Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1035: Thần Bảo Lang muốn tàn sát hàng loạt dân trong thành
Ân oán giữa Thần Bảo Lang và Giang Cung Tuấn không quá sâu sắc, chỉ là khi ở cửa thứ sáu bên trong tiên phủ, Giang Cung Tuấn đã tính kế anh ta, làm cho anh ta không có cách nào né tránh, chỉ có thể đón đỡ đòn tấn công của Giang Cung Tuấn, khiến anh ta trọng thương.
Anh ta đã sớm muốn giết Giang Cung Tuấn, nhưng sau khi rời khỏi tiên phủ, thì đã không thấy Giang Cung Tuấn đầu. Hiện tại Giang Cung Tuấn chủ động tìm tới cửa, còn làm càn ở thành Hoang Hồng Hà, thân làm Phó thành chủ, làm sao anh ta có thể ngồi yên không đến.
Anh ta ra lệnh một tiếng, thuộc hạ Hiên Viên của anh ta đã đi tới. Mấy nữ sinh viên sau lưng Giang Cung Tuấn đều có vẻ mặt hoảng sợ đứng núi phía sau Giang Cung Tuấn. Giang Cung Tuấn thì nhìn chằm chằm Hiên Viên đi tới, hai năm trước, khi ở núi Bất Chu, Hiên Viên đã từng bị anh ta làm thương nặng, anh ta không có một chút ấn tượng tốt nào đối với võ giả đến từ dị giới này.
“Sao vậy, muốn ra tay?”
Anh ta nhìn chằm chằm Hiên Viên với nét mặt bình tĩnh, tuyệt đối không e ngại.
Hiên Viên đã đi tới, anh ta xuất hiện trước người ở Giang Cung Tuấn với vẻ mặt coi rẻ, nói: “Giang Cung Tuấn, anh cũng được cho là một nhân tài, ngày hôm nay chỉ cần anh quỳ trên mặt đất nói xin lỗi với chủ nhân, như vậy thì chủ nhân có thể cầu tình cho anh ở trước mặt thành chủ, như vậy nhiều lắm anh cũng chỉ bị nhốt vài chục năm, nếu không ngày hôm nay, thành Hoàng Hồng Hà chính là đất chôn xương của anh.”
Thần Bảo Lạng ngẩng đầu ưỡn ngực, hiển nhiên là ngầm cho phép Hiên Viên nói, chỉ cần Giang Cung Tuấn quỳ xuống đất, quả thực anh ta có thể miễn tội chết của Giang Cung Tuấn. “A!” Giang Cung Tuấn nhẹ giọng bật cười.
“Chết đến nơi rồi mà còn dám cười”
Nét mặt Hiên Viên trầm xuống, anh ta chợt ra tay, thân thể nhanh chóng xuất hiện ở trước người Giang Cung Tuấn, anh ta giơ tay lên đánh về phía Giang Cung Tuấn, muốn kéo Giang Cung Tuần ngã mạnh trên mặt đất. Nhưng khi bàn tay của anh ta đang gần chạm vào trên người Giang Cung Tuấn, Giang Cung Tuấn chợt giơ tay lên, chặn lại đòn đánh của Hiên Viên.
Giang Cung Tuấn nắm lấy cổ tay của Hiên Viên, anh ta nháy mắt biến sắc, hơi dùng sức muốn rút ra nhưng sức lực của Giang Cung Tuấn cực kỳ lớn, bất kể anh ta dùng sức thế nào cũng không thể tránh khỏi. Tay kia Giang Cung Tuấn tung ra một chưởng.
Một chưởng mạnh mẽ này trực tiếp tấn công ở ngực Hiên Viên. Hiên Viên muốn phòng thủ cũng không còn kịp rồi, một chưởng đập vào ngực làm thân thể anh ta bị đánh bay ra ngoài, lùi lại hơn mười mét mới đẩy hết lực tấn công của Giang Cung Tuấn.
Lúc này, sắc mặt anh ta tái nhợt, khóe miệng tràn ra từng tia từng tia máu đỏ. Sức mạnh này làm người xem náo nhiệt ở xung quanh kinh hãi.
Hiên Viên là ai? Đây chính là một cao thủ siêu cấp ở bên cạnh Thần Bảo Lang, thực lực đã bước vào cảnh giới Siêu Phàm, có thể được coi là số một ở thành Hoang Hồng Hà.
Hiện tại vừa đối mặt đã bị đánh đến mức phun máu. Tất cả mọi người đều kinh hãi, họ bị thực lực của người Trái Đất này dọa sợ. Ngay cả trong lòng Thần Bảo Lang cũng giật mình. Hai năm trước, mặc dù Giang Cung Tuấn có hơi mạnh, dựa vào tuyệt học có thể tổn thương được anh ta, nhưng trong mắt anh ta, Giang Cung Tuần chỉ là một cái con kiến hôi, anh ta muốn giết thì dùng một tay cũng có thể giết được.
Hiện tại một chiêu của Giang Cung Tuấn đã đánh anh ta đến mức phun máu, cho dù thực lực của Hiên Viên đã bước vào cảnh giới Siêu Phàm mà anh ta vừa đối mặt với Giang Cung Tuấn đã bị Giang Cung Tuấn đả thương.
“Muốn chết à”
Hiên Viên nổi giận. Trên người anh ta bùng nổ ra khí tức đáng sợ, lửa giận ngút trời vọt tới chỗ Giang Cung Tuấn.
“Dừng tay”
Thần Bảo Lang nhất thời trách móc, nói: “Đây là thành Hoàng Hồng Hà, anh muốn tòa thành này bị hủy sao?”
Nghe vậy, lúc này khí tức trên người Hiên Viên mới biến mất. Anh ta đứng ở phía sau Thần Bảo Lang, nhìn chòng chọc vào Giang Cung Tuấn, trong nét mặt lộ ra sát ý.
Thần Bảo Lang nhìn Giang Cung Tuấn, nhếch miệng lên cười nhạt nói: “Giang Cung Tuấn đúng không, anh giở thói ngang ngược thành ở Hoang Hồng Hà. Tôi cho anh ba ngày, tự mình đến phủ của thành chủ thỉnh tội”.
Nói xong, anh ta xoay người rời đi. Người đã rời đi, nhưng giọng nói vẫn còn vang lên bên tai Giang Cung Tuấn.
“Ba ngày sau, nếu anh không đến phủ của thành chủ thỉnh tội, ngày thứ bốn tôi sẽ tàn sát cả Trái Đất”
Vừa nói ra đã khiến toàn trường khiếp sợ, tàn sát hàng loạt dân trong thành?
Mặc dù nói võ giả Trái Đất là tội nhân, con người Trái Đất chết tiệt, bọn họ cũng không xem con người Trái Đất ở trong mắt. Nhưng chuyện tàn sát hàng loạt dân trong thành thì chưa từng xảy ra. Bởi vì, vẫn có cường giả trong võ giả Trái Đất.
Anh ta tên là Bách Hiểu Sinh. Cho dù thực lực nhóm cường giả Hoang Hồng Hà kém hơn, nhưng cũng không phải là đèn tiết kiệm nhiên liệu.
Mà Giang Cung Tuấn nghe xong những lời tàn sát hàng loạt dân trong thành này, thì trên mặt nổi lên gân xanh, anh nhìn Thần Bảo Lang rời đi, nắm chặt nắm tay và nói: “Tàn sát hàng loạt dân trong thành, tôi xem anh có dám hay không, trước khi tàn sát hàng loạt dân trong thành, tôi tiêu diệt anh trước” Giang Cung Tuấn xem thường nói. Không phải anh đang nói đùa. Thần Bảo Lang muốn tàn sát hàng loạt dân trong thành, như vậy thì anh sẽ diệt trừ Thần Bảo Lang. “Đi” Giang Cung Tuấn không dừng lại thêm ở thành Hoang Hồng Hà, mà mang theo ba người sinh viên đại học rời đi, hộ tống họ ra khỏi phạm vi dãy núi núi Bất Chu, và đi đến một thành phố của con người.
Vùng ngoại thành của thành phố.
Giang Cung Tuấn nhìn ba nữ sinh viên gió bụi mệt mỏi, nói: “Từ đầu tới đây, thì trở về nơi đó, tôi còn có chuyện cực kỳ quan trọng, sẽ không đưa mấy người về”
Ba người đều nhìn Giang Cung Tuấn.
“Giang Cung Tuấn, cảm ơn ơn cứu mạng”
Một cô gái dẫn đầu mở miệng trước, khom lưng với Giang Cung Tuấn. Sau đó hai cô gái còn lại mở miệng theo, cảm kích ơn cứu mạng của Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn hơi dừng tay, nói: “Trở về đi”
Nói xong, Giang Cung Tuấn xoay người rời đi. Anh ta không trở về thành Hoang Hồng Hà mà đi tới chỗ tiên phủ ở dãy núi, Thần Bảo Lang cho anh thời gian là ba ngày, nếu quả không có gì bất ngờ xảy ra, anh cũng có thể vượt qua cửa thứ chín và có được tiên phủ trong vòng ba ngày.
Giang Cung Tuấn biết một khi mình có được tiên phủ, thì nhất định sẽ làm võ giả dị giới trong mà thèm.
Giang Cung Tuấn biết, kế tiếp anh sẽ đối mặt với sự khiêu chiến không ngừng, liên tục. Vì để tránh cho những phiền toái này, anh cần lập uy. Mà đúng lúc Thần Bảo Lang có thể khiến cho anh lập uy. Anh phải đánh chết Thần Bảo Lang ngay trước mặt võ giả dị giới, ra oai cho võ giả Trái Đất.
Làm cho võ giả đến từ dị giới biết con người Trái Đất không phải là con kiến hôi.
Đắc tội với võ giả Trái Đất sẽ chết!
Giang Cung Tuấn cất bước, đi về phía dãy núi nơi tọa lạc của tiên phủ. Không bao lâu sau, xuất hiện ở dãy núi nơi có tiên phủ. Tiên phủ đã xuất hiện được khoảng hai năm.
Ở trong hai năm này, có cực kỳ nhiều võ giả đến từ dị giới xuất hiện ở Trái Đất, những võ giải này không giới hạn trong sinh linh Thương giới, trong đó còn có người chạy tới từ những thế giới khác, nhưng bất kể có bao nhiêu người tới thì chưa từng có ai có thể có được tiên phủ.
Cho dù không ít võ giả tiến vào cửa thứ chín, tuy nhiên lại không có ai có thể vượt qua cửa thứ chín. Ngoài cửa lớn của tiên phủ có không ít võ giả tập trung. Những người này đều tập trung ở một chỗ, trò chuyện xem ai mới có được tiên phủ.
“Để tôi xem, đi bớt đi, ngay cả cường giả Hoang Hồng Hà cũng không có cách vượt qua cửa thứ chín, sau vô số lần khiêu chiến đành lựa chọn buông tha”.
“Tôi nghe nói, hiện tại có không ít cường giả đều chuyên tâm bế quan ở đây để giảm bớt chân khí của mình, muốn làm cho thực lực của mình trở nên càng mạnh mẽ hơn sau đó mới tới xông vào”
“Cũng không biết cuối cùng ai mới có thể có được tiên phủ này”
Giang Cung Tuấn dựa vào gần một chút, anh nghe thấy có không ít người đang thảo luận ở ngoài cửa lớn tiên phủ. Giang Cung Tuấn cũng không để ý nhiều mà bước tới, đi tới cửa tiên phủ, bước vào cửa lớn màu vàng óng thì anh thấy hoa mắt, sau một khắc anh đã xuất hiện ở một nơi vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Quen thuộc là trước kia anh đã tới một lần. Xa lạ là vì mọi thứ trước mắt nhìn đều quả không thể tưởng tượng nổi.
Anh đứng ở đỉnh dãy núi.
Giang Cung Tuấn không biết hai năm trước anh đã vượt qua cửa thứ chín, hiện tại lại xuất hiện ở tiên phủ lần nữa, anh sẽ trực tiếp đến trước cửa thứ chín, hay liệu anh ta có phải trải qua chín cấp hay không.
Tuy nhiên, điều này đã không còn quan trọng. Hai năm trước, Giang Cung Tuấn anh có thể trực tiếp đánh tới cửa thứ sáu bằng sự cố gắng của mình, hiện tại anh xưa đầu bằng nay, muốn xông đến cửa thứ chín thì điều này chưa tính là việc khó với anh.
Anh ta đã sớm muốn giết Giang Cung Tuấn, nhưng sau khi rời khỏi tiên phủ, thì đã không thấy Giang Cung Tuấn đầu. Hiện tại Giang Cung Tuấn chủ động tìm tới cửa, còn làm càn ở thành Hoang Hồng Hà, thân làm Phó thành chủ, làm sao anh ta có thể ngồi yên không đến.
Anh ta ra lệnh một tiếng, thuộc hạ Hiên Viên của anh ta đã đi tới. Mấy nữ sinh viên sau lưng Giang Cung Tuấn đều có vẻ mặt hoảng sợ đứng núi phía sau Giang Cung Tuấn. Giang Cung Tuấn thì nhìn chằm chằm Hiên Viên đi tới, hai năm trước, khi ở núi Bất Chu, Hiên Viên đã từng bị anh ta làm thương nặng, anh ta không có một chút ấn tượng tốt nào đối với võ giả đến từ dị giới này.
“Sao vậy, muốn ra tay?”
Anh ta nhìn chằm chằm Hiên Viên với nét mặt bình tĩnh, tuyệt đối không e ngại.
Hiên Viên đã đi tới, anh ta xuất hiện trước người ở Giang Cung Tuấn với vẻ mặt coi rẻ, nói: “Giang Cung Tuấn, anh cũng được cho là một nhân tài, ngày hôm nay chỉ cần anh quỳ trên mặt đất nói xin lỗi với chủ nhân, như vậy thì chủ nhân có thể cầu tình cho anh ở trước mặt thành chủ, như vậy nhiều lắm anh cũng chỉ bị nhốt vài chục năm, nếu không ngày hôm nay, thành Hoàng Hồng Hà chính là đất chôn xương của anh.”
Thần Bảo Lạng ngẩng đầu ưỡn ngực, hiển nhiên là ngầm cho phép Hiên Viên nói, chỉ cần Giang Cung Tuấn quỳ xuống đất, quả thực anh ta có thể miễn tội chết của Giang Cung Tuấn. “A!” Giang Cung Tuấn nhẹ giọng bật cười.
“Chết đến nơi rồi mà còn dám cười”
Nét mặt Hiên Viên trầm xuống, anh ta chợt ra tay, thân thể nhanh chóng xuất hiện ở trước người Giang Cung Tuấn, anh ta giơ tay lên đánh về phía Giang Cung Tuấn, muốn kéo Giang Cung Tuần ngã mạnh trên mặt đất. Nhưng khi bàn tay của anh ta đang gần chạm vào trên người Giang Cung Tuấn, Giang Cung Tuấn chợt giơ tay lên, chặn lại đòn đánh của Hiên Viên.
Giang Cung Tuấn nắm lấy cổ tay của Hiên Viên, anh ta nháy mắt biến sắc, hơi dùng sức muốn rút ra nhưng sức lực của Giang Cung Tuấn cực kỳ lớn, bất kể anh ta dùng sức thế nào cũng không thể tránh khỏi. Tay kia Giang Cung Tuấn tung ra một chưởng.
Một chưởng mạnh mẽ này trực tiếp tấn công ở ngực Hiên Viên. Hiên Viên muốn phòng thủ cũng không còn kịp rồi, một chưởng đập vào ngực làm thân thể anh ta bị đánh bay ra ngoài, lùi lại hơn mười mét mới đẩy hết lực tấn công của Giang Cung Tuấn.
Lúc này, sắc mặt anh ta tái nhợt, khóe miệng tràn ra từng tia từng tia máu đỏ. Sức mạnh này làm người xem náo nhiệt ở xung quanh kinh hãi.
Hiên Viên là ai? Đây chính là một cao thủ siêu cấp ở bên cạnh Thần Bảo Lang, thực lực đã bước vào cảnh giới Siêu Phàm, có thể được coi là số một ở thành Hoang Hồng Hà.
Hiện tại vừa đối mặt đã bị đánh đến mức phun máu. Tất cả mọi người đều kinh hãi, họ bị thực lực của người Trái Đất này dọa sợ. Ngay cả trong lòng Thần Bảo Lang cũng giật mình. Hai năm trước, mặc dù Giang Cung Tuấn có hơi mạnh, dựa vào tuyệt học có thể tổn thương được anh ta, nhưng trong mắt anh ta, Giang Cung Tuần chỉ là một cái con kiến hôi, anh ta muốn giết thì dùng một tay cũng có thể giết được.
Hiện tại một chiêu của Giang Cung Tuấn đã đánh anh ta đến mức phun máu, cho dù thực lực của Hiên Viên đã bước vào cảnh giới Siêu Phàm mà anh ta vừa đối mặt với Giang Cung Tuấn đã bị Giang Cung Tuấn đả thương.
“Muốn chết à”
Hiên Viên nổi giận. Trên người anh ta bùng nổ ra khí tức đáng sợ, lửa giận ngút trời vọt tới chỗ Giang Cung Tuấn.
“Dừng tay”
Thần Bảo Lang nhất thời trách móc, nói: “Đây là thành Hoàng Hồng Hà, anh muốn tòa thành này bị hủy sao?”
Nghe vậy, lúc này khí tức trên người Hiên Viên mới biến mất. Anh ta đứng ở phía sau Thần Bảo Lang, nhìn chòng chọc vào Giang Cung Tuấn, trong nét mặt lộ ra sát ý.
Thần Bảo Lang nhìn Giang Cung Tuấn, nhếch miệng lên cười nhạt nói: “Giang Cung Tuấn đúng không, anh giở thói ngang ngược thành ở Hoang Hồng Hà. Tôi cho anh ba ngày, tự mình đến phủ của thành chủ thỉnh tội”.
Nói xong, anh ta xoay người rời đi. Người đã rời đi, nhưng giọng nói vẫn còn vang lên bên tai Giang Cung Tuấn.
“Ba ngày sau, nếu anh không đến phủ của thành chủ thỉnh tội, ngày thứ bốn tôi sẽ tàn sát cả Trái Đất”
Vừa nói ra đã khiến toàn trường khiếp sợ, tàn sát hàng loạt dân trong thành?
Mặc dù nói võ giả Trái Đất là tội nhân, con người Trái Đất chết tiệt, bọn họ cũng không xem con người Trái Đất ở trong mắt. Nhưng chuyện tàn sát hàng loạt dân trong thành thì chưa từng xảy ra. Bởi vì, vẫn có cường giả trong võ giả Trái Đất.
Anh ta tên là Bách Hiểu Sinh. Cho dù thực lực nhóm cường giả Hoang Hồng Hà kém hơn, nhưng cũng không phải là đèn tiết kiệm nhiên liệu.
Mà Giang Cung Tuấn nghe xong những lời tàn sát hàng loạt dân trong thành này, thì trên mặt nổi lên gân xanh, anh nhìn Thần Bảo Lang rời đi, nắm chặt nắm tay và nói: “Tàn sát hàng loạt dân trong thành, tôi xem anh có dám hay không, trước khi tàn sát hàng loạt dân trong thành, tôi tiêu diệt anh trước” Giang Cung Tuấn xem thường nói. Không phải anh đang nói đùa. Thần Bảo Lang muốn tàn sát hàng loạt dân trong thành, như vậy thì anh sẽ diệt trừ Thần Bảo Lang. “Đi” Giang Cung Tuấn không dừng lại thêm ở thành Hoang Hồng Hà, mà mang theo ba người sinh viên đại học rời đi, hộ tống họ ra khỏi phạm vi dãy núi núi Bất Chu, và đi đến một thành phố của con người.
Vùng ngoại thành của thành phố.
Giang Cung Tuấn nhìn ba nữ sinh viên gió bụi mệt mỏi, nói: “Từ đầu tới đây, thì trở về nơi đó, tôi còn có chuyện cực kỳ quan trọng, sẽ không đưa mấy người về”
Ba người đều nhìn Giang Cung Tuấn.
“Giang Cung Tuấn, cảm ơn ơn cứu mạng”
Một cô gái dẫn đầu mở miệng trước, khom lưng với Giang Cung Tuấn. Sau đó hai cô gái còn lại mở miệng theo, cảm kích ơn cứu mạng của Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn hơi dừng tay, nói: “Trở về đi”
Nói xong, Giang Cung Tuấn xoay người rời đi. Anh ta không trở về thành Hoang Hồng Hà mà đi tới chỗ tiên phủ ở dãy núi, Thần Bảo Lang cho anh thời gian là ba ngày, nếu quả không có gì bất ngờ xảy ra, anh cũng có thể vượt qua cửa thứ chín và có được tiên phủ trong vòng ba ngày.
Giang Cung Tuấn biết một khi mình có được tiên phủ, thì nhất định sẽ làm võ giả dị giới trong mà thèm.
Giang Cung Tuấn biết, kế tiếp anh sẽ đối mặt với sự khiêu chiến không ngừng, liên tục. Vì để tránh cho những phiền toái này, anh cần lập uy. Mà đúng lúc Thần Bảo Lang có thể khiến cho anh lập uy. Anh phải đánh chết Thần Bảo Lang ngay trước mặt võ giả dị giới, ra oai cho võ giả Trái Đất.
Làm cho võ giả đến từ dị giới biết con người Trái Đất không phải là con kiến hôi.
Đắc tội với võ giả Trái Đất sẽ chết!
Giang Cung Tuấn cất bước, đi về phía dãy núi nơi tọa lạc của tiên phủ. Không bao lâu sau, xuất hiện ở dãy núi nơi có tiên phủ. Tiên phủ đã xuất hiện được khoảng hai năm.
Ở trong hai năm này, có cực kỳ nhiều võ giả đến từ dị giới xuất hiện ở Trái Đất, những võ giải này không giới hạn trong sinh linh Thương giới, trong đó còn có người chạy tới từ những thế giới khác, nhưng bất kể có bao nhiêu người tới thì chưa từng có ai có thể có được tiên phủ.
Cho dù không ít võ giả tiến vào cửa thứ chín, tuy nhiên lại không có ai có thể vượt qua cửa thứ chín. Ngoài cửa lớn của tiên phủ có không ít võ giả tập trung. Những người này đều tập trung ở một chỗ, trò chuyện xem ai mới có được tiên phủ.
“Để tôi xem, đi bớt đi, ngay cả cường giả Hoang Hồng Hà cũng không có cách vượt qua cửa thứ chín, sau vô số lần khiêu chiến đành lựa chọn buông tha”.
“Tôi nghe nói, hiện tại có không ít cường giả đều chuyên tâm bế quan ở đây để giảm bớt chân khí của mình, muốn làm cho thực lực của mình trở nên càng mạnh mẽ hơn sau đó mới tới xông vào”
“Cũng không biết cuối cùng ai mới có thể có được tiên phủ này”
Giang Cung Tuấn dựa vào gần một chút, anh nghe thấy có không ít người đang thảo luận ở ngoài cửa lớn tiên phủ. Giang Cung Tuấn cũng không để ý nhiều mà bước tới, đi tới cửa tiên phủ, bước vào cửa lớn màu vàng óng thì anh thấy hoa mắt, sau một khắc anh đã xuất hiện ở một nơi vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Quen thuộc là trước kia anh đã tới một lần. Xa lạ là vì mọi thứ trước mắt nhìn đều quả không thể tưởng tượng nổi.
Anh đứng ở đỉnh dãy núi.
Giang Cung Tuấn không biết hai năm trước anh đã vượt qua cửa thứ chín, hiện tại lại xuất hiện ở tiên phủ lần nữa, anh sẽ trực tiếp đến trước cửa thứ chín, hay liệu anh ta có phải trải qua chín cấp hay không.
Tuy nhiên, điều này đã không còn quan trọng. Hai năm trước, Giang Cung Tuấn anh có thể trực tiếp đánh tới cửa thứ sáu bằng sự cố gắng của mình, hiện tại anh xưa đầu bằng nay, muốn xông đến cửa thứ chín thì điều này chưa tính là việc khó với anh.