-
Chương 2414: Nhất định giết chết
Ngay cả các luyện đan sư ở xung quanh đang tham gia cuộc thi cũng không khỏi liếc nhìn Dương Thanh với vẻ mặt nghi ngờ.
Nhưng rất nhanh, bọn họ đã thu hồi ánh mắt, dù sao lúc này cũng không thể để xảy ra một chút sai xót nào, còn về phần Dương Thanh luyện đan như thế nào, bọn họ tỏ ra khinh thường, nhưng lại lười nhúng tay vào việc của người khác.
Những luyện đan sư khác đều cẩn thận khống chế ngọn lửa đỏ rực dưới lò luyện đan, nhưng Dương Thanh lại giống như đang trực tiếp dùng thuật pháp và linh khí bao bọc toàn bộ lò luyện đan, khiến người ta có cảm giác rằng Dương Thanh đang chuẩn bị luyện chế cả lò luyện đan.
Nhưng cố tình ngọn lửa anh dùng lại không phải là ngọn lửa luyện đan bình thường, thậm chí ánh sáng xanh kia khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo như rơi vào hầm băng, dường như không có chút hơi ấm nào.
Trong lúc nhất thời, những cuộc thảo luận về Dương Thanh không ngừng nổ ra trong đám đông người xem.
"Rốt cuộc tên này có biết luyện đan không vậy? Hình như cậu ta không những không biết cách luyện đan, mà thậm chí cũng không biết khống chế đan hỏa!”
"Tên này đến đây để tấu hài à? Làm sao có thể luyện đan mà không sử dụng đan hỏa được?”
"Tôi nghĩ tên này nhất định là gặp phải vận may gì đó mới vượt qua vòng một, hiện tại không có năng lực để vượt qua bài kiểm tra thực lực thật sự, vì vậy liền bắt đầu làm loạn!"
...
Lúc này, ngay cả giám khảo của Thần Đan Tông cũng nhìn Dương Thanh mà không nhịn được nữa.
Giám khảo cau mày, tuy không trực tiếp gọi tên nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía Dương Thanh.
Ông ta lớn tiếng nói: "Hy vọng tất cả các luyện đan sư tham gia cuộc thi đều nghiêm túc hơn, nếu không biết luyện chế đan dược thì hãy trực tiếp rút lui khỏi cuộc thi, xin đừng tiếp tục lãng phí dược liệu!”
Dương Thanh cũng không thèm nhìn giám khảo, tiếp tục làm việc của mình.
Dù sao, thuật luyện đan của anh rất khác biệt với những luyện đan sư khác, cho nên anh không quan tâm đến ý kiến của người khác, chờ đến giây phút cuối cùng khi đan dược ra lò, tự nhiên sẽ nói lên tất cả.
Để thể hiện thuật luyện đan của mình trước mặt Dương Thanh, Lưu Tuyết Kiến đã cố ý chọn lò luyện đan cách Dương Thanh không xa để tinh luyện đan dịch.
Anh ta có thể nhìn thấy rất rõ ràng tình huống của Dương Thanh lúc này, anh ta cũng cho rằng Dương Thanh căn bản không hiểu gì về luyện đan, lập tức không khỏi chế giễu.
"Ha ha ha... nhóc con, nếu như cậu không biết luyện đan thì mau chóng cút khỏi nơi này đi, đừng ở đây tự làm mình xấu hổ…”
Lo lắng cho đứa cháu trai thích gây rắc rối của mình sẽ bị trừng phạt, Lưu Phúc cũng chọn thi đấu bên cạnh Lưu Tuyết Kiến.
Lúc này nghe được giọng nói mỉa mai của Lưu Tuyết Kiến, trong lòng Lưu Phúc khẽ mắng ngu ngốc, ông ta cẩn thận điều khiển đan hỏa mà không thèm liếc nhìn Lưu Tuyết Kiến.
Đột nhiên ông ta quát: "Im miệng tập trung tinh luyện đan dịch.”
Nụ cười trên mặt Lưu Tuyết Kiến chợt cứng đờ, vội vàng quay lại điều khiển lửa và tinh luyện đan dịch.
"Cái này... tôi… tôi…”
Tuy nhiên, khi Lưu Tuyết Kiến quay lại nhìn lò luyện đan của mình, anh ta đột nhiên chết lặng.
Bởi vì vừa rồi đang bận chế nhạo Dương Thanh nên nhất thời sơ suất, dẫn đến việc khống chế ngọn lửa quá lớn, khiến dược liệu hơi bị nhão.
Nếu mắc phải sai lầm này ngay từ đầu, quá trình tinh luyện đan dịch sau này sẽ tương đối rắc rối, nếu muốn thành công vượt qua vòng thi thứ hai thì rõ ràng hơi khó.
Nghĩ đến kết quả này, Lưu Tuyết Kiến cảm thấy hối hận.
Dần dần, sự hối hận chuyển thành oán hận mãnh liệt, anh ta đẩy hết tất cả trách nhiệm cho Dương Thanh.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt Lưu Tuyết Kiến nhìn Dương Thanh như một con dao, nếu như ánh mắt có thể giết người, lúc này anh ta đã giết chết Dương Thanh vô số lần.
Anh ta nghiến răng nghiến lợi, không thèm che giấu sát ý trên người, hung ác nói: "Đều là do tên khốn kiếp như anh khiến tôi không thể khống chế nhiệt độ tốt, nếu tôi bị loại ở vòng này, tôi nhất định sẽ giết anh!”
Dương Thanh nhìn Lưu Tuyết Kiến như nhìn một kẻ ngốc, nói với giọng điệu hài hước: “Giết tôi à? Đừng quên, sau khi tôi thành công vượt qua vòng thi đấu này, cậu còn phải quỳ xuống trước mặt mọi người và gọi tôi là ông nội!”
Nhưng rất nhanh, bọn họ đã thu hồi ánh mắt, dù sao lúc này cũng không thể để xảy ra một chút sai xót nào, còn về phần Dương Thanh luyện đan như thế nào, bọn họ tỏ ra khinh thường, nhưng lại lười nhúng tay vào việc của người khác.
Những luyện đan sư khác đều cẩn thận khống chế ngọn lửa đỏ rực dưới lò luyện đan, nhưng Dương Thanh lại giống như đang trực tiếp dùng thuật pháp và linh khí bao bọc toàn bộ lò luyện đan, khiến người ta có cảm giác rằng Dương Thanh đang chuẩn bị luyện chế cả lò luyện đan.
Nhưng cố tình ngọn lửa anh dùng lại không phải là ngọn lửa luyện đan bình thường, thậm chí ánh sáng xanh kia khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo như rơi vào hầm băng, dường như không có chút hơi ấm nào.
Trong lúc nhất thời, những cuộc thảo luận về Dương Thanh không ngừng nổ ra trong đám đông người xem.
"Rốt cuộc tên này có biết luyện đan không vậy? Hình như cậu ta không những không biết cách luyện đan, mà thậm chí cũng không biết khống chế đan hỏa!”
"Tên này đến đây để tấu hài à? Làm sao có thể luyện đan mà không sử dụng đan hỏa được?”
"Tôi nghĩ tên này nhất định là gặp phải vận may gì đó mới vượt qua vòng một, hiện tại không có năng lực để vượt qua bài kiểm tra thực lực thật sự, vì vậy liền bắt đầu làm loạn!"
...
Lúc này, ngay cả giám khảo của Thần Đan Tông cũng nhìn Dương Thanh mà không nhịn được nữa.
Giám khảo cau mày, tuy không trực tiếp gọi tên nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía Dương Thanh.
Ông ta lớn tiếng nói: "Hy vọng tất cả các luyện đan sư tham gia cuộc thi đều nghiêm túc hơn, nếu không biết luyện chế đan dược thì hãy trực tiếp rút lui khỏi cuộc thi, xin đừng tiếp tục lãng phí dược liệu!”
Dương Thanh cũng không thèm nhìn giám khảo, tiếp tục làm việc của mình.
Dù sao, thuật luyện đan của anh rất khác biệt với những luyện đan sư khác, cho nên anh không quan tâm đến ý kiến của người khác, chờ đến giây phút cuối cùng khi đan dược ra lò, tự nhiên sẽ nói lên tất cả.
Để thể hiện thuật luyện đan của mình trước mặt Dương Thanh, Lưu Tuyết Kiến đã cố ý chọn lò luyện đan cách Dương Thanh không xa để tinh luyện đan dịch.
Anh ta có thể nhìn thấy rất rõ ràng tình huống của Dương Thanh lúc này, anh ta cũng cho rằng Dương Thanh căn bản không hiểu gì về luyện đan, lập tức không khỏi chế giễu.
"Ha ha ha... nhóc con, nếu như cậu không biết luyện đan thì mau chóng cút khỏi nơi này đi, đừng ở đây tự làm mình xấu hổ…”
Lo lắng cho đứa cháu trai thích gây rắc rối của mình sẽ bị trừng phạt, Lưu Phúc cũng chọn thi đấu bên cạnh Lưu Tuyết Kiến.
Lúc này nghe được giọng nói mỉa mai của Lưu Tuyết Kiến, trong lòng Lưu Phúc khẽ mắng ngu ngốc, ông ta cẩn thận điều khiển đan hỏa mà không thèm liếc nhìn Lưu Tuyết Kiến.
Đột nhiên ông ta quát: "Im miệng tập trung tinh luyện đan dịch.”
Nụ cười trên mặt Lưu Tuyết Kiến chợt cứng đờ, vội vàng quay lại điều khiển lửa và tinh luyện đan dịch.
"Cái này... tôi… tôi…”
Tuy nhiên, khi Lưu Tuyết Kiến quay lại nhìn lò luyện đan của mình, anh ta đột nhiên chết lặng.
Bởi vì vừa rồi đang bận chế nhạo Dương Thanh nên nhất thời sơ suất, dẫn đến việc khống chế ngọn lửa quá lớn, khiến dược liệu hơi bị nhão.
Nếu mắc phải sai lầm này ngay từ đầu, quá trình tinh luyện đan dịch sau này sẽ tương đối rắc rối, nếu muốn thành công vượt qua vòng thi thứ hai thì rõ ràng hơi khó.
Nghĩ đến kết quả này, Lưu Tuyết Kiến cảm thấy hối hận.
Dần dần, sự hối hận chuyển thành oán hận mãnh liệt, anh ta đẩy hết tất cả trách nhiệm cho Dương Thanh.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt Lưu Tuyết Kiến nhìn Dương Thanh như một con dao, nếu như ánh mắt có thể giết người, lúc này anh ta đã giết chết Dương Thanh vô số lần.
Anh ta nghiến răng nghiến lợi, không thèm che giấu sát ý trên người, hung ác nói: "Đều là do tên khốn kiếp như anh khiến tôi không thể khống chế nhiệt độ tốt, nếu tôi bị loại ở vòng này, tôi nhất định sẽ giết anh!”
Dương Thanh nhìn Lưu Tuyết Kiến như nhìn một kẻ ngốc, nói với giọng điệu hài hước: “Giết tôi à? Đừng quên, sau khi tôi thành công vượt qua vòng thi đấu này, cậu còn phải quỳ xuống trước mặt mọi người và gọi tôi là ông nội!”