Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 247: Uông thiếu của Danh Tây
Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
Chương 247: Uông thiếu của Danh Tây
Uông Giang Cần phong lưu phóng khoáng, hằng năm anh ta đều trà trộn ở trên các đài phát sóng trực tiếp và giới giải trí, thường xuyên xuất hiện trên các tiêu đề tin tức. Danh tiếng của Uông Giang Cần cũng tốt vô cùng, làm người chính trực, thường xuyên chê bai một ít minh tinh, vạch trần một ít chuyện không muốn người khác biết trong giới giải trí.
Chỉ cần thường xuyên xem tin tức trên facebook, nhất định sẽ biết đến Uống Giang Cần.
Uống Giang Cần chào hỏi những người xung quanh, có người hỏi thăm sức khỏe của anh ta rồi bắt tay, mặt của anh ta mỉm cười, đáp lại từng cái, vô cùng thân thiện.
Cho dù những người không biết cũng chào hỏi anh ta, anh ta cũng sẽ đáp lại, không làm giá chút nào. Cho tới bây giờ anh ta cũng không mang theo vệ sĩ, mà cho tới bây giờ cũng không có xảy ra bất kỳ chuyện gì. Liễu Nguyệt Hân kinh ngạc nói: "Liễu Vĩnh làm sao có thể ở chung một chỗ với Uông Giang Cần?"
Lần trước Tiêu Hào đã bỏ qua cho ông cụ và Liễu Vĩnh. Công ty Liễu đã phá sản, ông cụ thiếu nợ thật mệt mỏi, sau đó không có tin tức gì nữa.
Bây giờ thấy Liễu Vĩnh và Uông Giang Cần ở chung một chỗ, ba người Tiêu Hào đều hiểu.
Liễu Vĩnh leo lên vị trí con trai nhà giàu nhất thành phố
Danh Tây, phát triển ở thành phố Danh Tây.
Tiêu Hào thản nhiên nói: "Xem ra bản lãnh của Liễu Vĩnh thật không nhỏ, hôm nay xuất hiện ở đây, nhất định là vì chúng ta mà đến" "Nếu không thì sao lúc đậu xe lại đậu ngay bên cạnh chúng ta chứ."
Sau khi Liễu Vĩnh xuống xe, ánh mắt một mực cười như không cười nhìn chằm chằm đám người Tiêu Hào. Xe của hai người nằm cạnh nhau, không thấy được cũng khó.
Liễu Vĩnh nói mấy câu ở bên tại Uống Giang Cần.
Uống Giang Cần cũng nhìn về phía bên này. Bên này có rất nhiều người, ba người Tiêu Hào chuẩn bị rời đi, lại bị người gọi lại. "Chú hai, em gái, em rể, đã lâu không gặp.
Liễu Vĩnh đi tới, chặn lại đường đi của ba người. Ba người không muốn để ý Liễu Vĩnh, cũng không muốn thấy người này nữa.
Liễu Kiến Quốc mặt lạnh: “Có chuyện gì không?" Liễu Vĩnh cười một tiếng: “Chú hai, tôi đề nghị, chú và con gái với rể nên trở về đi." "Đừng tưởng rằng nơi này là chợ bán thức ăn, người nào cũng có thể đi vào." "Nếu như không có tư cách vào sân sẽ bị đuổi ra ngoài đó, vô cùng mất mặt"
Ba người nghe vậy, đều biết, suất vào sân bị gạch bỏ, có liên quan đến Liễu Vĩnh.
Tiêu Hào không nghĩ tới, cái đuôi hồ ly đối phương đã lộ ra nhanh như vậy.
Mặt Liễu Kiến Quốc lộ vẻ tức giận: “Thật là khiến cho cậu thất vọng, chúng tôi đã lấy được tư cách rồi." "Phải không?" Khóe miệng của Liễu Vĩnh gợi lên nụ cười nhạt: "Chú hai, phía trên không có thông báo từ cách của chủ đã bị hủy bỏ sao?" "Thực không dám giấu giếm, tư cách của chủ, Tiêu Hào và Liễu Nguyệt Hân là tôi tự tay gạch bỏ đó!" Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Liễu Vĩnh cố ý nói ra những lời này là muốn làm mất mặt họ. Anh ta chính là muốn đạp lên người khác, muốn rửa nhục phía trước, muốn báo thù
Mặt Liễu Kiến Quốc đầy căm hận: “Liễu Vĩnh, thì ra là cậu giở trò quỷ!" "Cậu sao có bản lãnh này được, là nhà họ Uông động tay động chân đúng không?"
Liễu Vĩnh cười nói: "Thì sao chứ, bây giờ tôi là người của nhà họ Uông, nào phải những thứ chó mèo các người có thể so sánh?" "Chú hai, làm người thì phải tự biết mình, chủ cũng lăn lộn ở công trình xây dựng mấy chục năm rồi, không có thành tích gì lớn, chưa tới mấy năm đã về hưu, đừng giày vò nữa, nếu không, tuổi già cũng khó giữ được." "Làm người thì phải hiểu được, cái gì gọi là không biết tự lượng sức mình." "Không có tư cách vào sân, trở về nhanh một chút đi.
Liễu Kiến Quốc tức giận đến mức khỏe miệng đang có quắp, cho dù như thế nào, Liễu Vĩnh cũng là vai về dưới, sao anh ta dám nói những lời như vậy chứ!
Liễu Nguyệt Hân thấy Liễu Vĩnh làm nhục bố, không nhịn được mắng to: “Liễu Vĩnh, anh chỉ là chó chết chủ mà thôi, là một con chó của nhà họ Uông!" "Không có nhà họ Uông, thì anh là cái thá gì chứ!" "Cút, cút khỏi tầm mắt của chúng tôi đi!" "A a!" Khóe miệng Liễu Vĩnh cười xấu xa: “Còn mấy người thì đến một con chó của nhà họ Châu cũng không bằng! Mấy người cho là nhà họ Châu ủng hộ mấy người thì tôi sẽ sợ hay sao?" "Sau lưng tôi là nhà họ Uông, là nhà họ Uông nhà giàu nhất của thành phố Danh Tây!" "Mấy người lấy cái gì để đấu với tôi!" “Tôi nói cho mấy người, tôi mất đi hết thảy những gì thì tôi sẽ đoạt về toàn bộ!" “Tôi nhất định sẽ vì bố và anh cả mà trả thù!"
Xem ra Liễu Vĩnh còn chưa biết rõ tình huống, cho là Tiêu Hào và nhà họ Châu hợp tác, là muốn leo lên đầu nhà họ Châu.
Tiêu Hào cuối cùng cũng mở miệng, âm thanh lạnh như băng: “Liễu Vĩnh, tôi đã bỏ qua cho anh rất nhiều lần, mà anh lại tới đây chọc tôi." "Trong bất kỳ chuyện gì, có lần một lần hai thì sẽ không có lần ba lần bốn nữa đâu!" "Nếu anh còn phải chọc tôi, tôi sẽ để cho anh không bao giờ xoay mình"
Tiêu Hào cho Liễu Vĩnh và ông quá nhiều quá nhiều cơ hội, lần này, Tiêu Hào thật sự nổi lên sát ý.
Liễu Vĩnh trợn mắt nhìn Tiêu Hào một cái, cười nhạt: “Tiêu Hào, trước kia tôi thật sự vẫn sợ cậu, thế nhưng lần này, tôi sẽ không sợ cậu nữa!" “Tôi biết mục đích ngày hôm nay cậu đến đây, là vì vị trí hội trưởng của tổng thương hội Tam Thành." "Đời này, cậu cũng không có cơ hội đầu, ha ha...
Lúc này, Uông Giang Cần đi tới: “Liễu Vĩnh, chúng ta phải đi."
Liễu Vĩnh nói: "Uống thiếu chủ, tôi giới thiệu anh, vị này chính là Tiêu Hào, vị này là chú hai của tôi Liễu Kiến Quốc, vị này là em gái tôi Liễu Nguyệt Hân." "Vị này, là Uông Giang Cần của thành phố Danh Tây, Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Uống thiếu chủ!" "Chào chủ Liễu, chào anh Tiêu, chào cô Liễu" Uông Giang Cần hỏi thăm sức khỏe từng người, lễ phép đúng chỗ, mặt mỉm cười, vô cùng dịu dàng.
Đối mặt với con trai của nhà giàu nhất của thành phố Danh Tây, Liễu Kiến Quốc vẫn đáp lễ hỏi thăm sức khỏe, Liễu Nguyệt Hân nhàn nhạt nói câu xin chào.
Mặt Tiêu Hào cũng mỉm cười: “Thì ra là Uông thiếu chủ, ngưỡng mộ anh đã lâu." "Chỉ là, Uông thiếu chủ, lấy thân phận của anh, làm sao lại ở chung một chỗ với con chó chết chủ Liễu Vĩnh này?" "Tiêu Hào, cậu nói nhăng nói cuội gì đó!" Sắc mặt Liễu Vĩnh xanh mét.
Mặt Uông Giang Cần thì không đổi sắc: “Mọi người đều là bạn, tôi và Liễu Vĩnh mới gặp mà như đã quen từ lâu, vã lại, tôi và Kiến Phong là bạn học, Liễu Vĩnh nhờ tôi hỗ trợ, có một số việc, tôi vẫn phải giúp."
Tiêu Hào nói: "Giống như là, gạch bỏ suất tham gia của ba cá nhân chúng tôi, chính là một tay Uông thiếu chủ làm sao?" "Cái này... Chuyện nhỏ." Uông Giang Cần cười nói: "Gạch bỏ suất tham gia của ba người, chỉ là một cuộc nói chuyện điện thoại mà thôi." "Những nhân vật nhỏ như mấy người ở trước mặt tôi, cái gì cũng không phải "
Khiêu khích trắng trợn
Con của nhà giàu nhất, phách lối bá đạo!
Mặt của Liễu Kiến Quốc và Liễu Nguyệt Hân đã tối sầm lại. "Thủ đoạn của Uông thiếu chủ quả nhiên cao minh." Tiêu Hào không tức giận, giống như Uông Giang Cần vậy, trên mặt nở nụ cười: “Chẳng qua tôi không hiểu, tôi và mấy người nhà họ Uông không có bất kỳ giao tình gì, vì sao Uống thiếu chủ lại muốn làm khó tôi?" "Làm khó anh? Không không không... Uống Giang Cần cười nói: “Loại nhân vật nhỏ như anh, có gì đáng giá để cho tôi làm khó chứ?" “Tôi thật sự không muốn làm khó anh một chút nào, tôi chỉ là muốn... Khiến cho anh thân bại danh liệt, cửa nát nhà tan mà thôi."
Những lời này, không phải dùng giọng lạnh như băng nói ra, mà là dùng gương mặt mỉm cười, giống như nói chuyện phiếm với bạn cũ vậy.
Lực sát thương càng lớn.
Bầu không khí lập tức vô cùng kiềm né. "Uông thiếu chủ!" Liễu Kiến Quốc không nhịn được: “Nhà họ Liễu nhà họ Tiêu chúng ta trước kia không có chút dây dưa rễ má gì với cậu, sau cậu lại như vậy?"
Liễu Nguyệt Hân cũng giận dữ nói: "Uống thiếu chủ, anh thật là quá đáng, đừng tưởng rằng chúng tôi thật sự sợ anh!" "Bố, Nguyệt Hàn, mọi người không nên tức giận. Tiêu Hào khẽ mỉm cười, nhìn Uông Giang Cần: "Nếu Uống thiếu chủ có hứng thú với tôi như vậy, tôi bảo đảm sẽ không để cho Uống thiếu chủ thất vọng" "Lời giống vậy tôi trả lại cho anh, tôi sẽ khiến cho anh thân bại danh liệt, cửa nát nhà tan." "Hơn nữa... Trả lại gấp mười lần."
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Chương 247: Uông thiếu của Danh Tây
Uông Giang Cần phong lưu phóng khoáng, hằng năm anh ta đều trà trộn ở trên các đài phát sóng trực tiếp và giới giải trí, thường xuyên xuất hiện trên các tiêu đề tin tức. Danh tiếng của Uông Giang Cần cũng tốt vô cùng, làm người chính trực, thường xuyên chê bai một ít minh tinh, vạch trần một ít chuyện không muốn người khác biết trong giới giải trí.
Chỉ cần thường xuyên xem tin tức trên facebook, nhất định sẽ biết đến Uống Giang Cần.
Uống Giang Cần chào hỏi những người xung quanh, có người hỏi thăm sức khỏe của anh ta rồi bắt tay, mặt của anh ta mỉm cười, đáp lại từng cái, vô cùng thân thiện.
Cho dù những người không biết cũng chào hỏi anh ta, anh ta cũng sẽ đáp lại, không làm giá chút nào. Cho tới bây giờ anh ta cũng không mang theo vệ sĩ, mà cho tới bây giờ cũng không có xảy ra bất kỳ chuyện gì. Liễu Nguyệt Hân kinh ngạc nói: "Liễu Vĩnh làm sao có thể ở chung một chỗ với Uông Giang Cần?"
Lần trước Tiêu Hào đã bỏ qua cho ông cụ và Liễu Vĩnh. Công ty Liễu đã phá sản, ông cụ thiếu nợ thật mệt mỏi, sau đó không có tin tức gì nữa.
Bây giờ thấy Liễu Vĩnh và Uông Giang Cần ở chung một chỗ, ba người Tiêu Hào đều hiểu.
Liễu Vĩnh leo lên vị trí con trai nhà giàu nhất thành phố
Danh Tây, phát triển ở thành phố Danh Tây.
Tiêu Hào thản nhiên nói: "Xem ra bản lãnh của Liễu Vĩnh thật không nhỏ, hôm nay xuất hiện ở đây, nhất định là vì chúng ta mà đến" "Nếu không thì sao lúc đậu xe lại đậu ngay bên cạnh chúng ta chứ."
Sau khi Liễu Vĩnh xuống xe, ánh mắt một mực cười như không cười nhìn chằm chằm đám người Tiêu Hào. Xe của hai người nằm cạnh nhau, không thấy được cũng khó.
Liễu Vĩnh nói mấy câu ở bên tại Uống Giang Cần.
Uống Giang Cần cũng nhìn về phía bên này. Bên này có rất nhiều người, ba người Tiêu Hào chuẩn bị rời đi, lại bị người gọi lại. "Chú hai, em gái, em rể, đã lâu không gặp.
Liễu Vĩnh đi tới, chặn lại đường đi của ba người. Ba người không muốn để ý Liễu Vĩnh, cũng không muốn thấy người này nữa.
Liễu Kiến Quốc mặt lạnh: “Có chuyện gì không?" Liễu Vĩnh cười một tiếng: “Chú hai, tôi đề nghị, chú và con gái với rể nên trở về đi." "Đừng tưởng rằng nơi này là chợ bán thức ăn, người nào cũng có thể đi vào." "Nếu như không có tư cách vào sân sẽ bị đuổi ra ngoài đó, vô cùng mất mặt"
Ba người nghe vậy, đều biết, suất vào sân bị gạch bỏ, có liên quan đến Liễu Vĩnh.
Tiêu Hào không nghĩ tới, cái đuôi hồ ly đối phương đã lộ ra nhanh như vậy.
Mặt Liễu Kiến Quốc lộ vẻ tức giận: “Thật là khiến cho cậu thất vọng, chúng tôi đã lấy được tư cách rồi." "Phải không?" Khóe miệng của Liễu Vĩnh gợi lên nụ cười nhạt: "Chú hai, phía trên không có thông báo từ cách của chủ đã bị hủy bỏ sao?" "Thực không dám giấu giếm, tư cách của chủ, Tiêu Hào và Liễu Nguyệt Hân là tôi tự tay gạch bỏ đó!" Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Liễu Vĩnh cố ý nói ra những lời này là muốn làm mất mặt họ. Anh ta chính là muốn đạp lên người khác, muốn rửa nhục phía trước, muốn báo thù
Mặt Liễu Kiến Quốc đầy căm hận: “Liễu Vĩnh, thì ra là cậu giở trò quỷ!" "Cậu sao có bản lãnh này được, là nhà họ Uông động tay động chân đúng không?"
Liễu Vĩnh cười nói: "Thì sao chứ, bây giờ tôi là người của nhà họ Uông, nào phải những thứ chó mèo các người có thể so sánh?" "Chú hai, làm người thì phải tự biết mình, chủ cũng lăn lộn ở công trình xây dựng mấy chục năm rồi, không có thành tích gì lớn, chưa tới mấy năm đã về hưu, đừng giày vò nữa, nếu không, tuổi già cũng khó giữ được." "Làm người thì phải hiểu được, cái gì gọi là không biết tự lượng sức mình." "Không có tư cách vào sân, trở về nhanh một chút đi.
Liễu Kiến Quốc tức giận đến mức khỏe miệng đang có quắp, cho dù như thế nào, Liễu Vĩnh cũng là vai về dưới, sao anh ta dám nói những lời như vậy chứ!
Liễu Nguyệt Hân thấy Liễu Vĩnh làm nhục bố, không nhịn được mắng to: “Liễu Vĩnh, anh chỉ là chó chết chủ mà thôi, là một con chó của nhà họ Uông!" "Không có nhà họ Uông, thì anh là cái thá gì chứ!" "Cút, cút khỏi tầm mắt của chúng tôi đi!" "A a!" Khóe miệng Liễu Vĩnh cười xấu xa: “Còn mấy người thì đến một con chó của nhà họ Châu cũng không bằng! Mấy người cho là nhà họ Châu ủng hộ mấy người thì tôi sẽ sợ hay sao?" "Sau lưng tôi là nhà họ Uông, là nhà họ Uông nhà giàu nhất của thành phố Danh Tây!" "Mấy người lấy cái gì để đấu với tôi!" “Tôi nói cho mấy người, tôi mất đi hết thảy những gì thì tôi sẽ đoạt về toàn bộ!" “Tôi nhất định sẽ vì bố và anh cả mà trả thù!"
Xem ra Liễu Vĩnh còn chưa biết rõ tình huống, cho là Tiêu Hào và nhà họ Châu hợp tác, là muốn leo lên đầu nhà họ Châu.
Tiêu Hào cuối cùng cũng mở miệng, âm thanh lạnh như băng: “Liễu Vĩnh, tôi đã bỏ qua cho anh rất nhiều lần, mà anh lại tới đây chọc tôi." "Trong bất kỳ chuyện gì, có lần một lần hai thì sẽ không có lần ba lần bốn nữa đâu!" "Nếu anh còn phải chọc tôi, tôi sẽ để cho anh không bao giờ xoay mình"
Tiêu Hào cho Liễu Vĩnh và ông quá nhiều quá nhiều cơ hội, lần này, Tiêu Hào thật sự nổi lên sát ý.
Liễu Vĩnh trợn mắt nhìn Tiêu Hào một cái, cười nhạt: “Tiêu Hào, trước kia tôi thật sự vẫn sợ cậu, thế nhưng lần này, tôi sẽ không sợ cậu nữa!" “Tôi biết mục đích ngày hôm nay cậu đến đây, là vì vị trí hội trưởng của tổng thương hội Tam Thành." "Đời này, cậu cũng không có cơ hội đầu, ha ha...
Lúc này, Uông Giang Cần đi tới: “Liễu Vĩnh, chúng ta phải đi."
Liễu Vĩnh nói: "Uống thiếu chủ, tôi giới thiệu anh, vị này chính là Tiêu Hào, vị này là chú hai của tôi Liễu Kiến Quốc, vị này là em gái tôi Liễu Nguyệt Hân." "Vị này, là Uông Giang Cần của thành phố Danh Tây, Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Uống thiếu chủ!" "Chào chủ Liễu, chào anh Tiêu, chào cô Liễu" Uông Giang Cần hỏi thăm sức khỏe từng người, lễ phép đúng chỗ, mặt mỉm cười, vô cùng dịu dàng.
Đối mặt với con trai của nhà giàu nhất của thành phố Danh Tây, Liễu Kiến Quốc vẫn đáp lễ hỏi thăm sức khỏe, Liễu Nguyệt Hân nhàn nhạt nói câu xin chào.
Mặt Tiêu Hào cũng mỉm cười: “Thì ra là Uông thiếu chủ, ngưỡng mộ anh đã lâu." "Chỉ là, Uông thiếu chủ, lấy thân phận của anh, làm sao lại ở chung một chỗ với con chó chết chủ Liễu Vĩnh này?" "Tiêu Hào, cậu nói nhăng nói cuội gì đó!" Sắc mặt Liễu Vĩnh xanh mét.
Mặt Uông Giang Cần thì không đổi sắc: “Mọi người đều là bạn, tôi và Liễu Vĩnh mới gặp mà như đã quen từ lâu, vã lại, tôi và Kiến Phong là bạn học, Liễu Vĩnh nhờ tôi hỗ trợ, có một số việc, tôi vẫn phải giúp."
Tiêu Hào nói: "Giống như là, gạch bỏ suất tham gia của ba cá nhân chúng tôi, chính là một tay Uông thiếu chủ làm sao?" "Cái này... Chuyện nhỏ." Uông Giang Cần cười nói: "Gạch bỏ suất tham gia của ba người, chỉ là một cuộc nói chuyện điện thoại mà thôi." "Những nhân vật nhỏ như mấy người ở trước mặt tôi, cái gì cũng không phải "
Khiêu khích trắng trợn
Con của nhà giàu nhất, phách lối bá đạo!
Mặt của Liễu Kiến Quốc và Liễu Nguyệt Hân đã tối sầm lại. "Thủ đoạn của Uông thiếu chủ quả nhiên cao minh." Tiêu Hào không tức giận, giống như Uông Giang Cần vậy, trên mặt nở nụ cười: “Chẳng qua tôi không hiểu, tôi và mấy người nhà họ Uông không có bất kỳ giao tình gì, vì sao Uống thiếu chủ lại muốn làm khó tôi?" "Làm khó anh? Không không không... Uống Giang Cần cười nói: “Loại nhân vật nhỏ như anh, có gì đáng giá để cho tôi làm khó chứ?" “Tôi thật sự không muốn làm khó anh một chút nào, tôi chỉ là muốn... Khiến cho anh thân bại danh liệt, cửa nát nhà tan mà thôi."
Những lời này, không phải dùng giọng lạnh như băng nói ra, mà là dùng gương mặt mỉm cười, giống như nói chuyện phiếm với bạn cũ vậy.
Lực sát thương càng lớn.
Bầu không khí lập tức vô cùng kiềm né. "Uông thiếu chủ!" Liễu Kiến Quốc không nhịn được: “Nhà họ Liễu nhà họ Tiêu chúng ta trước kia không có chút dây dưa rễ má gì với cậu, sau cậu lại như vậy?"
Liễu Nguyệt Hân cũng giận dữ nói: "Uống thiếu chủ, anh thật là quá đáng, đừng tưởng rằng chúng tôi thật sự sợ anh!" "Bố, Nguyệt Hàn, mọi người không nên tức giận. Tiêu Hào khẽ mỉm cười, nhìn Uông Giang Cần: "Nếu Uống thiếu chủ có hứng thú với tôi như vậy, tôi bảo đảm sẽ không để cho Uống thiếu chủ thất vọng" "Lời giống vậy tôi trả lại cho anh, tôi sẽ khiến cho anh thân bại danh liệt, cửa nát nhà tan." "Hơn nữa... Trả lại gấp mười lần."
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net