Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 237: Đánh lên thất bại
*Chương có nội dung hình ảnh
Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
Bầu không khí đột nhiên trở nên yên lặng, yên lặng đến đáng sợ đó là sự yên lặng của chết chóc
Trong lòng của rất nhiều người tràn ngập nỗi sợ hãi, mồ hôi nhễ nhại. Chu môn chủ chết, cái chết của ông ta thật thể thảm. "Môn chủ" "Môn chủ, ông dám giết môn chủ của chúng tôi!"
Lửa giận của từng đệ tử Chu môn chủ sục sôi đến ngút trời cùng với những nỗi đau đớn khôn nguôi.
Từ Tân Bình tỏ thái độ kiêu ngạo không coi ai ra gì, nói: "Vốn đĩ tôi chỉ muốn đối phó với Đổng Tráng ai bảo môn chủ của các người nhào tới làm gì, có trách thì trách môn chủ các người ngu thì ráng chịu, không thể trách tôi lòng dạ độc ác!" “Nếu như các người muốn báo thù cho môn chủ của các người thì nhào lên hết đi!”
Mấy chục người này biết mình không phải là đối thủ của Từ Tân Bình nên cũng không ai dám xông lên khiêu chiến với Từ Tân Bình. "Từ Tân Bình, mối thù ngày hôm nay tôi nhất định sẽ báo!" "Từ Tân Bình, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, ông hãy đợi đấy cho tôi, hãy đợi đấy!"
Sau khi đệ tử của Chu môn chủ tuôn ra những lời cay nghiệt của mình, bọn họ mang thi thể của Chu môn chủ rời khỏi quán rượu. “Đổng Tráng!” Ánh mắt của Từ Tân Bình lại một lần nữa hướng về phía của Đổng Tráng: “Đến lượt ông rồi." "Lại đây, chui qua háng của tôi này, may ra tôi sẽ tạm thời tha cho ông"
Một chân của Từ Tân Bình giảm lên ghế, một tay chỉ xuống háng mình, để cho Đổng Tráng chui qua.
Vẻ mặt của Đổng Tráng bằng cơ quấp, các đệ tử của ông ta cũng nằm chặt năm đấm trong tư thế muốn động thủ. “Nam nhi đại trượng phu phải biết lúc nào tiến lúc nào lui!” Đồng Tráng nghiến răng, sắc mặt tối sâm, từng bước đi về phía của Từ Tân Bình.
Chúng đệ tử sốc vô cùng. "Sư phụ, đừng!" "Sư phụ, người không thể làm như vậy!" "Sư phụ, nếu làm như vậy, chúng ta làm sao có mặt mũi ở lại Danh Nam đây? Võ quán tinh nghệ của chúng ta còn đầu là thế diện nữa chứ!"
Đổng Tráng làm sao có thể không biết chuyện đó, nhưng ông ta nhất định phải làm như vậy.
Không ai từ các thế lực khác đứng ra giúp đỡ. Vừa rồi, Chu môn chủ vì ra mặt cho Đổng Tráng mà bị chém chết.
Bà lão ở bên Trương Canh cũng yên lặng quan sát, chắc chắn bà ta còn có kế hoạch khác. Long Hoàng Hoa thì ngôi thán nhiên uống trà cũng không ra ngăn cản. Ai cũng biết Đổng Tráng là người có khí phách, đầu đội trời chân đạp đất, sư huynh của ông ta thà chết chứ không chịu nhục. Đổng Tráng không phải là một người bảo thủ, nhất định ông ta sẽ không khiến cho bản thân mang tiếng xấu lại càng không để cho võ quán tinh nghệ bị lăng nhục. Đổng Tráng bước tới trước mặt Từ Tân Bình, trong mắt hắn lên ngọn lửa thù hận.
Ông ta quỳ xuống đất chui qua háng của Từ Tân Bình.
Nhiều người thở dài, họ không thể nào ngờ rằng Đổng Tráng thực sự sẽ làm như vậy để cứu lấy tính mạng của mình. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Nhục nhã, đúng là nhục nhất
Đây là nỗi nhục nhã mà cả đời cũng không thể nào rửa sạch! Các đệ tử của Đổng Tráng cảm thấy xấu hổ vô cùng, chỉ hận không thể đào ngay một cái lỗ nào đó để chui xuống.
Sư phụ thường xuyên dạy họ rằng chết vinh còn hơn sống nhục, chết đứng còn hơn sống quỳ. Nhưng bây giờ sư phụ lại đang làm ra loại chuyện gì vậy chứ? "Ha ha, Đổng Tráng, thật không ngờ ông lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy, đúng là nghe lời hơn sư huynh ngu ngốc của ông nhiều, hạ ha. "
Từ Tân Bình cười lớn, trong tiếng cười ấy là tràn ngập sự xúc phạm
Vào lúc này, đầu của Đổng Tráng đã năm vỏn vẹn ngay dưới háng của Từ Tân Bình. Tay trái của Đổng Tráng đột nhiên bộc phát ra một cổ kinh khí hưởng lên đánh lén Từ Tân Bình.
Đánh úp bất ngờ, nhân lúc kẻ địch lơ là cảnh giác ra tay ngay lập tức khiến kẻ địch trở tay không kịp! Chiều này thật sự quá nhanh quá nguy hiểm!
Đổng Tráng cũng không thật sự chui qua đó, ông ta chỉ muốn nhân cơ hội giết Từ Tân Bình, chỉ có như vậy mới có thể rửa sạch hết nỗi ô nhục này!
Lúc Từ Tân Bình buông lỏng cảnh giác, ông ta đã bí mật tập trung sức mạnh của mình trên tay trái và thực hiện một cú đánh lén chấn động!
Am!
Từ Tân Bình đột nhiên bị một lực lượng bất ngờ hất văng lên không trung.
Ông ta bay lên cao, đập vào bản cách đó vài mét, khiến cái bàn nát ra thành nhiều mảnh. Cảnh tượng này khiến cho mọi người vô cùng ngạc nhiên.
Tất cả mọi người giờ đây mới hiểu được Đổng Tráng vừa rồi chỉ là giả vờ chịu nhục, mục đích thật sự của ông ta là để đánh lén Từ Tân Bình. “Ha ha!” Lần này, đổi lại là Đổng Tráng cười lớn: "Từ Tân Bình ơi là Từ Tân Bình, tôi đường đường là quán trưởng của võ quán số một thành Danh Nam, sao có thể thật sự khuất phục ông được chứ "Sư huynh của tôi còn không sợ chết, chẳng lẽ tôi đây lại sợ chết sao?" "Đúng là nực cười!" "Ông trúng kiếm của tôi, phía dưới đã bị dập nát, bị thương rất nặng. "Từ Tân Bình, ông sẽ chết trong tay tôi."
Rất nhiều người đều cho rằng Đồng Tráng sẽ chiến thắng, Từ Tân Bình bị đánh ngã trên mặt đất, không hề nhúc nhích, giống như hôn mê bất tỉnh.
Tiêu Hào lạc đầu: "Đổng Tráng quá ngây thơ rồi."
Đường Minh Tam chau mày: "Chiêu đánh lén này Đống Tráng đánh một cách hoàn hảo như vậy, Từ Tân Bình không hề phòng bị, còn bị đánh bay, sao anh lại nói vậy?"
Tiêu Hào giải thích: "Thực lực Từ Tân Bình mạnh như vậy, Đổng Tráng chui qua háng ông ta như vậy, ông ta có thể không phòng bị sao?" "Nhìn giống như Từ Tân Bình bị đánh bay, nhưng thật ra không bị thương đầu, ông ta cố tình nằm bất động trên mặt đất, làm cho Đổng Tráng và những người khác được vui vẻ một chút." Đường Minh Tam không hề nghi ngờ lời nói của Tiêu Hào. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Anh ta tin tưởng đôi mắt cùng với thực lực của Tiêu Hào. Mọi người bên trong quán đều cho rằng Đổng Tráng đá làm cho Từ Tân Bình bị thương nặng, thậm chí có người cho rằng Từ Tân Bình đã chết.
Bởi vì Từ Tân Bình vẫn luôn nằm yên không động đây.
Đổng Tráng bước lại gần Từ Tân Bình: "Từ Tân Bình, tôi phải cắt đầu của nah, treo trên lầu của Võ Quản Danh Nam chúng tôi. Tôi phải làm cho cả thành Danh Nam này đều biết, Đổng Tráng tôi đây giết Từ Tân Bình nhà anh."
Chỉ cần Đổng Tráng giết chết Từ Tân Bình, nhất định sẽ nổi danh khắp đất nước, công việc không ngừng kéo đến.
Vừa rồi bị Từ Tân Bình làm hỏng mất một bàn tay thì sao chứ? Không còn tay phải thì vẫn còn tay trái mà
Khi Đổng Tráng còn cách Từ Tân Bình tầm một mét.
Từ Tân Bình đang nằm trên mặt đất cử động. Anh ta không nhanh không chậm ngôi trên mặt đất, nhìn Đổng Tráng cười. "Ông muốn giết tôi?" Từ Tân Bình lấy một điều thuốc ra. Đổng Tráng dừng bước theo bản năng.
Ông ta nhìn thấy sắc mặt của Từ Tân Bình vẫn bình thường, hơi thở vững vàng, chỉ có quần áo bị hư tổn một chút. "Ông không hề bị thương?" Đổng Tráng không dám tin. Từ Tân Bình võ mông đứng dậy, kéo một cái ghế đang ở bên cạnh ngồi xuống đó. "Chút lực đó của ông, có thể giết tôi sao?" "Vừa rồi lúc ông đánh tôi, tôi thuận thế đứng dậy, sau đó ngã xuống mặt đất. Ông thật sự cho là tôi đã bị thương nặng hôn mê bất tỉnh sao?" khuôn mặt nhiều người như bị đông cứng lại.
Bọn họ vốn cho rằng Từ Tân Bình bị thương nặng, nhưng mà, không ngờ bây giờ Từ Tân Bình đứng dậy, ông ta không bị hư hại một sợi tóc nào. "Từ Tân Bình. Khuôn mặt Đổng Tráng run rẩy, không thể tin được Từ Tân Bình không bị chút tổn thương nào: "Ông đừng kiêu ngạo." "Vừa rồi tôi đánh ông, đã tính toán từ lâu rồi, đem toàn bộ sức mạnh đưa vào tay trái. Một chiêu kia là chiêu đánh lén trí mạng, chắc chắn ông đã bị thương nặng. "Để tiện, không có liêm sỉ." Từ Tân Bình mằng: "Ông còn dám nói ra đã đánh lén tôi?" "Ông đây quang minh chỉnh đại đánh một trận với ông, một người tôi đấu với mấy trăm người mấy người. Vậy mà bây giờ các người còn chơi trò đánh lén? Đúng là rác rưởi." "Đổng Tráng, người như ông không xứng để ông đây ra tay giết chết. Cút cho tôi."
Từ Tân Bình cứ vậy làm nhục Đồng Tráng, những lời này cứ như con dao đâm vào người Đồng Tráng vậy. "Từ Tân Bình"
Đổng Tráng tức giận hét lên: "Ông đừng có mà khinh người quá đáng.
Vẻ mặt Từ Tân Bình thể hiện sự khinh bỉ: "Làm sao? Tôi thả ông đi, ông còn không đi sao?" "Nếu ông không đi, tôi sẽ chặt đầu ông, đem đi làm bồn cầu
Đổng Tráng không thể nhịn được nữa, cần rằng, đánh về
Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
Bầu không khí đột nhiên trở nên yên lặng, yên lặng đến đáng sợ đó là sự yên lặng của chết chóc
Trong lòng của rất nhiều người tràn ngập nỗi sợ hãi, mồ hôi nhễ nhại. Chu môn chủ chết, cái chết của ông ta thật thể thảm. "Môn chủ" "Môn chủ, ông dám giết môn chủ của chúng tôi!"
Lửa giận của từng đệ tử Chu môn chủ sục sôi đến ngút trời cùng với những nỗi đau đớn khôn nguôi.
Từ Tân Bình tỏ thái độ kiêu ngạo không coi ai ra gì, nói: "Vốn đĩ tôi chỉ muốn đối phó với Đổng Tráng ai bảo môn chủ của các người nhào tới làm gì, có trách thì trách môn chủ các người ngu thì ráng chịu, không thể trách tôi lòng dạ độc ác!" “Nếu như các người muốn báo thù cho môn chủ của các người thì nhào lên hết đi!”
Mấy chục người này biết mình không phải là đối thủ của Từ Tân Bình nên cũng không ai dám xông lên khiêu chiến với Từ Tân Bình. "Từ Tân Bình, mối thù ngày hôm nay tôi nhất định sẽ báo!" "Từ Tân Bình, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, ông hãy đợi đấy cho tôi, hãy đợi đấy!"
Sau khi đệ tử của Chu môn chủ tuôn ra những lời cay nghiệt của mình, bọn họ mang thi thể của Chu môn chủ rời khỏi quán rượu. “Đổng Tráng!” Ánh mắt của Từ Tân Bình lại một lần nữa hướng về phía của Đổng Tráng: “Đến lượt ông rồi." "Lại đây, chui qua háng của tôi này, may ra tôi sẽ tạm thời tha cho ông"
Một chân của Từ Tân Bình giảm lên ghế, một tay chỉ xuống háng mình, để cho Đổng Tráng chui qua.
Vẻ mặt của Đổng Tráng bằng cơ quấp, các đệ tử của ông ta cũng nằm chặt năm đấm trong tư thế muốn động thủ. “Nam nhi đại trượng phu phải biết lúc nào tiến lúc nào lui!” Đồng Tráng nghiến răng, sắc mặt tối sâm, từng bước đi về phía của Từ Tân Bình.
Chúng đệ tử sốc vô cùng. "Sư phụ, đừng!" "Sư phụ, người không thể làm như vậy!" "Sư phụ, nếu làm như vậy, chúng ta làm sao có mặt mũi ở lại Danh Nam đây? Võ quán tinh nghệ của chúng ta còn đầu là thế diện nữa chứ!"
Đổng Tráng làm sao có thể không biết chuyện đó, nhưng ông ta nhất định phải làm như vậy.
Không ai từ các thế lực khác đứng ra giúp đỡ. Vừa rồi, Chu môn chủ vì ra mặt cho Đổng Tráng mà bị chém chết.
Bà lão ở bên Trương Canh cũng yên lặng quan sát, chắc chắn bà ta còn có kế hoạch khác. Long Hoàng Hoa thì ngôi thán nhiên uống trà cũng không ra ngăn cản. Ai cũng biết Đổng Tráng là người có khí phách, đầu đội trời chân đạp đất, sư huynh của ông ta thà chết chứ không chịu nhục. Đổng Tráng không phải là một người bảo thủ, nhất định ông ta sẽ không khiến cho bản thân mang tiếng xấu lại càng không để cho võ quán tinh nghệ bị lăng nhục. Đổng Tráng bước tới trước mặt Từ Tân Bình, trong mắt hắn lên ngọn lửa thù hận.
Ông ta quỳ xuống đất chui qua háng của Từ Tân Bình.
Nhiều người thở dài, họ không thể nào ngờ rằng Đổng Tráng thực sự sẽ làm như vậy để cứu lấy tính mạng của mình. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Nhục nhã, đúng là nhục nhất
Đây là nỗi nhục nhã mà cả đời cũng không thể nào rửa sạch! Các đệ tử của Đổng Tráng cảm thấy xấu hổ vô cùng, chỉ hận không thể đào ngay một cái lỗ nào đó để chui xuống.
Sư phụ thường xuyên dạy họ rằng chết vinh còn hơn sống nhục, chết đứng còn hơn sống quỳ. Nhưng bây giờ sư phụ lại đang làm ra loại chuyện gì vậy chứ? "Ha ha, Đổng Tráng, thật không ngờ ông lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy, đúng là nghe lời hơn sư huynh ngu ngốc của ông nhiều, hạ ha. "
Từ Tân Bình cười lớn, trong tiếng cười ấy là tràn ngập sự xúc phạm
Vào lúc này, đầu của Đổng Tráng đã năm vỏn vẹn ngay dưới háng của Từ Tân Bình. Tay trái của Đổng Tráng đột nhiên bộc phát ra một cổ kinh khí hưởng lên đánh lén Từ Tân Bình.
Đánh úp bất ngờ, nhân lúc kẻ địch lơ là cảnh giác ra tay ngay lập tức khiến kẻ địch trở tay không kịp! Chiều này thật sự quá nhanh quá nguy hiểm!
Đổng Tráng cũng không thật sự chui qua đó, ông ta chỉ muốn nhân cơ hội giết Từ Tân Bình, chỉ có như vậy mới có thể rửa sạch hết nỗi ô nhục này!
Lúc Từ Tân Bình buông lỏng cảnh giác, ông ta đã bí mật tập trung sức mạnh của mình trên tay trái và thực hiện một cú đánh lén chấn động!
Am!
Từ Tân Bình đột nhiên bị một lực lượng bất ngờ hất văng lên không trung.
Ông ta bay lên cao, đập vào bản cách đó vài mét, khiến cái bàn nát ra thành nhiều mảnh. Cảnh tượng này khiến cho mọi người vô cùng ngạc nhiên.
Tất cả mọi người giờ đây mới hiểu được Đổng Tráng vừa rồi chỉ là giả vờ chịu nhục, mục đích thật sự của ông ta là để đánh lén Từ Tân Bình. “Ha ha!” Lần này, đổi lại là Đổng Tráng cười lớn: "Từ Tân Bình ơi là Từ Tân Bình, tôi đường đường là quán trưởng của võ quán số một thành Danh Nam, sao có thể thật sự khuất phục ông được chứ "Sư huynh của tôi còn không sợ chết, chẳng lẽ tôi đây lại sợ chết sao?" "Đúng là nực cười!" "Ông trúng kiếm của tôi, phía dưới đã bị dập nát, bị thương rất nặng. "Từ Tân Bình, ông sẽ chết trong tay tôi."
Rất nhiều người đều cho rằng Đồng Tráng sẽ chiến thắng, Từ Tân Bình bị đánh ngã trên mặt đất, không hề nhúc nhích, giống như hôn mê bất tỉnh.
Tiêu Hào lạc đầu: "Đổng Tráng quá ngây thơ rồi."
Đường Minh Tam chau mày: "Chiêu đánh lén này Đống Tráng đánh một cách hoàn hảo như vậy, Từ Tân Bình không hề phòng bị, còn bị đánh bay, sao anh lại nói vậy?"
Tiêu Hào giải thích: "Thực lực Từ Tân Bình mạnh như vậy, Đổng Tráng chui qua háng ông ta như vậy, ông ta có thể không phòng bị sao?" "Nhìn giống như Từ Tân Bình bị đánh bay, nhưng thật ra không bị thương đầu, ông ta cố tình nằm bất động trên mặt đất, làm cho Đổng Tráng và những người khác được vui vẻ một chút." Đường Minh Tam không hề nghi ngờ lời nói của Tiêu Hào. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Anh ta tin tưởng đôi mắt cùng với thực lực của Tiêu Hào. Mọi người bên trong quán đều cho rằng Đổng Tráng đá làm cho Từ Tân Bình bị thương nặng, thậm chí có người cho rằng Từ Tân Bình đã chết.
Bởi vì Từ Tân Bình vẫn luôn nằm yên không động đây.
Đổng Tráng bước lại gần Từ Tân Bình: "Từ Tân Bình, tôi phải cắt đầu của nah, treo trên lầu của Võ Quản Danh Nam chúng tôi. Tôi phải làm cho cả thành Danh Nam này đều biết, Đổng Tráng tôi đây giết Từ Tân Bình nhà anh."
Chỉ cần Đổng Tráng giết chết Từ Tân Bình, nhất định sẽ nổi danh khắp đất nước, công việc không ngừng kéo đến.
Vừa rồi bị Từ Tân Bình làm hỏng mất một bàn tay thì sao chứ? Không còn tay phải thì vẫn còn tay trái mà
Khi Đổng Tráng còn cách Từ Tân Bình tầm một mét.
Từ Tân Bình đang nằm trên mặt đất cử động. Anh ta không nhanh không chậm ngôi trên mặt đất, nhìn Đổng Tráng cười. "Ông muốn giết tôi?" Từ Tân Bình lấy một điều thuốc ra. Đổng Tráng dừng bước theo bản năng.
Ông ta nhìn thấy sắc mặt của Từ Tân Bình vẫn bình thường, hơi thở vững vàng, chỉ có quần áo bị hư tổn một chút. "Ông không hề bị thương?" Đổng Tráng không dám tin. Từ Tân Bình võ mông đứng dậy, kéo một cái ghế đang ở bên cạnh ngồi xuống đó. "Chút lực đó của ông, có thể giết tôi sao?" "Vừa rồi lúc ông đánh tôi, tôi thuận thế đứng dậy, sau đó ngã xuống mặt đất. Ông thật sự cho là tôi đã bị thương nặng hôn mê bất tỉnh sao?" khuôn mặt nhiều người như bị đông cứng lại.
Bọn họ vốn cho rằng Từ Tân Bình bị thương nặng, nhưng mà, không ngờ bây giờ Từ Tân Bình đứng dậy, ông ta không bị hư hại một sợi tóc nào. "Từ Tân Bình. Khuôn mặt Đổng Tráng run rẩy, không thể tin được Từ Tân Bình không bị chút tổn thương nào: "Ông đừng kiêu ngạo." "Vừa rồi tôi đánh ông, đã tính toán từ lâu rồi, đem toàn bộ sức mạnh đưa vào tay trái. Một chiêu kia là chiêu đánh lén trí mạng, chắc chắn ông đã bị thương nặng. "Để tiện, không có liêm sỉ." Từ Tân Bình mằng: "Ông còn dám nói ra đã đánh lén tôi?" "Ông đây quang minh chỉnh đại đánh một trận với ông, một người tôi đấu với mấy trăm người mấy người. Vậy mà bây giờ các người còn chơi trò đánh lén? Đúng là rác rưởi." "Đổng Tráng, người như ông không xứng để ông đây ra tay giết chết. Cút cho tôi."
Từ Tân Bình cứ vậy làm nhục Đồng Tráng, những lời này cứ như con dao đâm vào người Đồng Tráng vậy. "Từ Tân Bình"
Đổng Tráng tức giận hét lên: "Ông đừng có mà khinh người quá đáng.
Vẻ mặt Từ Tân Bình thể hiện sự khinh bỉ: "Làm sao? Tôi thả ông đi, ông còn không đi sao?" "Nếu ông không đi, tôi sẽ chặt đầu ông, đem đi làm bồn cầu
Đổng Tráng không thể nhịn được nữa, cần rằng, đánh về
Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!