đều hiểu rõ, thể hiện nó trước mặt Tiêu Chính Văn thì càng giống một tên hề đang làm trò.
“Ôi chao, loại thuốc này thoạt nhìn đúng là không tồi, không biết sao lại gọi nó là Bách Sinh Đan?”
Tiêu Chính Văn cầm lấy viên thuốc, giả vờ đưa vào trong miệng rồi lại lấy ra.
Lâm Thiên Đức không khỏi sững sờ, đây là một loại độc dược mãn tính, Bách Sinh Đan gì chứ?
Tông sư bao đời của Quỷ Y Môn đều là cao thủ nghiên cứu độc dược, còn về chuyện cứu người, bọn họ hoàn toàn không có hứng thú.
Vậy nên Lâm Thiên Đức mới đần mặt ra trước câu hỏi này của Tiêu Chính Văn.
“À … bởi vì sau khi uống nó có thể loại bỏ mầm bệnh, sản sinh cái mới, nuôi dưỡng ngũ tạng, kéo dài tuổi thọ, vậy nên mới gọi là Bách Sinh Đan!”
Lâm Thiên Đức nghĩ ngợi mất một lúc mới trả lời lắp bắp.
“Môn chủ Lâm, loại thuốc tốt như vậy, chi bằng ông cũng thử một viên đi?”
Tiêu Chính Văn vừa nói vừa chậm rãi đứng dậy, ánh mắt bình thản nhìn về phía Lâm Thiên Đức.
“Không không không!”
Lâm Thiên Đức vội vàng xua tay nói: “Loại thuốc này quá quý giá, tôi mà uống thì không phải là phung phí của trời hay sao? Vả lại cho người hữu dụng dùng nó thì nó mới có thể phát huy tác dụng…”
Lâm Thiên Đức vẫn chưa nói xong, Tiêu Chính Văn đã túm lấy cổ áo của cụ ta, lạnh lùng nói: “Lâm Thiên Đức, ông thật sự nghĩ Tiêu Chính Văn tôi không hiểu y thuật sao? Mùi vị của loại thuốc này hôi tanh như thế, không biết là dùng bao nhiêu chất độc mới làm ra được đây?” Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer
“Không không không… cậu Tiêu, cậu hiểu lầm rồi, Quỷ Y Môn của tôi giỏi nhất là lấy độc trị độc, dùng độc trị bệnh, vậy nên đương nhiên mùi vị các phương thuốc cũng không giống với những mùi vị thông thường, cậu Tiêu, cậu tuyệt đối đừng hiểu nhầm!”
Lúc này Lâm Thiên Đức cũng hơi hoang mang.
Đặc biệt là lúc cụ ta nghe thấy Tiêu Chính Văn cũng biết về y thuật, trong lòng thầm phát run.
Chỉ trách cụ ta hiểu biết quá ít về Tiêu Chính Văn trước khi tới đây, nên mới lơ là trúng kế của Tiêu Chính Văn!
Thế nhưng lúc này, ngoài việc kiên quyết khẳng định đây chính là loại thuốc cứu người ra thì đã không còn cách nào khác!
“Ừ, nếu đã như vậy thì mời môn chủ Lâm thử nếm trước, một người thánh thiện như môn chủ Lâm không phải cũng cần sống lâu trăm tuổi sao?”
Tiêu Chính Văn vừa nói vừa nhét viên thuốc vào trong miệng Lâm Thiên Đức.
“Không! Cậu Tiêu, xin cậu…”
Không đợi Lâm Thiên Đức nói xong, Tiêu Chính Văn đột nhiên đanh mặt, trong ánh mắt loé lên sát khí, nói: “Môn chủ Lâm, ông đang thử thách kiên nhẫn của tôi đấy à?”
“Bây giờ ông chỉ có hai lựa chọn, hoặc là uống nó, hoặc là chết ở đây!”
Nghe thấy lời này, Lâm Thiên Đức lập tức như rơi vào hố băng!
Mặc dù loại thuốc này là độc dược mãn tính, thế nhưng sau khi uống thì độc tính sẽ men theo máu tràn ra khắp cơ thể.
Dù chỉ uống một viên cũng không sống qua nổi một tháng!
“Cậu… cậu Tiêu, tôi… tôi thật sự không thể uống, tôi… tôi sai rồi! Tôi không dám nữa đâu, cậu Tiêu, xin cậu bỏ qua cho tôi, tất cả những chuyện này đều là ý của ông Lư!”
Nói xong, Lâm Thiên Đức quỳ gối luôn.
Mặc dù Lâm Thiên Đức cũng có thân phận là môn chủ, thế nhưng thực lực vẫn còn kém xa so với mấy người Tiêu Chính Văn và Lạc Cửu Anh!
Tới giờ cụ ta mới chỉ có thực lực Thiên Vương một sao mà thôi!
Thiên Vương một sao mà bị Tiêu Chính Văn tát một bạt tai thì chẳng phải sẽ toi mạng luôn hay sao?
Lâm Thiên Đức gật đầu lia lịa, nói: “Cậu Tiêu, cậu cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ tận tâm tận lực trị bệnh cho cậu!”
Dứt lời, Lâm Thiên Đức còn ngồi xuống đối diện Tiêu Chính Văn, giơ tay ấn lên mạch tay của Tiêu Chính Văn.
Khoảng năm phút trôi qua, Lâm Thiên Đức mới đứng dậy nói: “Cậu Tiêu, theo tôi thấy, tình hình của cậu không mấy khả quan đâu, vết thương bề ngoài trông có vẻ nhẹ, thế nhưng thực tế đã tổn thương đến tạng phủ, nếu không nhanh chóng trị bệnh thì e là sẽ…”
Tiêu Chính Văn nghe tới đây, kinh ngạc nói: “Ồ? Vết thương của tôi rất nặng sao? Nặng đến mức nào vậy? Nếu như kéo dài thì sẽ có hậu quả gì?”
“Nếu … nếu tiếp tục kéo dài có thể khiến cho ngũ tạng bị tổn thương, gây nguy hiểm tới tính mạng!”
Lâm Thiên Đức dè dặt nói.
Những lời này của cụ ta hoàn toàn đều là nói bừa, cụ ta cũng đang đánh cược rằng Tiêu Chính Văn không hiểu y thuật.
Thật ra cụ ta đâu hề biết, đừng nói là cụ ta, ngay cả dược sư Hoàng cũng thua kém Tiêu Chính Văn một bậc!
Bên trong Thiên Sơn Thư Lục thứ gì cũng có, y thuật chỉ là một môn trong đó mà thôi!
Mà bản thân Tiêu Chính Văn vốn cũng rất có hứng thú với y thuật, còn là thần y trong quân đội của Hoa Quốc!
Vậy nên nếu phải nói môn học nào trong Thiên Sơn Thư Lục mà anh học tốt nhất thì đó chính là y thuật!
“Ôi trời, nguy hiểm như vậy sao? May là môn chủ Lâm đến kịp thời, nếu không thì tôi vẫn còn ngu ngơ không biết, sáng nay còn nói nghỉ ngơi hai ngày là được rồi, suýt nữa đã mắc sai lầm lớn”.
Nghe Tiêu Chính Văn nói ra những lời này, Độ Thiên Chân Nhân thật sự cuống cuồng, vội vàng tiến lên trước xua tay nói: “Cậu Tiêu, tuyệt đối không thể tin lời nói của ông ta, tuy tôi không có tài năng gì nhưng cũng thông hiểu chút kiến thức y thuật, có thể để tôi bắt mạch cho cậu Tiêu hay không?”
Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu nói: “Ông à, dù gì chúng ta cũng không đi sâu nghiên cứu về y thuật, khó tránh khỏi việc kiến thức có chút sai lệch, vậy nên tôi không phiền đến ông nữa!”
Dứt lời, anh lại quay đầu nói với Lâm Thiên Đức: “Môn chủ Lâm, không biết vết thương của tôi còn có cách gì chữa khỏi hay không?”
Thấy Tiêu Chính Văn tin tưởng mình như vậy, vả lại biểu cảm còn có mấy phần lo lắng, Lâm Thiên Đức thầm đắc ý trong lòng.
Thế nhưng bên ngoài cụ ta vẫn tỏ ra vô cùng nghiêm trọng, do dự một hồi mới nói với Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu, thật ra năng lực của tôi đã không còn kịp để chữa trị cho tình hình lúc này của cậu nữa rồi, chi bằng cậu đi mời dược sư Hoàng của Dược Vương Cốc coi sao!”
Lâm Thiên Đức đang có ý đùn đẩy trách nhiệm.
Thật ra ai mà không biết giữa Tiêu Chính Văn và Dược Vương Cốc có mâu thuẫn cực kỳ sâu sắc.
Mặc dù vẫn chưa đến mức thù hằn như giết bố hay cướp vợ, nhưng cũng chẳng khác vậy là bao!
Đừng nói là Tiêu Chính Văn bị thương, dù cho Tiêu Chính Văn có mất mạng ngay ở chỗ thì dược sư Hoàng cũng sẽ chỉ giương mắt đứng nhìn!
“Chuyện này… e rằng không dễ đâu, mâu thuẫn giữa tôi và dược sư Hoàng quá sâu sắc, hoàn toàn không có cách nào mời được cụ ta ra tay cứu giúp!”
Tiêu Chính Văn làm ra vẻ vô cùng khó xử, nhíu mày lên tiếng.
“Ôi chao, chuyện này…”
Lâm Thiên Đức do dự mất một lúc mới nghiến răng, làm ra vẻ đau đớn nói: “Thật ra vẫn còn có một cách, chính là Bách Sinh Đan của Qủy Y Môn, nhưng tôi…tôi lại không biết điều chế loại thuốc này!”
“Có thuốc dùng là được”.
“Môn chủ Lâm, ông yên tâm, chỉ cần có tác dụng thì dù có bao nhiêu tiền tôi cũng bằng lòng bỏ ra!”
Tiêu Chính Văn khẽ cười nói.
“Nếu là về tiền…”
Lâm Thiên Đức khẽ lắc đầu nói: “Tôi không phải người thiếu tiền, chỉ hy vọng sau này khi Quỷ Y Môn của tôi rơi vào tình cảnh khó khăn thì cậu Tiêu có thể ra tay tương trợ, như vậy là tôi cảm kích lắm rồi!”
Những lời này của cụ ta nói ra quá thoả đáng, cứ như chỉ đề cao tình người với Tiêu Chính Văn.
Hơn nữa đây cũng là kỹ năng thương lượng được sử dụng nhiều nhất trong võ tông.
Dù gì thực lực của Tiêu Chính Văn cũng phơi bày ra đó, thể hiện nhân tính với anh hoàn toàn là vì lợi ích của tông môn!
Tiêu Chính Văn nói thẳng: “Xin môn chủ Lâm cứ yên tâm, chỉ cần chữa trị khỏi cho tôi, sau này có Tiêu Chính Văn tôi ở đây, Quỷ Y Môn sẽ có thể vô tư vô lo rồi!”
Hừ!
Khẩu khí của thằng ranh này cũng lớn thật đấy!
Lâm Thiên Đức liếc trộm Tiêu Chính Văn, thầm cười khẩy trong lòng, mấy ngày nữa là ông đây tiễn cậu về trời luôn rồi!
“Cậu Tiêu, cậu xem, đây chính là Bách Sinh Đan của Quỷ Y Môn!”
Nói xong, Lâm Thiên Đức lấy ra ba viên thuốc màu đỏ sẫm từ trong người và đưa cho Tiêu Chính Văn.
Cụ ta còn không quên bổ sung thêm một câu: “Loại thuốc này hiện chỉ có năm viên, ba viên này có thể chữa khỏi vết thương của cậu Tiêu!”
Cụ ta cung kính đưa ba viên thuốc màu đỏ sẫm đang nằm trong lòng bàn tay mình cho Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn tiện tay cầm lấy một viên đưa lên mũi ngửi thử.
Một mùi tanh hôi xộc thẳng lên mũi anh!
Bất cứ loại thuốc cứu người nào cũng có mùi thơm của hoa cỏ.
Chỉ có thuốc độc mới có mùi tanh hôi như thế!
Loại kiến thức căn bản mà bất cứ thầy thuốc mới vào nghề nào cũng đều hiểu rõ, thể hiện nó trước mặt Tiêu Chính Văn thì càng giống một tên hề đang làm trò.
“Ôi chao, loại thuốc này thoạt nhìn đúng là không tồi, không biết sao lại gọi nó là Bách Sinh Đan?”
Tiêu Chính Văn cầm lấy viên thuốc, giả vờ đưa vào trong miệng rồi lại lấy ra.
Lâm Thiên Đức không khỏi sững sờ, đây là một loại độc dược mãn tính, Bách Sinh Đan gì chứ?
Tông sư bao đời của Quỷ Y Môn đều là cao thủ nghiên cứu độc dược, còn về chuyện cứu người, bọn họ hoàn toàn không có hứng thú.
Vậy nên Lâm Thiên Đức mới đần mặt ra trước câu hỏi này của Tiêu Chính Văn.
“À … bởi vì sau khi uống nó có thể loại bỏ mầm bệnh, sản sinh cái mới, nuôi dưỡng ngũ tạng, kéo dài tuổi thọ, vậy nên mới gọi là Bách Sinh Đan!”
Lâm Thiên Đức nghĩ ngợi mất một lúc mới trả lời lắp bắp.
“Môn chủ Lâm, loại thuốc tốt như vậy, chi bằng ông cũng thử một viên đi?”
Tiêu Chính Văn vừa nói vừa chậm rãi đứng dậy, ánh mắt bình thản nhìn về phía Lâm Thiên Đức.
“Không không không!”
Lâm Thiên Đức vội vàng xua tay nói: “Loại thuốc này quá quý giá, tôi mà uống thì không phải là phung phí của trời hay sao? Vả lại cho người hữu dụng dùng nó thì nó mới có thể phát huy tác dụng…”
Lâm Thiên Đức vẫn chưa nói xong, Tiêu Chính Văn đã túm lấy cổ áo của cụ ta, lạnh lùng nói: “Lâm Thiên Đức, ông thật sự nghĩ Tiêu Chính Văn tôi không hiểu y thuật sao? Mùi vị của loại thuốc này hôi tanh như thế, không biết là dùng bao nhiêu chất độc mới làm ra được đây?” Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer
“Không không không… cậu Tiêu, cậu hiểu lầm rồi, Quỷ Y Môn của tôi giỏi nhất là lấy độc trị độc, dùng độc trị bệnh, vậy nên đương nhiên mùi vị các phương thuốc cũng không giống với những mùi vị thông thường, cậu Tiêu, cậu tuyệt đối đừng hiểu nhầm!”
Lúc này Lâm Thiên Đức cũng hơi hoang mang.
Đặc biệt là lúc cụ ta nghe thấy Tiêu Chính Văn cũng biết về y thuật, trong lòng thầm phát run.
Chỉ trách cụ ta hiểu biết quá ít về Tiêu Chính Văn trước khi tới đây, nên mới lơ là trúng kế của Tiêu Chính Văn!
Thế nhưng lúc này, ngoài việc kiên quyết khẳng định đây chính là loại thuốc cứu người ra thì đã không còn cách nào khác!
“Ừ, nếu đã như vậy thì mời môn chủ Lâm thử nếm trước, một người thánh thiện như môn chủ Lâm không phải cũng cần sống lâu trăm tuổi sao?”
Tiêu Chính Văn vừa nói vừa nhét viên thuốc vào trong miệng Lâm Thiên Đức.
“Không! Cậu Tiêu, xin cậu…”
Không đợi Lâm Thiên Đức nói xong, Tiêu Chính Văn đột nhiên đanh mặt, trong ánh mắt loé lên sát khí, nói: “Môn chủ Lâm, ông đang thử thách kiên nhẫn của tôi đấy à?”
“Bây giờ ông chỉ có hai lựa chọn, hoặc là uống nó, hoặc là chết ở đây!”
Nghe thấy lời này, Lâm Thiên Đức lập tức như rơi vào hố băng!
Mặc dù loại thuốc này là độc dược mãn tính, thế nhưng sau khi uống thì độc tính sẽ men theo máu tràn ra khắp cơ thể.
Dù chỉ uống một viên cũng không sống qua nổi một tháng!
“Cậu… cậu Tiêu, tôi… tôi thật sự không thể uống, tôi… tôi sai rồi! Tôi không dám nữa đâu, cậu Tiêu, xin cậu bỏ qua cho tôi, tất cả những chuyện này đều là ý của ông Lư!”
Nói xong, Lâm Thiên Đức quỳ gối luôn.
Mặc dù Lâm Thiên Đức cũng có thân phận là môn chủ, thế nhưng thực lực vẫn còn kém xa so với mấy người Tiêu Chính Văn và Lạc Cửu Anh!
Tới giờ cụ ta mới chỉ có thực lực Thiên Vương một sao mà thôi!
Thiên Vương một sao mà bị Tiêu Chính Văn tát một bạt tai thì chẳng phải sẽ toi mạng luôn hay sao?