Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34
Mạnh Ngư cùng hảo hữu Lục An bị dòng người chen lấn xô đẩy đến mức không thể nhúc nhích.
Không cần làm quá lên như vậy chứ, Đường Thiên cũng chỉ là ngựa ô xuất hiện bất ngờ thôi mà. Sao lại kéo đến đông thế này?” Lục An phàn nàn. Đôi giầy trắng tinh của hắn giờ lưu lại vô số dấu chân kỷ niệm.
Mạnh Ngư vẫn giữ vẻ bình thản không chút bất ngờ: “Môn sinh An Đức học viện chắc sẽ đến hơn phân nữa.”
“Điều này cũng đúng!”An Đức ha ha gật đầu nói: “Ngay cả đệ nhất cao thủ của An Đức là ngươi cũng tới, những kẻ khác làm sao mà không đến chứ?”
Sau khi Thượng Quan Thiên Huệ tốt nghiệp, An Đức học viện xuống dốc thảm trọng, mấy năm qua liên tục bị giáng cấp, hiên giờ đã rớt xuống hạng thứ mười. Trên dưới An Đức học viện vì sự thay đổi quá nhanh chóng này mà tinh thần mất đi đi ý chí, trong lòng chán nản.
Đường Thiên một kiếm ngang trời, ngay lập tức làm náo động An Đức học viện.
Mạnh Ngư cười gượng: “cái gì mà đệ nhất cao thủ của An Đức học viện chứ?”
Lục An vỗ vai Mạnh Ngư an ủi. Là bằng hữu, hắn biết trong lòng Mạnh Ngư rất đau khổ.
Thời Thượng Quan Thiên Huệ, đệ nhất cao thủ An Đức huy hoàng chói lọi. Vì đệ nhất An Đức tức là đệ nhất Tinh Phong Thành, so sánh với đệ nhất cao thủ An Đức bây giờ thực đáng chê cười.
Đệ nhất cao thủ An Đức gian nan lắm mới có thể miễn cưỡng mà đạt được cao thủ đứng thứ mười Tinh Phong thành. Điều này khiến Mạnh Ngư không thể không đắng lòng.
Dòng người ào ào tuôn ra.
*********
Trên một góc vắng của khán đài, Hàn phụ, Hàn mẫu đều đội mũ rộng vành phủ khăn lụa che toàn bộ gương mặt.
“Lão đầu tử! Chúng ta cải trang thế này Băng Ngưng sẽ không phát hiện ra chứ?” Hàn mẫu thấp giọng nói.
“Chắc là không đâu.” Vẻ mặt Hàn phụ bình tĩnh: “Băng Ngưng cách chúng ta rất xa, nó ở bên kia khán đài.
“Vậy thì yên tâm rồi!” Hàn mẫu thở ra một hơi, nhưng ngay sau đó bà lại khẩn trương: “Lão đầu tử! Ngươi nói đúng, dù thế nào thì chúng ta vẫn phải giúp Băng Ngưng chuyện này. Băng Ngưng ngay cả chuyện thích nữ nhân cũng nói ra rồi. Trong lòng ta luôn thấp thỏm bất an …! Ta nghĩ kỹ rồi, Đường Thiên dù không tốt thì cũng là nam nhân, dù sao cũng tốt hơn so với nữ nhân.”
“Bình tĩnh đi!” Hàn phụ nhè nhẹ an ủi thê tử: “Ngươi thử nghĩ xem, trận này Băng Ngưng vẫn tới xem, rõ ràng là vẫn còn chú ý đến Đường Thiên!Yên tâm đi, bất luận thế nào chúng ta cũng không để nó chịu thiệt thòi.”
“Đường Thiên! Ngươi không được thua đó!” Bàn tay Hàn mẫu siết lại, lo lắng nói: “Nghe nói đối thủ vòng này của Đường Thiên rất lợi hại.”
“Bà yên tâm! Băng Ngưng nhà ta không phải dạng nữ tử như thế. Dù Đường Thiên không đạt được thứ hạng cao thì nó cũng không ghét bỏ hắn đâu!”Hàn phụ ngồi bên, liên tục trấn an.
**********
“Đông thật!Lửa nhiệt thế này hơn rất nhiều so với các trận đang diễn ra khác.”Mạnh Ngư cảm khái nói.
“Ngươi nhìn kìa!” Bộ dạng Lục An tựa như phát hiện ra một đại lục mới, gã đếm trên đầu ngón tay: “Đệ nhất cao thủ Dạ Lâm học viện, xếp thứ tư Tinh Phong. Triệu Uy, lão đại Hồng Quang học viện, bài danh thứ chín Tinh Phong thành. Tiết Vĩnh, lão đại Thần Uy học viện, đứng thứ bảy Tinh Phong thành. Trâu Khải…”
Mỗi một cái tên đều khiến Mạnh Ngư kinh tâm khiếp đảm.
Các cao thủ xếp phía trên của thập đại học viện đều đã ngồi trên khán đài.Đội hình khủng bố như thế thật khiến người khác không biết nói thế nào cho phải. Hai người Mạnh Ngư, Lục An cứ ngỡ mình đang nằm mộng. Đây là trận chung kết sao?
Những cao thủ này, người thì lạnh lùng, kẻ thì ngạo mạn, có tên thì hiếu kỳ quan sát xung quanh, nhưng tất cả đều trở thành tiêu điểm của toàn trường. Những người vốn đến để xem náo nhiệt bây giờ vô cùng kích động.Động thái rầm rộ như vậy trước nay chưa từng có.
Chỉ cần gặp được những cao thủ này thì cũng đáng tiền bỏ ra mua vé rồi.
Hơn nữa, đối thủ của Đường Thiên…
Lúc Đường Thiên bước vào hội trường, khán đài đang náo loạn bỗng trở nên yên tĩnh. Tất cả mọi người đều nhìn Đường Thiên tiến vào.
Hắn từng là đối tượng để mọi người chế nhạo, kẻ luyện tập võ kỹ cơ sở năm năm chứng tỏ thiên phú vô cùng kém. Lưu ban năm năm phá vỡ mọi kỷ lục trước đây. Chính hắn cũng là kẻ khiến mọi người vô cùng đố kỵ. Có thể khiến cho đại mỹ nữ Thượng Quan Thiên Huệ nở nụ cười đến hoa cũng phải phai sắc thì khắp Tinh Phong thành cũng chỉ có mình hắn thôi.
Rất nhiều người từng nghe đến tên Đường Thiên, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy hắn.
“Hắn là Đường Thiên sao?”
“Không nhìn thấy chổ nào hơn người cả…, Thiên Huệ tiểu thư sao lại thích hắn chứ!”
“Người bình thường là sao? Tu luyện năm năm võ kỹ cơ sở… Cái này mà còn gọi là người bình thường sao?”
.
.
.
Yên tĩnh một lát, các âm thanh nghị luận bùng lên trong đấu trường.
Đường Thiên vừa mới tiến vào trận đã giật mình vì âm thanh kinh khủng đó. Hắn quay đầu lại nhìn lập tức hít vào một hơi lạnh, trên khán đài khán giả ngồi chật như nêm, không còn một chỗ trống.
“Chẳng lẽ đối thủ hôm nay của ta là một nhân vật không tầm thường sao?” Đường Thiên có chút khó hiểu, vò đầu bức tai tự hỏi.
Đường Thiên cũng không biết đối thủ hôm nay của hắn thực sự không phải kẻ tầm thường vô danh.
*********
Gương mặt Địch Hàn lạnh lùng bước vào đấu trường, ánh mắt quét qua chỗ Đường Thiên cách đó không xa, dừng lại một chút rồi thu về. Y cũng không thèm để ý xem đối thủ của mình là ai, đối với âm thanh toàn trường y không quan tâm chút nào. Số lượng người xem đông hay ít cũng không ảnh hưởng với y dù là một chút.
Không nói một lời, y như một tên đầu gỗ. Y đứng đối diện Đường Thiên, chờ trọng tài ra hiệu.
Sắc mặt khán giả bên trên đều ngưng trọng.
“Vũ Nhân Địch Hàn!” Mạnh Ngư trầm giọng: “Quả nhiên là hắn, thật không ngờ hắn tham gia võ hội, không phải trùng tên họ.”
Trong mắt Lục An hiện lên một tia kinh sợ.
Trên đời này luôn tồn tại những dạng thiên tài bất thường. Cho dù trường tốt mọc lên như nấm ở Tinh Phong thành, cũng có một số thiên tài dù chưa trải qua một ngày nào học tập vẫn đạt thực lực kinh người. Địch Hàn là một trong những kẻ mạnh nhất. Y từ nhỏ xuất thân bần hàn, tính tình thô bạo quái gở, cực kỳ ghét cuộc sống trong học viện.Một thân võ kỹ đều tự rèn luyện.
Trái ngược với tính tình của y, thiên phú của y vô cùng xuất sắc.Thực tế trên phương diện võ kỹ thủy hệ, thiên phú của y không kém chút nào so với thiên tài thủy hệ Hàn Băng Ngưng.
Y sống cô độc một mình, lấy việc săn dã thú mà sinh sống. Càng làm cho y đáng sợ hơn là y từng làm sát thủ. Y am hiểu nhất là mai phục giết người vào ngày mưa. Cho đến giờ y chưa một lần thất bại.Vũ Nhật* Địch Hàn, như sát thần không cách nào ngăn cản.Tên hiệu Vũ Nhân từ đó mà ra.
*Ngày mưa Địch Hàn: ý nói hắn chuyên giết người vào ngày trời mưa (Dg: thế đến mùa nắng thì đói rồi).
Đây là một đối thủ không thể xem thường.
Những cao thủ trên khán đài kia đều quan sát Địch Hàn một cách cẩn thận.
Sở dĩ trận này thu hút như vậy, ngoài Đường Thiên thì Địch Hàn cũng là điểm đáng chú ý. Người thường không biết đến Địch Hàn, nhưng trong giới cao thủ võ hội, tiếng tăm của y nổi như cồn.
Địch Hàn trước nay chưa từng tham gia võ hội, nếu như không phải Đường Thiên đưa đến sự chú ý của mọi người thì cũng không ai biết được Địch Hàn âm thầm ghi danh thi đấu vòng loại.
Theo dự đoán của các chuyên gia thì tỷ lệ thắng của Địch Hàn rất lớn.
Kinh nghiệm chiến đấu của Địch Hàn vô cùng phong phú, vượt xa những người khác.
Mồ hôi trong lòng bàn tay trọng tài điều khiển trận này đổ ra ròng ròng. Đây là lần đầu tiên hắn ta điều khiển trận đấu trước nhiều khán giả như vậy. Nhưng may mắn là việc điều khiển cũng đơn giản, chỉ cần chờ cho hai bên chuẩn bị xong, rồi hô: “bắt đầu!”
Sau khi tuyên bố hắn ta nhanh chóng lui về sau.
Trận đấu được bắt đầu!
*********
Đường Thiên chăm chú quan sát Địch Hàn.
Hắn cảm thấy đối thủ như được bao phủ trong bóng tối, luôn cảm thấy có chút mờ ám.
Bỗng nhiên, Địch Hàn ngẩng đầu lên, tinh quang trong đôi mắt lóe lên rồi biến mất, tựa như ánh đao lóe lên trong bóng tối. Trong lòng Đường Thiên nổi lên một tia báo động nguy hiểm. Hắn không suy nghĩ, dậm chân một cái.
Vút!!!
Một luồng khí lạnh lướt qua Đường Thiên.
Đó là một thanh đao mỏng như cánh ve.
Đao dài ba tấc hình dạng hơi giống Liễu Diệp Đao, cực kỳ mỏng, nhìn sơ qua gần như trong suốt.
Trong mắt Địch Hàn thấp thoáng một tia sắc lạnh, rồi nhanh chóng biến mất.
Y tu luyện võ kỹ Vũ Ti, một võ kỹ tam giai ít người biết đến.Là một võ kỹ truyền từ thời cổ đại đến nay. Chính thứ này đã giúp y trở thành một sát thủ mà người khác nghe tên đã kinh hồn khiếp vía. Chân lực trong cơ thể Địch Hàn có thể biến thành một tia chân lực vô hình. Điều này làm cho y dễ dàng điều khiển lưỡi đao mỏng kia dưới mọi góc độ.
Đường Thiên nhìn thanh đao trôi nổi giữa không trung kia, trong lòng chấn động.
Đây là loại võ kỹ gì?
Kinh nghiệm tranh đấu của Địch Hàn cực kỳ phong phú, mặc dù màn tranh phong quanh minh chính đại trước mắt không phải sở trường của y, nhưng trong lòng y vẫn tràn ngập lòng tin.
Tia chân lực vô hình khẽ run lên, thanh đao vụt mất khỏi vị trí cũ.
Ánh mắt Đường Thiên co lại, dậm chân một cái, thân mình bay lui lại phía sau.
Một đạo hàn quang khó thấy lướt qua trước mũi hắn. Gió lạnh rít qua làm cho Đường Thiên sợ đến dựng tóc gáy.
Hai lần né tránh suýt soát, khiến Đường Thiên ý thức được sự nguy hiểm của đối phương.
Một kẻ quá nguy hiểm!
Đường Thiên không nói nhiều, mở Thủy Bình Vũ Quỷ ra. Thiên Lô Hắc Thiết quyền sáo xuất hiện trong tay hắn. Tiếp xúc với cái lạnh giá của kim loại làm Đường Thiên trở nên tỉnh táo.
Một tiếng quát lớn, nắm đấm của Đường Thiên biến mất trong hư không.
Bỗng nhiên, một quyền vừa biến mất kia đột ngột xuất hiện rồi đánh thẳng vào không khí.
Đang!!!
Một tia lửa tóe ra trên quyển sáo, kèm theo đó là một tiếng va chạm chát chúa của kim loại truyền khắp toàn trường.
Thiểm Quyền!
Võ kỹ nhị giai hả? Trong mắt Địch Hàn hiện lên một ánh sắc lạnh.
Muốn chết sao!
Mặc dù có thể tu luyện Thiểm Quyền đến mức độ này khiến người ta cảm thấy khác thường. Nhưng võ kỹ nhị giai vẫn là võ kỹ nhị giai, sử dụng nó để đối chọi với mình rõ ràng là đùa với tử thần.
Tia chân lực không hình không dạng trên không kia run lên nhè nhẹ.
Thanh đao mỏng trên không trung tan ra như một khối băng mà với mắt thường có thể thấy được, hóa thành một khối nước. Khối nước này nhanh chóng tách thành năm phần, ngưng thành năm quả cầu nước.Cầu nước liên tục kéo dài ra tạo thành năm cây trâm nước mờ ảo trong suốt, lơ lửng trước mặt Địch Hàn.
“Cái… cái gì thế này?”
Vũ kỹ Địch Hàn quả thực ảo diệu không tưởng. Đường Thiên trông thấy mà trợn mắt há mồm.
Trên khán đài cũng xôn xao, bọn họ chưa từng thấy vũ kỹ kỳ dị thế này.
Đôi mắt Địch Hàn nheo lại, khí lạnh tỏa ra xung quanh.
Mọi chuyện đã thành!
Tia chân lực run lên.
Năm cây trâm còn đang bồng bềnh trước mặt, đồng thới biến mất. Âm thanh sắc bén rít lên đập thẳng vào màng nhĩ.
Không cần làm quá lên như vậy chứ, Đường Thiên cũng chỉ là ngựa ô xuất hiện bất ngờ thôi mà. Sao lại kéo đến đông thế này?” Lục An phàn nàn. Đôi giầy trắng tinh của hắn giờ lưu lại vô số dấu chân kỷ niệm.
Mạnh Ngư vẫn giữ vẻ bình thản không chút bất ngờ: “Môn sinh An Đức học viện chắc sẽ đến hơn phân nữa.”
“Điều này cũng đúng!”An Đức ha ha gật đầu nói: “Ngay cả đệ nhất cao thủ của An Đức là ngươi cũng tới, những kẻ khác làm sao mà không đến chứ?”
Sau khi Thượng Quan Thiên Huệ tốt nghiệp, An Đức học viện xuống dốc thảm trọng, mấy năm qua liên tục bị giáng cấp, hiên giờ đã rớt xuống hạng thứ mười. Trên dưới An Đức học viện vì sự thay đổi quá nhanh chóng này mà tinh thần mất đi đi ý chí, trong lòng chán nản.
Đường Thiên một kiếm ngang trời, ngay lập tức làm náo động An Đức học viện.
Mạnh Ngư cười gượng: “cái gì mà đệ nhất cao thủ của An Đức học viện chứ?”
Lục An vỗ vai Mạnh Ngư an ủi. Là bằng hữu, hắn biết trong lòng Mạnh Ngư rất đau khổ.
Thời Thượng Quan Thiên Huệ, đệ nhất cao thủ An Đức huy hoàng chói lọi. Vì đệ nhất An Đức tức là đệ nhất Tinh Phong Thành, so sánh với đệ nhất cao thủ An Đức bây giờ thực đáng chê cười.
Đệ nhất cao thủ An Đức gian nan lắm mới có thể miễn cưỡng mà đạt được cao thủ đứng thứ mười Tinh Phong thành. Điều này khiến Mạnh Ngư không thể không đắng lòng.
Dòng người ào ào tuôn ra.
*********
Trên một góc vắng của khán đài, Hàn phụ, Hàn mẫu đều đội mũ rộng vành phủ khăn lụa che toàn bộ gương mặt.
“Lão đầu tử! Chúng ta cải trang thế này Băng Ngưng sẽ không phát hiện ra chứ?” Hàn mẫu thấp giọng nói.
“Chắc là không đâu.” Vẻ mặt Hàn phụ bình tĩnh: “Băng Ngưng cách chúng ta rất xa, nó ở bên kia khán đài.
“Vậy thì yên tâm rồi!” Hàn mẫu thở ra một hơi, nhưng ngay sau đó bà lại khẩn trương: “Lão đầu tử! Ngươi nói đúng, dù thế nào thì chúng ta vẫn phải giúp Băng Ngưng chuyện này. Băng Ngưng ngay cả chuyện thích nữ nhân cũng nói ra rồi. Trong lòng ta luôn thấp thỏm bất an …! Ta nghĩ kỹ rồi, Đường Thiên dù không tốt thì cũng là nam nhân, dù sao cũng tốt hơn so với nữ nhân.”
“Bình tĩnh đi!” Hàn phụ nhè nhẹ an ủi thê tử: “Ngươi thử nghĩ xem, trận này Băng Ngưng vẫn tới xem, rõ ràng là vẫn còn chú ý đến Đường Thiên!Yên tâm đi, bất luận thế nào chúng ta cũng không để nó chịu thiệt thòi.”
“Đường Thiên! Ngươi không được thua đó!” Bàn tay Hàn mẫu siết lại, lo lắng nói: “Nghe nói đối thủ vòng này của Đường Thiên rất lợi hại.”
“Bà yên tâm! Băng Ngưng nhà ta không phải dạng nữ tử như thế. Dù Đường Thiên không đạt được thứ hạng cao thì nó cũng không ghét bỏ hắn đâu!”Hàn phụ ngồi bên, liên tục trấn an.
**********
“Đông thật!Lửa nhiệt thế này hơn rất nhiều so với các trận đang diễn ra khác.”Mạnh Ngư cảm khái nói.
“Ngươi nhìn kìa!” Bộ dạng Lục An tựa như phát hiện ra một đại lục mới, gã đếm trên đầu ngón tay: “Đệ nhất cao thủ Dạ Lâm học viện, xếp thứ tư Tinh Phong. Triệu Uy, lão đại Hồng Quang học viện, bài danh thứ chín Tinh Phong thành. Tiết Vĩnh, lão đại Thần Uy học viện, đứng thứ bảy Tinh Phong thành. Trâu Khải…”
Mỗi một cái tên đều khiến Mạnh Ngư kinh tâm khiếp đảm.
Các cao thủ xếp phía trên của thập đại học viện đều đã ngồi trên khán đài.Đội hình khủng bố như thế thật khiến người khác không biết nói thế nào cho phải. Hai người Mạnh Ngư, Lục An cứ ngỡ mình đang nằm mộng. Đây là trận chung kết sao?
Những cao thủ này, người thì lạnh lùng, kẻ thì ngạo mạn, có tên thì hiếu kỳ quan sát xung quanh, nhưng tất cả đều trở thành tiêu điểm của toàn trường. Những người vốn đến để xem náo nhiệt bây giờ vô cùng kích động.Động thái rầm rộ như vậy trước nay chưa từng có.
Chỉ cần gặp được những cao thủ này thì cũng đáng tiền bỏ ra mua vé rồi.
Hơn nữa, đối thủ của Đường Thiên…
Lúc Đường Thiên bước vào hội trường, khán đài đang náo loạn bỗng trở nên yên tĩnh. Tất cả mọi người đều nhìn Đường Thiên tiến vào.
Hắn từng là đối tượng để mọi người chế nhạo, kẻ luyện tập võ kỹ cơ sở năm năm chứng tỏ thiên phú vô cùng kém. Lưu ban năm năm phá vỡ mọi kỷ lục trước đây. Chính hắn cũng là kẻ khiến mọi người vô cùng đố kỵ. Có thể khiến cho đại mỹ nữ Thượng Quan Thiên Huệ nở nụ cười đến hoa cũng phải phai sắc thì khắp Tinh Phong thành cũng chỉ có mình hắn thôi.
Rất nhiều người từng nghe đến tên Đường Thiên, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy hắn.
“Hắn là Đường Thiên sao?”
“Không nhìn thấy chổ nào hơn người cả…, Thiên Huệ tiểu thư sao lại thích hắn chứ!”
“Người bình thường là sao? Tu luyện năm năm võ kỹ cơ sở… Cái này mà còn gọi là người bình thường sao?”
.
.
.
Yên tĩnh một lát, các âm thanh nghị luận bùng lên trong đấu trường.
Đường Thiên vừa mới tiến vào trận đã giật mình vì âm thanh kinh khủng đó. Hắn quay đầu lại nhìn lập tức hít vào một hơi lạnh, trên khán đài khán giả ngồi chật như nêm, không còn một chỗ trống.
“Chẳng lẽ đối thủ hôm nay của ta là một nhân vật không tầm thường sao?” Đường Thiên có chút khó hiểu, vò đầu bức tai tự hỏi.
Đường Thiên cũng không biết đối thủ hôm nay của hắn thực sự không phải kẻ tầm thường vô danh.
*********
Gương mặt Địch Hàn lạnh lùng bước vào đấu trường, ánh mắt quét qua chỗ Đường Thiên cách đó không xa, dừng lại một chút rồi thu về. Y cũng không thèm để ý xem đối thủ của mình là ai, đối với âm thanh toàn trường y không quan tâm chút nào. Số lượng người xem đông hay ít cũng không ảnh hưởng với y dù là một chút.
Không nói một lời, y như một tên đầu gỗ. Y đứng đối diện Đường Thiên, chờ trọng tài ra hiệu.
Sắc mặt khán giả bên trên đều ngưng trọng.
“Vũ Nhân Địch Hàn!” Mạnh Ngư trầm giọng: “Quả nhiên là hắn, thật không ngờ hắn tham gia võ hội, không phải trùng tên họ.”
Trong mắt Lục An hiện lên một tia kinh sợ.
Trên đời này luôn tồn tại những dạng thiên tài bất thường. Cho dù trường tốt mọc lên như nấm ở Tinh Phong thành, cũng có một số thiên tài dù chưa trải qua một ngày nào học tập vẫn đạt thực lực kinh người. Địch Hàn là một trong những kẻ mạnh nhất. Y từ nhỏ xuất thân bần hàn, tính tình thô bạo quái gở, cực kỳ ghét cuộc sống trong học viện.Một thân võ kỹ đều tự rèn luyện.
Trái ngược với tính tình của y, thiên phú của y vô cùng xuất sắc.Thực tế trên phương diện võ kỹ thủy hệ, thiên phú của y không kém chút nào so với thiên tài thủy hệ Hàn Băng Ngưng.
Y sống cô độc một mình, lấy việc săn dã thú mà sinh sống. Càng làm cho y đáng sợ hơn là y từng làm sát thủ. Y am hiểu nhất là mai phục giết người vào ngày mưa. Cho đến giờ y chưa một lần thất bại.Vũ Nhật* Địch Hàn, như sát thần không cách nào ngăn cản.Tên hiệu Vũ Nhân từ đó mà ra.
*Ngày mưa Địch Hàn: ý nói hắn chuyên giết người vào ngày trời mưa (Dg: thế đến mùa nắng thì đói rồi).
Đây là một đối thủ không thể xem thường.
Những cao thủ trên khán đài kia đều quan sát Địch Hàn một cách cẩn thận.
Sở dĩ trận này thu hút như vậy, ngoài Đường Thiên thì Địch Hàn cũng là điểm đáng chú ý. Người thường không biết đến Địch Hàn, nhưng trong giới cao thủ võ hội, tiếng tăm của y nổi như cồn.
Địch Hàn trước nay chưa từng tham gia võ hội, nếu như không phải Đường Thiên đưa đến sự chú ý của mọi người thì cũng không ai biết được Địch Hàn âm thầm ghi danh thi đấu vòng loại.
Theo dự đoán của các chuyên gia thì tỷ lệ thắng của Địch Hàn rất lớn.
Kinh nghiệm chiến đấu của Địch Hàn vô cùng phong phú, vượt xa những người khác.
Mồ hôi trong lòng bàn tay trọng tài điều khiển trận này đổ ra ròng ròng. Đây là lần đầu tiên hắn ta điều khiển trận đấu trước nhiều khán giả như vậy. Nhưng may mắn là việc điều khiển cũng đơn giản, chỉ cần chờ cho hai bên chuẩn bị xong, rồi hô: “bắt đầu!”
Sau khi tuyên bố hắn ta nhanh chóng lui về sau.
Trận đấu được bắt đầu!
*********
Đường Thiên chăm chú quan sát Địch Hàn.
Hắn cảm thấy đối thủ như được bao phủ trong bóng tối, luôn cảm thấy có chút mờ ám.
Bỗng nhiên, Địch Hàn ngẩng đầu lên, tinh quang trong đôi mắt lóe lên rồi biến mất, tựa như ánh đao lóe lên trong bóng tối. Trong lòng Đường Thiên nổi lên một tia báo động nguy hiểm. Hắn không suy nghĩ, dậm chân một cái.
Vút!!!
Một luồng khí lạnh lướt qua Đường Thiên.
Đó là một thanh đao mỏng như cánh ve.
Đao dài ba tấc hình dạng hơi giống Liễu Diệp Đao, cực kỳ mỏng, nhìn sơ qua gần như trong suốt.
Trong mắt Địch Hàn thấp thoáng một tia sắc lạnh, rồi nhanh chóng biến mất.
Y tu luyện võ kỹ Vũ Ti, một võ kỹ tam giai ít người biết đến.Là một võ kỹ truyền từ thời cổ đại đến nay. Chính thứ này đã giúp y trở thành một sát thủ mà người khác nghe tên đã kinh hồn khiếp vía. Chân lực trong cơ thể Địch Hàn có thể biến thành một tia chân lực vô hình. Điều này làm cho y dễ dàng điều khiển lưỡi đao mỏng kia dưới mọi góc độ.
Đường Thiên nhìn thanh đao trôi nổi giữa không trung kia, trong lòng chấn động.
Đây là loại võ kỹ gì?
Kinh nghiệm tranh đấu của Địch Hàn cực kỳ phong phú, mặc dù màn tranh phong quanh minh chính đại trước mắt không phải sở trường của y, nhưng trong lòng y vẫn tràn ngập lòng tin.
Tia chân lực vô hình khẽ run lên, thanh đao vụt mất khỏi vị trí cũ.
Ánh mắt Đường Thiên co lại, dậm chân một cái, thân mình bay lui lại phía sau.
Một đạo hàn quang khó thấy lướt qua trước mũi hắn. Gió lạnh rít qua làm cho Đường Thiên sợ đến dựng tóc gáy.
Hai lần né tránh suýt soát, khiến Đường Thiên ý thức được sự nguy hiểm của đối phương.
Một kẻ quá nguy hiểm!
Đường Thiên không nói nhiều, mở Thủy Bình Vũ Quỷ ra. Thiên Lô Hắc Thiết quyền sáo xuất hiện trong tay hắn. Tiếp xúc với cái lạnh giá của kim loại làm Đường Thiên trở nên tỉnh táo.
Một tiếng quát lớn, nắm đấm của Đường Thiên biến mất trong hư không.
Bỗng nhiên, một quyền vừa biến mất kia đột ngột xuất hiện rồi đánh thẳng vào không khí.
Đang!!!
Một tia lửa tóe ra trên quyển sáo, kèm theo đó là một tiếng va chạm chát chúa của kim loại truyền khắp toàn trường.
Thiểm Quyền!
Võ kỹ nhị giai hả? Trong mắt Địch Hàn hiện lên một ánh sắc lạnh.
Muốn chết sao!
Mặc dù có thể tu luyện Thiểm Quyền đến mức độ này khiến người ta cảm thấy khác thường. Nhưng võ kỹ nhị giai vẫn là võ kỹ nhị giai, sử dụng nó để đối chọi với mình rõ ràng là đùa với tử thần.
Tia chân lực không hình không dạng trên không kia run lên nhè nhẹ.
Thanh đao mỏng trên không trung tan ra như một khối băng mà với mắt thường có thể thấy được, hóa thành một khối nước. Khối nước này nhanh chóng tách thành năm phần, ngưng thành năm quả cầu nước.Cầu nước liên tục kéo dài ra tạo thành năm cây trâm nước mờ ảo trong suốt, lơ lửng trước mặt Địch Hàn.
“Cái… cái gì thế này?”
Vũ kỹ Địch Hàn quả thực ảo diệu không tưởng. Đường Thiên trông thấy mà trợn mắt há mồm.
Trên khán đài cũng xôn xao, bọn họ chưa từng thấy vũ kỹ kỳ dị thế này.
Đôi mắt Địch Hàn nheo lại, khí lạnh tỏa ra xung quanh.
Mọi chuyện đã thành!
Tia chân lực run lên.
Năm cây trâm còn đang bồng bềnh trước mặt, đồng thới biến mất. Âm thanh sắc bén rít lên đập thẳng vào màng nhĩ.