Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1016
Chương 1016:
Nhưng những công nhân kia cũng không có lùi bước, thậm chí còn tiến thêm một bước, khí thế đến bức người!
Cả hai bên đều như dây đã lên cung!
Ở đẳng xa kia, Giang Ninh đang đứng ở đó, Lâm Vũ Chân cũng ở bên anh, trên mặt cô có chút lo lắng.
“Bọn họ sẽ xảy ra chuyện sao?” “Anh không biết” Giang Ninh ni ể giải quyết những thứ rác rưởi kia cũng không phải việc khó gì nhưng cái khó chính là anh muốn dạy cho những công nhân này học được cách chống trả, học cách tranh giành quyền lợi của mình” Mọi người sinh ra đều bình đẳng, cũng không có ai là trời sinh ra đã bị người khác bắt nạt cả, tôn trọng lẫn nhau mới có thể làm cho xã hội ngày càng phát triển tốt đẹp hơn.
Giang Ninh vẫn luôn cho là như vậy.
Lao động không phân biệt được là giàu hay là nghèo, người dân lao động thuộc tầng lớp thấp nhất càng đáng là người nên được kính nể và tôn trọng!
“Nếu như họ ra tay…” Lâm Vũ Chân thật ra vẫn còn lo lắng, những người Lưu Siêu đó nhìn chung chính là đã hay ra tay làm chuyện ác, người bình thường làm sao có thể là đối thủ được.
Cô không muốn nhìn thấy những người Hoa Sinh bị thương.
“Em yên tâm đi.” Giang Ninh vẫn bình thản nói: “Ai là người xui xẻo còn chưa biết đâu, em không cần lo lắng” Có những lời này của Giang Ninh, Lâm Vũ Chân không còn lo lắng nữa, từ trước đến nay Giang Ninh nói không có lời nào là giả cả.
“Hừ!” Bầu không khí ở đây càng ngày càng căng thẳng!
Lưu Siêu đã không nhịn được nữa.
Ánh mắt ông ta quét qua nhìn chăm chăm vào người nói lớn nhất, đưa tay chỉ vào: “Cậu đi ra đây cho tôi” “Xúi giục những người này gây chuyện, cậu cho là tôi không nhìn thấy sao?” Thật ra Lưu Siêu cũng không chắc là có ra tay hay không, bởi vì hôm nay khí thế của đám người này quá dọa người, mấy trăm người không chịu lùi bước nhưng ông ta cũng chỉ có mấy chục người.
Trước kia có thể dựa vào tiếng xấu và sự độc ác khiến bọn họ khiếp sợ nhưng hôm nay, tại sao lại không có công dụng?
Bây giờ ông ta chỉ muốn bắt một người ra để giết gà dọa khi!
Vừa dứt lời, lão Ngũ bước ra từ trong đám người đó, tiếng nói như đi qua núi, trợn mắt nhìn Lưu Siêu siêu, giận dữ hét: “Mày kêu ông đây làm gì!” Dáng người kia vạm vỡ, giọng nói hùng hậu, vô cùng có sức sống!
Một tiếng rống giận thôi nhưng lại khiến Lưu Siêu sợ hãi, ông ta không thể giải thích được tại sao chính mình lại như vậy!
Đây là tên nào?
Tim Lưu Siêu run lên bần bật, nhìn thân hình và khí thế của lão Ngũ, làm sao có thể là người bình thường chứ? Rõ ràng là người có luyện võ!
Khu vực khai thác mỏ số 8 của Chu Chính Hổ có người như vậy sao?
“Không phải là cậu!” Lưu Siêu nghiến răng, ngón tay chỉ vòng vo, nhìn vào trong đám người họ, thấy một người khá lùn chỉ đứng bằng bả vai người khác, ông ta lại kêu lớn lên.
“Là cậu! Tôi nói cậu đấy! Đi ra đây cho tôi! Nhìn xem tôi làm sao thu nhập cậu!
Ông ta hét to lộ ra sự ác độc.
Đám người đó tản ra, người có vóc dáng lùn kia cũng bước, Lưu Siêu vừa thấy thì đôi mắt đã co rút lại!
Dáng người của anh ta còn lớn hơn cả Lão Ngũ.
Ngay cả quần áo không mặc, cơ bắp cuồn cuộn khắp người chỉ cần nhìn thôi đã hoảng sợ, càng đừng nói tới những vết sẹo chằng chịt khắp cơ thể, nhìn qua liền biết là người không dễ chọc.
“Ông đang gọi tôi?” Nhị Thập Tứ nheo mắt, vẻ mặt hơi hăng hái.
Nhưng những công nhân kia cũng không có lùi bước, thậm chí còn tiến thêm một bước, khí thế đến bức người!
Cả hai bên đều như dây đã lên cung!
Ở đẳng xa kia, Giang Ninh đang đứng ở đó, Lâm Vũ Chân cũng ở bên anh, trên mặt cô có chút lo lắng.
“Bọn họ sẽ xảy ra chuyện sao?” “Anh không biết” Giang Ninh ni ể giải quyết những thứ rác rưởi kia cũng không phải việc khó gì nhưng cái khó chính là anh muốn dạy cho những công nhân này học được cách chống trả, học cách tranh giành quyền lợi của mình” Mọi người sinh ra đều bình đẳng, cũng không có ai là trời sinh ra đã bị người khác bắt nạt cả, tôn trọng lẫn nhau mới có thể làm cho xã hội ngày càng phát triển tốt đẹp hơn.
Giang Ninh vẫn luôn cho là như vậy.
Lao động không phân biệt được là giàu hay là nghèo, người dân lao động thuộc tầng lớp thấp nhất càng đáng là người nên được kính nể và tôn trọng!
“Nếu như họ ra tay…” Lâm Vũ Chân thật ra vẫn còn lo lắng, những người Lưu Siêu đó nhìn chung chính là đã hay ra tay làm chuyện ác, người bình thường làm sao có thể là đối thủ được.
Cô không muốn nhìn thấy những người Hoa Sinh bị thương.
“Em yên tâm đi.” Giang Ninh vẫn bình thản nói: “Ai là người xui xẻo còn chưa biết đâu, em không cần lo lắng” Có những lời này của Giang Ninh, Lâm Vũ Chân không còn lo lắng nữa, từ trước đến nay Giang Ninh nói không có lời nào là giả cả.
“Hừ!” Bầu không khí ở đây càng ngày càng căng thẳng!
Lưu Siêu đã không nhịn được nữa.
Ánh mắt ông ta quét qua nhìn chăm chăm vào người nói lớn nhất, đưa tay chỉ vào: “Cậu đi ra đây cho tôi” “Xúi giục những người này gây chuyện, cậu cho là tôi không nhìn thấy sao?” Thật ra Lưu Siêu cũng không chắc là có ra tay hay không, bởi vì hôm nay khí thế của đám người này quá dọa người, mấy trăm người không chịu lùi bước nhưng ông ta cũng chỉ có mấy chục người.
Trước kia có thể dựa vào tiếng xấu và sự độc ác khiến bọn họ khiếp sợ nhưng hôm nay, tại sao lại không có công dụng?
Bây giờ ông ta chỉ muốn bắt một người ra để giết gà dọa khi!
Vừa dứt lời, lão Ngũ bước ra từ trong đám người đó, tiếng nói như đi qua núi, trợn mắt nhìn Lưu Siêu siêu, giận dữ hét: “Mày kêu ông đây làm gì!” Dáng người kia vạm vỡ, giọng nói hùng hậu, vô cùng có sức sống!
Một tiếng rống giận thôi nhưng lại khiến Lưu Siêu sợ hãi, ông ta không thể giải thích được tại sao chính mình lại như vậy!
Đây là tên nào?
Tim Lưu Siêu run lên bần bật, nhìn thân hình và khí thế của lão Ngũ, làm sao có thể là người bình thường chứ? Rõ ràng là người có luyện võ!
Khu vực khai thác mỏ số 8 của Chu Chính Hổ có người như vậy sao?
“Không phải là cậu!” Lưu Siêu nghiến răng, ngón tay chỉ vòng vo, nhìn vào trong đám người họ, thấy một người khá lùn chỉ đứng bằng bả vai người khác, ông ta lại kêu lớn lên.
“Là cậu! Tôi nói cậu đấy! Đi ra đây cho tôi! Nhìn xem tôi làm sao thu nhập cậu!
Ông ta hét to lộ ra sự ác độc.
Đám người đó tản ra, người có vóc dáng lùn kia cũng bước, Lưu Siêu vừa thấy thì đôi mắt đã co rút lại!
Dáng người của anh ta còn lớn hơn cả Lão Ngũ.
Ngay cả quần áo không mặc, cơ bắp cuồn cuộn khắp người chỉ cần nhìn thôi đã hoảng sợ, càng đừng nói tới những vết sẹo chằng chịt khắp cơ thể, nhìn qua liền biết là người không dễ chọc.
“Ông đang gọi tôi?” Nhị Thập Tứ nheo mắt, vẻ mặt hơi hăng hái.