Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38 " Ngại chết đi được"
Doãn Đình Nghiêm tách hai chân của Khuất Vân Di ra rồi hôn cuồng nhiệt vào nơi ẩm ướt đó . Cô vì quá kích thích mà nắm chặt grap giường rên rỉ.
" U'm...ưm"
Khuất Vân Di bây giờ đầu óc không nghĩ được việc gì cả. Cô thả lỏng cơ thể để cho Doãn Đình Nghiêm yêu thương mình.
Doãn Đình Nghiêm cởi sạch quần áo của mình quăng xuống . Cậu nhỏ của anh đã dựng đứng , căng cứng từ rất lâu .
" Chồng ...em khó ...chịu"
Khuất Vân Di cảm thấy rất khó chịu khi bên dưới cứ trống rỗng , ngứa ngáy . Cô muốn được anh lấp đầy .
Doãn Đình Nghiêm mỉm cười đặt hai chân của Khuất Vân Di lên vai anh rồi đâm mạnh cậu nhỏ vào bên trong ẩm ướt của cô .
"Aa ...đau ...anh ...híc"
Doãn Đình Nghiêm ra vào nhẹ nhàng để cho Khuất Vân Di quen dần với kích thước của anh. Nhìn thấy cô nhăng nhó anh rất đau lòng.
Qua một lúc cả hai chìm đắm trong hoan ái . Doãn Đình Nghiêm liên tục ra vào mạnh bạo làm cô sung sướng muốn phát điên.
"Ưm...á...chậm lại ...ưm"
"Um ....Um"
"sướng không bảo bối ? "
Doãn Đình Nghiêm vén lọn tóc trên mặt của Khuất Vân Di ra mang tai . Nhìn thấy gương mặt hưởng thụ của cô mà anh phì cười , vợ anh nhu cầu cũng rất cao.
" Ưm...sướng ...ưm"
Qua một lúc Doãn Đình Nghiêm chạy nước rút rồi rút ra bắn đầy lên bụng của Khuất Vân Di . Cả hai được lên đỉnh mà thoả mãn ôm ấp nhau.
" Mệt không bảo bối ?"
" Mệt"
" Một hiệp nữa sẽ cho em nghỉ ngơi "
Doãn Đình Nghiêm một lần nữa đi vào rồi luân động nhẹ nhàng , một hiệp đối với anh quả thật không đủ . Chỉ cần là Khuất Vân Di thì anh lúc nào cũng muốn đè cô ra ân ái mà thôi.
Doãn Đình Nghiêm lật người để Khuất Vân Di nằm trên . Cô bị tình dục mờ lí trí mà gục đầu vào vai anh nâng cơ thể mình lên rồi hạ xuống , ra vào liên tục .
Trong căn phòng rộng lớn tiếng thở dốc và rên rĩ của Doãn Đình Nghiêm và Khuất Vân Di hòa quyện lại với nhau, tạo ra một không gian đầy ái muội tình dục .
Đêm đó không chỉ hai hiệp mà là rất nhiều hiệp và rất nhiều tư thế làm tình , đến khi Khuất Vân Di ngất đi thì Doãn Đình Nghiêm mới bế cô và phòng tắm vệ sinh rồi đi ngủ .
Hơn 9 giờ sáng Khuất Vân Di mới lờ mờ mở mắt . Cô nhìn sang bên cạnh thì không thấy Doãn Đình Nghiêm đâu .
Khuất Vân Di vừa xoay người một chút thì cơn đau ở khắp người truyền đến . Cũng may là hôm nay cô có tiết học buổi chiều , nếu không thì đã không đi học được .
Khuất Vân Di mặt nhăng nhó quơ tay tìm điện thoại gọi điện cho Doãn Đình Nghiêm. Làm cô thành ra như thế này rồi bỏ đi làm.
Tại phòng họp của Doãn thị . Doãn Đình Nghiêm ngã người ra sau ghế nghe nhân viên đang bàn luận về dự án lớn sắp tới .
'reng reng reng'
Nhân viên ở đây đều nhìn về hướng phát ra tiếng chuông điện thoại .
Nhân viên ở đây ai cũng biết Doãn Đình Nghiêm là người vô cùng khó tính . Hơn hai năm về trước anh từng đuổi việc một người vì quên tắt chuông điện thoại khi đang họp.
" Anh nghe bảo bối"
Doãn Đình Nghiêm cong môi cười khi thấy Khuất Vân Di gọi đến .
(" Anh đi đâu rồi ? Em đau lắm ")
"Anh đang họp . Có đau lắm không , hay là anh về với em ?"
Doãn Đình Nghiêm nhăng mặt khi nghe Khuất Vân Di thút thít trong điện thoại . Chỉ cần cô đau lòng hay khóc một chút là trái tim anh bắt đầu đau nhói lên.
(" Không cần đâu , em tự lo được ")
" Thật không?"
(" Thật . Chồng làm việc vui vẻ . Yêu chồng"
Khuất Vân Di nói xong liền cúp máy.
Doãn Đình Nghiêm nhếch môi cười . Anh thật không chịu nỗi với cô vợ trẻ con , đáng yêu như thế này .
Khuất Vân Di cúp máy cười tủm tỉm. Cô biết Doãn Đình Nghiêm có rất nhiều công việc ở tập đoàn nên không muốn phiền đến anh.
Khuất Vân Di nhịn cơn đau ở khắp người từ từ đi vào phòng tắm vscn. Cô ngâm mình trong bồn tắm mà cười tủm tỉm một mình khi nhớ lại đêm hôm qua Doãn Đình Nghiêm đã yêu thương mình như thế nào .
" Ngại chết đi được"
" U'm...ưm"
Khuất Vân Di bây giờ đầu óc không nghĩ được việc gì cả. Cô thả lỏng cơ thể để cho Doãn Đình Nghiêm yêu thương mình.
Doãn Đình Nghiêm cởi sạch quần áo của mình quăng xuống . Cậu nhỏ của anh đã dựng đứng , căng cứng từ rất lâu .
" Chồng ...em khó ...chịu"
Khuất Vân Di cảm thấy rất khó chịu khi bên dưới cứ trống rỗng , ngứa ngáy . Cô muốn được anh lấp đầy .
Doãn Đình Nghiêm mỉm cười đặt hai chân của Khuất Vân Di lên vai anh rồi đâm mạnh cậu nhỏ vào bên trong ẩm ướt của cô .
"Aa ...đau ...anh ...híc"
Doãn Đình Nghiêm ra vào nhẹ nhàng để cho Khuất Vân Di quen dần với kích thước của anh. Nhìn thấy cô nhăng nhó anh rất đau lòng.
Qua một lúc cả hai chìm đắm trong hoan ái . Doãn Đình Nghiêm liên tục ra vào mạnh bạo làm cô sung sướng muốn phát điên.
"Ưm...á...chậm lại ...ưm"
"Um ....Um"
"sướng không bảo bối ? "
Doãn Đình Nghiêm vén lọn tóc trên mặt của Khuất Vân Di ra mang tai . Nhìn thấy gương mặt hưởng thụ của cô mà anh phì cười , vợ anh nhu cầu cũng rất cao.
" Ưm...sướng ...ưm"
Qua một lúc Doãn Đình Nghiêm chạy nước rút rồi rút ra bắn đầy lên bụng của Khuất Vân Di . Cả hai được lên đỉnh mà thoả mãn ôm ấp nhau.
" Mệt không bảo bối ?"
" Mệt"
" Một hiệp nữa sẽ cho em nghỉ ngơi "
Doãn Đình Nghiêm một lần nữa đi vào rồi luân động nhẹ nhàng , một hiệp đối với anh quả thật không đủ . Chỉ cần là Khuất Vân Di thì anh lúc nào cũng muốn đè cô ra ân ái mà thôi.
Doãn Đình Nghiêm lật người để Khuất Vân Di nằm trên . Cô bị tình dục mờ lí trí mà gục đầu vào vai anh nâng cơ thể mình lên rồi hạ xuống , ra vào liên tục .
Trong căn phòng rộng lớn tiếng thở dốc và rên rĩ của Doãn Đình Nghiêm và Khuất Vân Di hòa quyện lại với nhau, tạo ra một không gian đầy ái muội tình dục .
Đêm đó không chỉ hai hiệp mà là rất nhiều hiệp và rất nhiều tư thế làm tình , đến khi Khuất Vân Di ngất đi thì Doãn Đình Nghiêm mới bế cô và phòng tắm vệ sinh rồi đi ngủ .
Hơn 9 giờ sáng Khuất Vân Di mới lờ mờ mở mắt . Cô nhìn sang bên cạnh thì không thấy Doãn Đình Nghiêm đâu .
Khuất Vân Di vừa xoay người một chút thì cơn đau ở khắp người truyền đến . Cũng may là hôm nay cô có tiết học buổi chiều , nếu không thì đã không đi học được .
Khuất Vân Di mặt nhăng nhó quơ tay tìm điện thoại gọi điện cho Doãn Đình Nghiêm. Làm cô thành ra như thế này rồi bỏ đi làm.
Tại phòng họp của Doãn thị . Doãn Đình Nghiêm ngã người ra sau ghế nghe nhân viên đang bàn luận về dự án lớn sắp tới .
'reng reng reng'
Nhân viên ở đây đều nhìn về hướng phát ra tiếng chuông điện thoại .
Nhân viên ở đây ai cũng biết Doãn Đình Nghiêm là người vô cùng khó tính . Hơn hai năm về trước anh từng đuổi việc một người vì quên tắt chuông điện thoại khi đang họp.
" Anh nghe bảo bối"
Doãn Đình Nghiêm cong môi cười khi thấy Khuất Vân Di gọi đến .
(" Anh đi đâu rồi ? Em đau lắm ")
"Anh đang họp . Có đau lắm không , hay là anh về với em ?"
Doãn Đình Nghiêm nhăng mặt khi nghe Khuất Vân Di thút thít trong điện thoại . Chỉ cần cô đau lòng hay khóc một chút là trái tim anh bắt đầu đau nhói lên.
(" Không cần đâu , em tự lo được ")
" Thật không?"
(" Thật . Chồng làm việc vui vẻ . Yêu chồng"
Khuất Vân Di nói xong liền cúp máy.
Doãn Đình Nghiêm nhếch môi cười . Anh thật không chịu nỗi với cô vợ trẻ con , đáng yêu như thế này .
Khuất Vân Di cúp máy cười tủm tỉm. Cô biết Doãn Đình Nghiêm có rất nhiều công việc ở tập đoàn nên không muốn phiền đến anh.
Khuất Vân Di nhịn cơn đau ở khắp người từ từ đi vào phòng tắm vscn. Cô ngâm mình trong bồn tắm mà cười tủm tỉm một mình khi nhớ lại đêm hôm qua Doãn Đình Nghiêm đã yêu thương mình như thế nào .
" Ngại chết đi được"