Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1214
Chương 1214: Lai lịch của Cửu Thiên Diệt Thần trận
Nghe thấy tin tức này, vẻ mặt của Bảo Văn lập tức tối sầm lại.
Ông ta biết sau khi giết Bảo Bác, Giang Cung Tuấn chắc chắn sẽ đến Minh Lam Tông. Nhưng ông ta không ngờ rằng Giang Cung Tuấn lại đến nhanh như vậy, ông ta vừa mới nhận được tin và phái người bắt những người có liên quan đến Giang Cung Tuấn thì anh đã đến rồi.
“Tìm đến cái chết, thật là nghĩ lão già cổ hủ này sợ anh ta sao.”
Bảo Văn nắm chặt tay lại.
Lúc này, dưới chân núi.
Hàng trăm đệ tử của Minh Lam Tông đã nằm dưới mặt đất.
Nếu như là Giang Cung Tuấn trước kia thì anh sẽ lựa chọn nhân từ, sẽ không giết người linh tinh và sẽ cho những đám đệ tử của Minh Lam Tông một cơ hội, cho bọn họ một con đường sống.
Nhưng bây giờ anh sẽ không như vậy nữa.
Nếu như những đệ tử của Minh Lam Tông đã ra tay, vậy thì phải có ý thức ra tay.
Anh giết chết hàng trăm đệ tử của Minh Lam Tông, bước từng bước leo lên Minh Lam Tông.
Lúc này, bên ngoài núi Bất Chu.
Ngô Huy, Tiêu Dao Vương, Trần Vũ Yến đã đưa bốn trăm nghìn quân xuất hiện giữa không trung. Bọn họ đã bày binh bố trận xong, bây giờ chỉ đợi Giang Cung Tuấn nói một câu là trận pháp sẽ được khởi động.
Sức mạnh của bốn trăm nghìn quân sẽ chồng lên nhau.
Bốn trăm nghìn quân xuất hiện bên ngoài núi Bất Chu đã kéo theo sóng to gió lớn.
Các tu sĩ của thành Bất Chu đều đứng ở phía xa nhìn bốn trăm nghìn quân.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tại sao lại có nhiều tu sĩ loài người như vậy?”
“Những người này đều là loài người ở trái đất, từ khi nào mà loài người ở trái đất lại có nhiều tu sĩ cảnh giới Siêu Phàm như vậy?”
“Vừa nãy tôi nhận được tin rằng đây là bốn trăm nghìn quân dưới quyền Giang Cung Tuấn. Trước kia Giang Cung Tuấn ỷ vào bốn trăm nghìn quân hợp thành một trận pháp, lợi dụng Luyến Bá vô tận mà đánh chết một tiên tôn. Tiên này không có kẽ hở để đánh trả lại khi ở trong tay Giang Cung Tuấn.
Tin tức tiên tồn bị chết đã truyền ra ngoài.
Lại kéo theo sự khiếp sợ một lần nữa.
“Lần này Giang Cung Tuấn dẫn theo bốn trăm nghìn quân đến núi Bất Chu là muốn làm gì?”
“Lẽ nào anh ta muốn tiêu diệt tất cả tu sĩ ở núi Bất Chu sao?”
“Chắc là không thể đâu, ngoại trừ một vài tu sĩ riêng biệt và một vài thiên tài xuất hiện trên trái đất ra thì không có làm hại loài người trên trái đất. Mà Giag Cung Tuấn sẽ không ngu ngốc đến nỗi đắc tội với ba nghìn thế giới đầu.
“Đúng vậy, nếu như đắc tội với ba nghìn thế giới, một khi phong ấn được mở ra hoàn toàn, Giang Cung Tuấn có đường sống nhưng loài người trên trái đất có đường sống không?”
“Có lẽ là ra tay với Minh Lam Tông, dù sao trước kia Bảo Văn của Minh Lam Tông bắt Giang Cung Tuấn và dùng Lôi Điện tấn công anh ta hơn nửa tháng, khiến anh ta suýt chút nữa thì chết thảm thiết”
“Có lẽ là ra tay với Minh Lam Tông, dù sao trước kia Bảo Văn của Minh Lam Tông bắt Giang Cung Tuấn và dùng Lôi Điện tấn công anh ta hơn nửa tháng, khiến anh ta suýt chút nữa thì chết thảm thiết.”
“Chậc chậc, thật thú vị. Có trò hay để xem rồi.”
Nhìn thấy bốn trăm nghìn quân xuất hiện, các tu sĩ đến từ ba nghìn thế giới đều rất hưng phấn.
Mặc dù chuyện Giang Cung Tuấn giết tiên tôn đã truyền ra ngoài, nhưng người ở nơi này đều chưa nhìn thấy Giang Cung Tuấn giết tiên. Bây giờ có thể tận mắt nhìn thấy Giang Cung Tuấn giết tiên cũng là một sự may mắn.
Tại thành Bất Chu.
Trong phủ đệ nơi Mạch Doanh đang ở.
“Cái gì?” Vẻ mặt của Mạch Doanh vô cùng kinh ngạc, nói: “Đại sư huynh, anh nói là Giang Cung Tuấn giết tiên ở nước ngoài sao?”
“Ừ” Tam Hoài Linh gật đầu rồi nói: “Bây giờ tin tức đã truyền ra ngoài rồi, mấy trăm nghìn quân ở bên ngoài núi Bất Chu chính là quân dưới quyền của Giang Cung Tuấn. Nghe nói bốn trăm nghìn quân này có thể hợp thành một trận pháp rất đáng sợ, sức mạnh của bọn họ sẽ chồng lên nhau, dung hợp thành một và tạo nên một luồng sức mạnh đáng sợ.
“Trận pháp gì mà lại thần kỳ như vậy?” Mạch Doanh nói.
Tam Hoài Linh nói: “Anh xem một vài hình ảnh Giang Cung Tuấn giết tiên, xem trận pháp mà bốn trăm nghìn quân bày ra này nên có lật xem một vài điển tích. Anh phát hiện ra trong một vài ghi chép, trận pháp này tên là Cửu Thiên Diệt Thần trận.”
“Lai lịch thế nào?” Vẻ mặt Mạch Doanh toát lên sự nghi ngờ, cô ta biết Cửu Thiên Diệt Thần trận.
Tam Hoài Linh giải thích: “Trong điển tích có ghi chép rằng trận pháp này chính là một trận pháp của Thiên Đình Cổ. Trong thời đại thượng cổ, thiên đình chính là sức mạnh đáng sợ nhất, thống trị cả vũ trụ. Mà trong thiên đình có một tướng quân tài năng tên là Thiên Bồng”
“Tướng quân tài năng Thiên Bồng có hàng trăm nghìn quân dưới quyền.
“Ông ta dùng hàng trăm nghìn quân để tạo ra một loại trận pháp rất đáng sợ.
“Trận pháp này chính là Cửu Thiên Diệt Thần trận”
“Nhưng trận pháp này đã bị thất truyền từ lâu rồi, không ngờ hôm nay trận pháp đáng sợ đó lại xuất hiện trong thiên hạ một lần nữa.
“Hơn nữa trong cổ thư ghi lại rằng năm đó trong một trận chiến ở Thiên Đình Cổ, tướng quân tài năng Thiên Bồng chết. Người duy nhất có được trận pháp này chỉ có con gái của tướng quân tài năng Thiên Bồng
Nghe đến điều này, Mạch Doanh tò mò hỏi: “Đại sư huynh, ý của anh là Giang Cung Tuấn quen biết con gái của tướng quân tài năng Thiên Bồng ở Thiên Đình Cổ?”
Tam Hoài Linh lắc đầu: “Chuyện này thì anh không biết, những thứ anh biết đều được xem từ trong sách cổ. Mà sách cổ cũng chỉ ghi chép những điều này về trận pháp dó, còn những thứ khác thì anh không biết.”
“Hừ.”
Nghe thấy điều này, Mạch Doanh không khỏi hít một hơi lạnh.
Cô ta thật sự không ngờ Giang Cung Tuấn lại học trận pháp đáng sợ như vậy.
Không đúng, không phải Giang Cung Tuấn học mà là tất cả bốn trăm nghìn quân học.
Cô ta như đang suy nghĩ gì đó mà nói: “Chắc chắn có cao thủ siêu cấp âm thầm đứng sau lưng Giang Cung Tuấn và giúp đỡ anh ta, nếu không sao bốn trăm nghìn quân có thể học được trận pháp đáng sợ như vậy.”
Tam Hoài Linh gật đầu: “Ừm, anh cũng nghĩ như vậy. Nhưng rốt cuộc người đứng phía sau Giang Cung Tuấn là ai thì không biết được.”
Tam Hoài Linh biết được Cửu Thiên Diệt Thần trận thông qua một vài hình ảnh. Mà thiên tài như anh ta không biết, chỉ sau khi nghe thấy Giang Cung Tuấn giết tiên mới cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Lúc này ở trong Tiên phủ của Giang Cung Tuấn.
Ở nơi cuối cùng trong thành phố Tiên Phủ có một nơi vô cùng thần kỳ.
Tổ Quỳnh ngồi bó gối, cơ thể của cô ta được bao phủ bởi ánh sáng trắng dịu dàng, trên người toát lên vẻ thần bí.
“Ai đang lải nhải tôi vậy?”
Đột nhiên cô ta cảm nhận được gì đó nên phải ngừng tu luyện, mở mắt ra, tâm thần lập tức chuyển động. Trong lòng bàn tay của cô ta biến ra một vài chữ viết thần bí, những chữ viết này hợp lại thành một trận pháp.
Đây là Suy Diễn đại trận.
Rất nhanh chóng cô ta đã biết.
“Không ngờ Tam Hoài Linh của Ma Tộc lại biết lai lịch của tôi, xem ra trong Ma Tộc cũng có một vài ghi chép liên quan đến Thiên Đình Cổ.
Tổ Quỳnh khẽ lẩm bẩm.
Cô ta cũng không thèm để ý mà nhắm mắt lại lần nữa, tu luyện một cách nghiêm túc.
Lúc này ở thế giới bên ngoài.
Giang Cung Tuấn đã leo lên giữa sườn núi của Minh Lam Tông.
Trước đại điện trên đỉnh núi, Bảo Văn mặc bộ quần áo dài màu xám tro và nhìn bốn trăm nghìn quân ở phía xa xa. Mặc dù sức mạnh của bốn trăm nghìn quân này không mạnh lắm, nhưng đã hợp thành trận pháp nên tất cả khí tức đã chồng lên nhau. Cho dù là ông ta cũng ảm nhận được sự run sợ.”
“Rốt cuộc đây là trận pháp gì vậy mà lại kỳ lạ như vậy? Làm sao có thể chồng khí tức của bao nhiêu người rồi hợp lại thành một được?”
Trên gương mặt già nua của Bảo Văn toát lên vẻ nghi ngờ.
Cho dù ông ta là tiên nhưng cũng không biết Cửu Thiên Diệt Thần trận.
Ông ta di chuyển ánh mắt nhìn về phía giữa sườn núi, phát hiện ra Giang Cung Tuấn đang cầm thanh kiếm dài bước từng bước đi đến. Không bao lâu nữa anh sẽ xuất hiện trên đỉnh núi, xuất hiện trước đại điện.
Giang Cung Tuấn đứng ở bên ngoài cách đại điện mấy cây, nhìn thấy Bảo Văn đang đứng trước đại điện và phía sau ông ta là hàng nghìn đệ tử của Minh Lam Tông.
“Giang Cung Tuấn, cậu đến rồi.
Bảo Văn lên tiếng nói trước, giọng nói rất lạnh lùng: “Tôi còn chưa tìm cậu mà cậu đã tìm đến tận cửa rồi, cậu thật sự tưởng rằng giết chết Bảo Bác là có thể giết được tôi sao? Cậu thật sự tưởng rằng dựa vào trận pháp được hợp thành từ mấy trăm nghìn tu sĩ cảnh giới siêu phàm là có thể giết được tôi sao?”
Bảo Văn biết sức mạnh của Bảo Bác, ngay cả khi Bảo
Bác bị giết thì ông ta như không có phần thắng khi đầu với Giang Cung Tuấn. Bây giờ ông ta đang kéo dài thời gian.
Đợi đến khi bắt được những người có liên quan đến
Giang Cung Tuấn thì sẽ dùng điều đó để uy hiếp anh.
Giang Cung Tuấn cầm thanh kiếm dài, thanh kiếm trong tay nghiêng lên và chỉ vào Bảo Văn: “Bảo Văn mấy năm trước ông đã không ngần ngại mà ra tay với tôi vì lấy công pháp trên người tôi. Ông dùng Lôi Diện tấn công tôi hơn nửa tháng, khiến tôi chịu đủ loại hành hạ. Ngày hôm nay chính là ngày giỗ của ông.
Nghe thấy tin tức này, vẻ mặt của Bảo Văn lập tức tối sầm lại.
Ông ta biết sau khi giết Bảo Bác, Giang Cung Tuấn chắc chắn sẽ đến Minh Lam Tông. Nhưng ông ta không ngờ rằng Giang Cung Tuấn lại đến nhanh như vậy, ông ta vừa mới nhận được tin và phái người bắt những người có liên quan đến Giang Cung Tuấn thì anh đã đến rồi.
“Tìm đến cái chết, thật là nghĩ lão già cổ hủ này sợ anh ta sao.”
Bảo Văn nắm chặt tay lại.
Lúc này, dưới chân núi.
Hàng trăm đệ tử của Minh Lam Tông đã nằm dưới mặt đất.
Nếu như là Giang Cung Tuấn trước kia thì anh sẽ lựa chọn nhân từ, sẽ không giết người linh tinh và sẽ cho những đám đệ tử của Minh Lam Tông một cơ hội, cho bọn họ một con đường sống.
Nhưng bây giờ anh sẽ không như vậy nữa.
Nếu như những đệ tử của Minh Lam Tông đã ra tay, vậy thì phải có ý thức ra tay.
Anh giết chết hàng trăm đệ tử của Minh Lam Tông, bước từng bước leo lên Minh Lam Tông.
Lúc này, bên ngoài núi Bất Chu.
Ngô Huy, Tiêu Dao Vương, Trần Vũ Yến đã đưa bốn trăm nghìn quân xuất hiện giữa không trung. Bọn họ đã bày binh bố trận xong, bây giờ chỉ đợi Giang Cung Tuấn nói một câu là trận pháp sẽ được khởi động.
Sức mạnh của bốn trăm nghìn quân sẽ chồng lên nhau.
Bốn trăm nghìn quân xuất hiện bên ngoài núi Bất Chu đã kéo theo sóng to gió lớn.
Các tu sĩ của thành Bất Chu đều đứng ở phía xa nhìn bốn trăm nghìn quân.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tại sao lại có nhiều tu sĩ loài người như vậy?”
“Những người này đều là loài người ở trái đất, từ khi nào mà loài người ở trái đất lại có nhiều tu sĩ cảnh giới Siêu Phàm như vậy?”
“Vừa nãy tôi nhận được tin rằng đây là bốn trăm nghìn quân dưới quyền Giang Cung Tuấn. Trước kia Giang Cung Tuấn ỷ vào bốn trăm nghìn quân hợp thành một trận pháp, lợi dụng Luyến Bá vô tận mà đánh chết một tiên tôn. Tiên này không có kẽ hở để đánh trả lại khi ở trong tay Giang Cung Tuấn.
Tin tức tiên tồn bị chết đã truyền ra ngoài.
Lại kéo theo sự khiếp sợ một lần nữa.
“Lần này Giang Cung Tuấn dẫn theo bốn trăm nghìn quân đến núi Bất Chu là muốn làm gì?”
“Lẽ nào anh ta muốn tiêu diệt tất cả tu sĩ ở núi Bất Chu sao?”
“Chắc là không thể đâu, ngoại trừ một vài tu sĩ riêng biệt và một vài thiên tài xuất hiện trên trái đất ra thì không có làm hại loài người trên trái đất. Mà Giag Cung Tuấn sẽ không ngu ngốc đến nỗi đắc tội với ba nghìn thế giới đầu.
“Đúng vậy, nếu như đắc tội với ba nghìn thế giới, một khi phong ấn được mở ra hoàn toàn, Giang Cung Tuấn có đường sống nhưng loài người trên trái đất có đường sống không?”
“Có lẽ là ra tay với Minh Lam Tông, dù sao trước kia Bảo Văn của Minh Lam Tông bắt Giang Cung Tuấn và dùng Lôi Điện tấn công anh ta hơn nửa tháng, khiến anh ta suýt chút nữa thì chết thảm thiết”
“Có lẽ là ra tay với Minh Lam Tông, dù sao trước kia Bảo Văn của Minh Lam Tông bắt Giang Cung Tuấn và dùng Lôi Điện tấn công anh ta hơn nửa tháng, khiến anh ta suýt chút nữa thì chết thảm thiết.”
“Chậc chậc, thật thú vị. Có trò hay để xem rồi.”
Nhìn thấy bốn trăm nghìn quân xuất hiện, các tu sĩ đến từ ba nghìn thế giới đều rất hưng phấn.
Mặc dù chuyện Giang Cung Tuấn giết tiên tôn đã truyền ra ngoài, nhưng người ở nơi này đều chưa nhìn thấy Giang Cung Tuấn giết tiên. Bây giờ có thể tận mắt nhìn thấy Giang Cung Tuấn giết tiên cũng là một sự may mắn.
Tại thành Bất Chu.
Trong phủ đệ nơi Mạch Doanh đang ở.
“Cái gì?” Vẻ mặt của Mạch Doanh vô cùng kinh ngạc, nói: “Đại sư huynh, anh nói là Giang Cung Tuấn giết tiên ở nước ngoài sao?”
“Ừ” Tam Hoài Linh gật đầu rồi nói: “Bây giờ tin tức đã truyền ra ngoài rồi, mấy trăm nghìn quân ở bên ngoài núi Bất Chu chính là quân dưới quyền của Giang Cung Tuấn. Nghe nói bốn trăm nghìn quân này có thể hợp thành một trận pháp rất đáng sợ, sức mạnh của bọn họ sẽ chồng lên nhau, dung hợp thành một và tạo nên một luồng sức mạnh đáng sợ.
“Trận pháp gì mà lại thần kỳ như vậy?” Mạch Doanh nói.
Tam Hoài Linh nói: “Anh xem một vài hình ảnh Giang Cung Tuấn giết tiên, xem trận pháp mà bốn trăm nghìn quân bày ra này nên có lật xem một vài điển tích. Anh phát hiện ra trong một vài ghi chép, trận pháp này tên là Cửu Thiên Diệt Thần trận.”
“Lai lịch thế nào?” Vẻ mặt Mạch Doanh toát lên sự nghi ngờ, cô ta biết Cửu Thiên Diệt Thần trận.
Tam Hoài Linh giải thích: “Trong điển tích có ghi chép rằng trận pháp này chính là một trận pháp của Thiên Đình Cổ. Trong thời đại thượng cổ, thiên đình chính là sức mạnh đáng sợ nhất, thống trị cả vũ trụ. Mà trong thiên đình có một tướng quân tài năng tên là Thiên Bồng”
“Tướng quân tài năng Thiên Bồng có hàng trăm nghìn quân dưới quyền.
“Ông ta dùng hàng trăm nghìn quân để tạo ra một loại trận pháp rất đáng sợ.
“Trận pháp này chính là Cửu Thiên Diệt Thần trận”
“Nhưng trận pháp này đã bị thất truyền từ lâu rồi, không ngờ hôm nay trận pháp đáng sợ đó lại xuất hiện trong thiên hạ một lần nữa.
“Hơn nữa trong cổ thư ghi lại rằng năm đó trong một trận chiến ở Thiên Đình Cổ, tướng quân tài năng Thiên Bồng chết. Người duy nhất có được trận pháp này chỉ có con gái của tướng quân tài năng Thiên Bồng
Nghe đến điều này, Mạch Doanh tò mò hỏi: “Đại sư huynh, ý của anh là Giang Cung Tuấn quen biết con gái của tướng quân tài năng Thiên Bồng ở Thiên Đình Cổ?”
Tam Hoài Linh lắc đầu: “Chuyện này thì anh không biết, những thứ anh biết đều được xem từ trong sách cổ. Mà sách cổ cũng chỉ ghi chép những điều này về trận pháp dó, còn những thứ khác thì anh không biết.”
“Hừ.”
Nghe thấy điều này, Mạch Doanh không khỏi hít một hơi lạnh.
Cô ta thật sự không ngờ Giang Cung Tuấn lại học trận pháp đáng sợ như vậy.
Không đúng, không phải Giang Cung Tuấn học mà là tất cả bốn trăm nghìn quân học.
Cô ta như đang suy nghĩ gì đó mà nói: “Chắc chắn có cao thủ siêu cấp âm thầm đứng sau lưng Giang Cung Tuấn và giúp đỡ anh ta, nếu không sao bốn trăm nghìn quân có thể học được trận pháp đáng sợ như vậy.”
Tam Hoài Linh gật đầu: “Ừm, anh cũng nghĩ như vậy. Nhưng rốt cuộc người đứng phía sau Giang Cung Tuấn là ai thì không biết được.”
Tam Hoài Linh biết được Cửu Thiên Diệt Thần trận thông qua một vài hình ảnh. Mà thiên tài như anh ta không biết, chỉ sau khi nghe thấy Giang Cung Tuấn giết tiên mới cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Lúc này ở trong Tiên phủ của Giang Cung Tuấn.
Ở nơi cuối cùng trong thành phố Tiên Phủ có một nơi vô cùng thần kỳ.
Tổ Quỳnh ngồi bó gối, cơ thể của cô ta được bao phủ bởi ánh sáng trắng dịu dàng, trên người toát lên vẻ thần bí.
“Ai đang lải nhải tôi vậy?”
Đột nhiên cô ta cảm nhận được gì đó nên phải ngừng tu luyện, mở mắt ra, tâm thần lập tức chuyển động. Trong lòng bàn tay của cô ta biến ra một vài chữ viết thần bí, những chữ viết này hợp lại thành một trận pháp.
Đây là Suy Diễn đại trận.
Rất nhanh chóng cô ta đã biết.
“Không ngờ Tam Hoài Linh của Ma Tộc lại biết lai lịch của tôi, xem ra trong Ma Tộc cũng có một vài ghi chép liên quan đến Thiên Đình Cổ.
Tổ Quỳnh khẽ lẩm bẩm.
Cô ta cũng không thèm để ý mà nhắm mắt lại lần nữa, tu luyện một cách nghiêm túc.
Lúc này ở thế giới bên ngoài.
Giang Cung Tuấn đã leo lên giữa sườn núi của Minh Lam Tông.
Trước đại điện trên đỉnh núi, Bảo Văn mặc bộ quần áo dài màu xám tro và nhìn bốn trăm nghìn quân ở phía xa xa. Mặc dù sức mạnh của bốn trăm nghìn quân này không mạnh lắm, nhưng đã hợp thành trận pháp nên tất cả khí tức đã chồng lên nhau. Cho dù là ông ta cũng ảm nhận được sự run sợ.”
“Rốt cuộc đây là trận pháp gì vậy mà lại kỳ lạ như vậy? Làm sao có thể chồng khí tức của bao nhiêu người rồi hợp lại thành một được?”
Trên gương mặt già nua của Bảo Văn toát lên vẻ nghi ngờ.
Cho dù ông ta là tiên nhưng cũng không biết Cửu Thiên Diệt Thần trận.
Ông ta di chuyển ánh mắt nhìn về phía giữa sườn núi, phát hiện ra Giang Cung Tuấn đang cầm thanh kiếm dài bước từng bước đi đến. Không bao lâu nữa anh sẽ xuất hiện trên đỉnh núi, xuất hiện trước đại điện.
Giang Cung Tuấn đứng ở bên ngoài cách đại điện mấy cây, nhìn thấy Bảo Văn đang đứng trước đại điện và phía sau ông ta là hàng nghìn đệ tử của Minh Lam Tông.
“Giang Cung Tuấn, cậu đến rồi.
Bảo Văn lên tiếng nói trước, giọng nói rất lạnh lùng: “Tôi còn chưa tìm cậu mà cậu đã tìm đến tận cửa rồi, cậu thật sự tưởng rằng giết chết Bảo Bác là có thể giết được tôi sao? Cậu thật sự tưởng rằng dựa vào trận pháp được hợp thành từ mấy trăm nghìn tu sĩ cảnh giới siêu phàm là có thể giết được tôi sao?”
Bảo Văn biết sức mạnh của Bảo Bác, ngay cả khi Bảo
Bác bị giết thì ông ta như không có phần thắng khi đầu với Giang Cung Tuấn. Bây giờ ông ta đang kéo dài thời gian.
Đợi đến khi bắt được những người có liên quan đến
Giang Cung Tuấn thì sẽ dùng điều đó để uy hiếp anh.
Giang Cung Tuấn cầm thanh kiếm dài, thanh kiếm trong tay nghiêng lên và chỉ vào Bảo Văn: “Bảo Văn mấy năm trước ông đã không ngần ngại mà ra tay với tôi vì lấy công pháp trên người tôi. Ông dùng Lôi Diện tấn công tôi hơn nửa tháng, khiến tôi chịu đủ loại hành hạ. Ngày hôm nay chính là ngày giỗ của ông.