Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32 "Anh hết thương em rồi"
Doãn Đình Nghiêm nhìn Khuất Vân Di hỏi . Sáng nay cô chỉ ăn một ít và tới giờ cô vẫn chưa ăn gì .
Khuất Vân Di ngượng ngùng nhìn ông nội Doãn và ông Doãn . Sao anh có thể gọi như vậy trước mặt người lớn .
"Em chưa đói "
Khuất Vân Di nói rồi mép vào lòng ngực của Doãn Đình Nghiêm.
Ông bà Hắc và Hắc Mộc Mộc ở lại nói chuyện một lát thì ra về vì thái độ của Doãn Đình Nghiêm không tốt . Ông bà Hắc biết sau này Doãn Đình Nghiêm chính là người làm chủ Doãn gia và người đứng đầu Doãn thị , nếu nghịch với anh thì rất có thể gia đình ông bà không còn chổ ở .
Hắc Mộc Mộc ra về mà lòng quyết tâm theo đuổi Doãn Đình Nghiêm , nếu lúc trước Khuất Vân Di mặt dày theo đuổi anh thì cô sẽ mặt dày hơn cả Khuất Vân Di.
Ông bà Hắc ra về thì mọi người đi vào phòng bếp ăn trưa . Ông Doãn rất vui vì Doãn Đình Nghiêm không hận ông và còn về đây ăn cơm.
Trên bàn ăn , đầu bếp đã chuẩn bị rất nhiều món mà Doãn Đình Nghiêm thích . Khi sáng ông Doãn đã vào dặn dò đầu bếp là hôm nay anh về .
"Đình Nghiêm à , cháu định khi nào sẽ quay về tập đoàn"
" Chắc tuần sau ạ. Tuần này cháu muốn dành thời gian bên Vân Di"
Ông nội Doãn vui mừng . Tập đoàn chỉ cần có Doãn Đình Nghiệm thì ông đã an tâm tận hưởng tuổi già mà chẳng cần lo nghĩ gì cả .
Ông Doãn cũng không nói gì . Doãn Đình Nghiêm xứng đáng được như vậy . Ông làm ba nhưng lại không làm tròn trách nhiệm người ba và còn một phần hại chết mẹ của anh
Ông Doãn bây giờ không dám cầu xin Doãn Đình Nghiệm tha thứ hay cứu lấy Doãn Thừa Nhiệm . Nếu Doãn Thừa Nhiệm thật sự phạm pháp thi pháp luật sẽ giải quyết .
" Đình Nghiêm ? Cháu có thể nào về nhà chính ở luôn được không?" ông nội Doãn gơm gớm nước mắt nói
Lời nói của ông nội Doãn làm cho Doãn Đình Nghiêm ngưng lại mọi động tác , anh trở về nhà chính Doãn gia sao ? Đã 22 năm anh đã không ở nơi đây, anh đã quen với cuộc sống bên ngoài .
Ông nội Doãn thấy Doãn Đình Nghiêm không nói gì mà cụp mắt xuống buồn bã.
Khuất Vân Di nhìn ông nội Doãn và ông Doãn rồi nhìn sang Doãn Đình Nghiêm. Cô biết hai ông đang rất muốn vợ chồng cô về Doãn gia để cho vui nhà vui cửa vì Doãn gia bây giờ rất trống vắng , không có tiếng cười .
"Vâng ạ. Tuần sau cháu và Đình Nghiêm sẽ về đây sống"
Doãn Đình Nghiêm nhíu mày nhìn Khuất Vân Di . Anh đã đồng ý đâu , tại sao lại tự mình quyết định như vậy .
"Thật không?"
Ông nội Doãn vui mừng .
" Dạ vâng ạ" Khuất Vân Di mỉm cười
AL
Đến tối Doãn Đình Nghiêm và Khuất Vân Di đi về biệt thự riêng . Từ trưa tới giờ mặt anh lạnh tanh không biểu hiện cảm xúc gì cả .
Khuất Vân Di nhìn Doãn Đình Nghiệm thì biết anh đang khó chịu về việc cô tự ý đồng ý về Doãn gia mà không bàn bạc với anh . Nhưng cô là có ý tốt , cô muốn ông nội vui vẻ và một phần là để gắn kết lại tình cảm ba con giữa ông Doãn và anh.
Khuất Vân Di nằm lăn qua lăn lại trên giường chờ Doãn Đình Nghiêm quay về phòng ngủ , nhưng đã hơn 10 giờ anh vẫn không về.
Khuất Vân Di ngồi dậy định đi qua thư phòng tìm Doãn Đình Nghiệm thì cánh cửa phòng ngủ bật mở .
" Anh ? " cô nở nụ cười ngọt ngào
" Sao em không ngủ , ngày mai còn phải đi học"
Doãn Đình Nghiêm lên giường ôm lấy cơ thể của Khuất Vân Di nằm xuống . Dù đang rất khó chịu nhưng anh ý thức được không nên lớn tiếng với cô.
" Em chưa buồn ngủ . Anh ?"
" Gì vậy ?"
"Anh không muốn về nhà chính sống sao? Em thấy ông nội và ba rất muốn chúng ta về sống"
Doãn Đình Nghiêm chỉ nhíu nhẹ mày mà không nói gì .
" Anh , chồng"
Khuất Vân Di ngồi dậy lây lấy người anh .
"Anh đã quen sống ở nơi đây , anh không muốn về nhà chính"
" Nếu là em thích , anh có chiều em không ?" cô chu môi nói
"Vân Di , chúng ta có thể thường xuyên về nhà chính chơi . Em đừng làm anh thêm khó chịu "
Doãn Đình Nghiêm nói rồi nhắm mắt lại như ngủ. Anh là đang kiềm chế để không cải nhau với cô .
Khuất Vân Di nhìn Doãn Đình Nghiêm như vậy mà giận dỗi nằm xuống giường quay lưng với anh khóc thút thít . Cô là muốn tốt cho anh vậy mà anh còn khó chịu với cô.
Doãn Đình Nghiêm nghe tiếng khóc của Khuất Vân Di liền mở mắt ngồi dậy dỗ dành . Ai bảo anh yêu phải một cô tiểu thư được nuông chiều , nhỏng nhẻo từ nhỏ .
"Bảo bối ?"
Doãn Đình Nghiêm kéo Khuất Vân Di ngồi dậy dỗ dành.
"Anh hết thương em rồi"
"Sao có thể hết thương em được . Em là bảo bối của anh mà"
Doãn Đình Nghiêm ôm cô vào lòng , anh thật hết chịu nỗi với tính nhõng nhẽo đáng yêu này của cô . Tuy là vậy nhưng anh lại rất thích . Anh muốn cô yếu đuối nhỏng nhẻo để cho anh bảo vệ cưng chiều .
Khuất Vân Di ngượng ngùng nhìn ông nội Doãn và ông Doãn . Sao anh có thể gọi như vậy trước mặt người lớn .
"Em chưa đói "
Khuất Vân Di nói rồi mép vào lòng ngực của Doãn Đình Nghiêm.
Ông bà Hắc và Hắc Mộc Mộc ở lại nói chuyện một lát thì ra về vì thái độ của Doãn Đình Nghiêm không tốt . Ông bà Hắc biết sau này Doãn Đình Nghiêm chính là người làm chủ Doãn gia và người đứng đầu Doãn thị , nếu nghịch với anh thì rất có thể gia đình ông bà không còn chổ ở .
Hắc Mộc Mộc ra về mà lòng quyết tâm theo đuổi Doãn Đình Nghiêm , nếu lúc trước Khuất Vân Di mặt dày theo đuổi anh thì cô sẽ mặt dày hơn cả Khuất Vân Di.
Ông bà Hắc ra về thì mọi người đi vào phòng bếp ăn trưa . Ông Doãn rất vui vì Doãn Đình Nghiêm không hận ông và còn về đây ăn cơm.
Trên bàn ăn , đầu bếp đã chuẩn bị rất nhiều món mà Doãn Đình Nghiêm thích . Khi sáng ông Doãn đã vào dặn dò đầu bếp là hôm nay anh về .
"Đình Nghiêm à , cháu định khi nào sẽ quay về tập đoàn"
" Chắc tuần sau ạ. Tuần này cháu muốn dành thời gian bên Vân Di"
Ông nội Doãn vui mừng . Tập đoàn chỉ cần có Doãn Đình Nghiệm thì ông đã an tâm tận hưởng tuổi già mà chẳng cần lo nghĩ gì cả .
Ông Doãn cũng không nói gì . Doãn Đình Nghiêm xứng đáng được như vậy . Ông làm ba nhưng lại không làm tròn trách nhiệm người ba và còn một phần hại chết mẹ của anh
Ông Doãn bây giờ không dám cầu xin Doãn Đình Nghiệm tha thứ hay cứu lấy Doãn Thừa Nhiệm . Nếu Doãn Thừa Nhiệm thật sự phạm pháp thi pháp luật sẽ giải quyết .
" Đình Nghiêm ? Cháu có thể nào về nhà chính ở luôn được không?" ông nội Doãn gơm gớm nước mắt nói
Lời nói của ông nội Doãn làm cho Doãn Đình Nghiêm ngưng lại mọi động tác , anh trở về nhà chính Doãn gia sao ? Đã 22 năm anh đã không ở nơi đây, anh đã quen với cuộc sống bên ngoài .
Ông nội Doãn thấy Doãn Đình Nghiêm không nói gì mà cụp mắt xuống buồn bã.
Khuất Vân Di nhìn ông nội Doãn và ông Doãn rồi nhìn sang Doãn Đình Nghiêm. Cô biết hai ông đang rất muốn vợ chồng cô về Doãn gia để cho vui nhà vui cửa vì Doãn gia bây giờ rất trống vắng , không có tiếng cười .
"Vâng ạ. Tuần sau cháu và Đình Nghiêm sẽ về đây sống"
Doãn Đình Nghiêm nhíu mày nhìn Khuất Vân Di . Anh đã đồng ý đâu , tại sao lại tự mình quyết định như vậy .
"Thật không?"
Ông nội Doãn vui mừng .
" Dạ vâng ạ" Khuất Vân Di mỉm cười
AL
Đến tối Doãn Đình Nghiêm và Khuất Vân Di đi về biệt thự riêng . Từ trưa tới giờ mặt anh lạnh tanh không biểu hiện cảm xúc gì cả .
Khuất Vân Di nhìn Doãn Đình Nghiệm thì biết anh đang khó chịu về việc cô tự ý đồng ý về Doãn gia mà không bàn bạc với anh . Nhưng cô là có ý tốt , cô muốn ông nội vui vẻ và một phần là để gắn kết lại tình cảm ba con giữa ông Doãn và anh.
Khuất Vân Di nằm lăn qua lăn lại trên giường chờ Doãn Đình Nghiêm quay về phòng ngủ , nhưng đã hơn 10 giờ anh vẫn không về.
Khuất Vân Di ngồi dậy định đi qua thư phòng tìm Doãn Đình Nghiệm thì cánh cửa phòng ngủ bật mở .
" Anh ? " cô nở nụ cười ngọt ngào
" Sao em không ngủ , ngày mai còn phải đi học"
Doãn Đình Nghiêm lên giường ôm lấy cơ thể của Khuất Vân Di nằm xuống . Dù đang rất khó chịu nhưng anh ý thức được không nên lớn tiếng với cô.
" Em chưa buồn ngủ . Anh ?"
" Gì vậy ?"
"Anh không muốn về nhà chính sống sao? Em thấy ông nội và ba rất muốn chúng ta về sống"
Doãn Đình Nghiêm chỉ nhíu nhẹ mày mà không nói gì .
" Anh , chồng"
Khuất Vân Di ngồi dậy lây lấy người anh .
"Anh đã quen sống ở nơi đây , anh không muốn về nhà chính"
" Nếu là em thích , anh có chiều em không ?" cô chu môi nói
"Vân Di , chúng ta có thể thường xuyên về nhà chính chơi . Em đừng làm anh thêm khó chịu "
Doãn Đình Nghiêm nói rồi nhắm mắt lại như ngủ. Anh là đang kiềm chế để không cải nhau với cô .
Khuất Vân Di nhìn Doãn Đình Nghiêm như vậy mà giận dỗi nằm xuống giường quay lưng với anh khóc thút thít . Cô là muốn tốt cho anh vậy mà anh còn khó chịu với cô.
Doãn Đình Nghiêm nghe tiếng khóc của Khuất Vân Di liền mở mắt ngồi dậy dỗ dành . Ai bảo anh yêu phải một cô tiểu thư được nuông chiều , nhỏng nhẻo từ nhỏ .
"Bảo bối ?"
Doãn Đình Nghiêm kéo Khuất Vân Di ngồi dậy dỗ dành.
"Anh hết thương em rồi"
"Sao có thể hết thương em được . Em là bảo bối của anh mà"
Doãn Đình Nghiêm ôm cô vào lòng , anh thật hết chịu nỗi với tính nhõng nhẽo đáng yêu này của cô . Tuy là vậy nhưng anh lại rất thích . Anh muốn cô yếu đuối nhỏng nhẻo để cho anh bảo vệ cưng chiều .