Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 62 Hiện tại lại làm em rất thất vọng”
Hà Mật Khuê không thể tự điều khiển để lộ ra nụ cười cay đắng, giọng nói thể hiện hụt hẫng đi mấy phần: “Theo em nhở, từ lúc em quen anh, anh chưa bao giờ đồng ý phỏng vấn, cũng chưa bao giờ nhận danh thiếp từ nhà báo, phóng viên.”
Nói đến đây, Hà Mật Khuê đem danh thiếp của Khả Liên trong túi quần đặt lên bàn, biểu cảm bất giác trở nên đanh thép: “Hơn nữa, lần này có nhiều nhà đài và toà soạn lớn tìm anh, tại sao anh chỉ nhận mỗi danh thiếp của cô ấy?”
Bắt gặp thái độ có phần tức giận của Hà Mật Khuê, giây đầu Kiều Dương không giấu nỗi kinh ngạc, giây sau liền bật cười thành tiếng.
“Em ghen?” Kiều Dương hiên ngang hỏi lại, bộ dạng vẫn vô cùng ung dung tiếp lời: “Cô gái đó mới ra trường, thêm nữa cũng có chút quen biết nên anh đồng ý, xem như giúp cô ấy có kinh nghiệm. Vả lại đâu phải có mình anh, còn có những đồng nghiệp khác ở bệnh viện cũng phỏng vấn nữa.”
Nét mặt lạnh lùng của Hà Mật Khuê không đổi, từ tốn hỏi: “Chỉ gặp có một lần, anh đã ấn tượng, còn nghĩ cho cô gái đó như vậy sao?”
Nhận ra Hà Mật Khuê khác thường, Kiều Dương bắt đầu trở nên e dè: “Có phải em nhạy cảm quá rồi không? Cô ấy cũng biết anh có vợ chưa cưới là em rồi.”
“Vậy à?” Hà Mật Khuê cười lạnh một tiếng: “Cô ấy biết anh có vợ chưa cưới, vậy liệu cô ấy có biết điều sẽ không giành chồng người khác không?”
Ngay lập tức, giữa hai chân mày Kiều Dương nhíu chặt lại như tựa sắp dính vào nhau, biểu cảm cũng trở nên không hài lòng: “Anh hiểu là em thấy khó chịu vì cô ấy từng bị gán ghép với anh. Cử cho em nghi ngờ là đúng, nhưng chẳng lẽ em không tin anh?”
Hà Mật Khuê bật cười, nhưng trong hai mắt lại ngập nước, dù tức đến tột cùng vẫn sợ sẽ nói ra lời làm tổn thương người khác.
Suy nghĩ thật kỹ, tự bình ổn lại cảm xúc, Hà Mật Khuê cười nhạt cất lời: “Em đương nhiên tin anh, nhưng anh có nghĩ cho cảm giác của em chưa?”
Lòng dạ của Kiều Dương đột nhiên nóng ran lên, anh thật sự vẫn không nghĩ chỉ vì anh đồng ý phỏng vấn cùng cô gái tên Khả Liên đó lại khiến Hà Mật Khuê trở nên kích động như thế này.
Hà Mật Khuê anh mang lòng rung động, chắc chắn không phải người thích gây chuyện vô cớ. Còn nếu có vì ghen, vậy tức anh là người có lỗi khi tự tay châm lửa đốt nhà mình.
Suy nghĩ thông suốt, Kiều Dương vội vàng xuống nước. Anh nhanh chóng kéo ghế nhích sát lại chỗ Hà Mật Khuê đang ngồi, rút khăn giấy trên bàn lau nước mặt cho cô, nhẹ giọng dỗ dành: “Nếu em không thích, anh sẽ không làm nữa, được không?”
Ánh mắt Hà Mật Khuê nhìn Kiều Dương đầy thất thần, giọng nói bình bình lại chất chứa theo ý tứ trách móc: “Có phải em không phát hiện, không nói ra... thì ngày mai hình chụp giao lưu của anh và cô ấy sẽ có khắp trên mạng đúng không?”
“Không.”
“Kiều Dương” Hà Mật Khuê từ tốn ngắt lời anh, trạng thái bình tĩnh không xao động nhưng ở đuôi mắt liên tục chảy ra những dòng nước mắt buồn tủi.
Mi mắt nặng trĩu của Hà Mật Khuê khẽ chớp nhẹ, nụ cười chua xót hiện lên, âm thanh phát ra nơi cổ họng bị nghẹn đi: “Kiều Dương, em chấp nhận anh dành thời gian cho người khác. Nhưng người khác là bệnh nhân, chứ không phải là cô gái khác.”
Kiều Dương hít sâu một hơi, bất lực giải thích: “Anh biết anh sai vì đồng ý phỏng vấn với cô gái đó. Em không thích, anh lập tức hủy hẹn, tuyệt đối không tiếp tục liên lạc với bất cứ lý do gì."
Ngừng một chút, giọng Kiều Dương dần dần giống như nài nỉ: “Anh thật sự biết sai rồi, là tại anh để em hiểu lầm, để em phải ghen tuông với người khác. Anh hứa, nhất định không có lần sau!”
Cách Hà Mật Khuê nhìn Kiều Dương vẫn một màu lạnh nhạt, cô không muốn tự biến mình thành kẻ cố chấp, nhưng hễ nghĩ tới Kiều Dương liên quan đến Khả Liên, trong lòng cô liền cực kỳ khó chịu.
Song song với sự khó chịu đó là cảm giác hụt hẫng ở ngực trải, Hà Mật Khuê đã từng nghĩ, người như Kiều Dương sẽ không liên quan đến phụ nữ. Đáng tiếc, phụ nữ lại rất muốn dính dáng đến anh.
“Em đã từng suy nghĩ rất nhiều để đưa ra lựa chọn ở bên anh, hiện tại lại làm em rất thất vọng”
“Hà Mật Khuê!” Kiều Dương nghe thấy lời nói bi ai của cô liền không tự chủ được mà lên giọng. Không phải vì anh chột dạ, mà anh sợ cô sẽ ôm khư khư ý nghĩ tiêu cực đó mà chấm dứt với anh thêm lần nữa.
Kiều Dương phải hít thở sâu vài lần để khống chế cảm xúc, đợi bình tĩnh mới nhẹ nhàng bộc bạch hỏi: “Anh muốn biết chính xác nguyên nhân em tức giận?”.
Câu hỏi của Kiều Dương hoàn toàn đánh trúng vào vết khoét trong tim Hà Mật Khuê. Cũng chính vì vết thương này đã khiến cô bị nhấn chìm trong đau đớn do tình yêu mang lại.
Nói đến đây, Hà Mật Khuê đem danh thiếp của Khả Liên trong túi quần đặt lên bàn, biểu cảm bất giác trở nên đanh thép: “Hơn nữa, lần này có nhiều nhà đài và toà soạn lớn tìm anh, tại sao anh chỉ nhận mỗi danh thiếp của cô ấy?”
Bắt gặp thái độ có phần tức giận của Hà Mật Khuê, giây đầu Kiều Dương không giấu nỗi kinh ngạc, giây sau liền bật cười thành tiếng.
“Em ghen?” Kiều Dương hiên ngang hỏi lại, bộ dạng vẫn vô cùng ung dung tiếp lời: “Cô gái đó mới ra trường, thêm nữa cũng có chút quen biết nên anh đồng ý, xem như giúp cô ấy có kinh nghiệm. Vả lại đâu phải có mình anh, còn có những đồng nghiệp khác ở bệnh viện cũng phỏng vấn nữa.”
Nét mặt lạnh lùng của Hà Mật Khuê không đổi, từ tốn hỏi: “Chỉ gặp có một lần, anh đã ấn tượng, còn nghĩ cho cô gái đó như vậy sao?”
Nhận ra Hà Mật Khuê khác thường, Kiều Dương bắt đầu trở nên e dè: “Có phải em nhạy cảm quá rồi không? Cô ấy cũng biết anh có vợ chưa cưới là em rồi.”
“Vậy à?” Hà Mật Khuê cười lạnh một tiếng: “Cô ấy biết anh có vợ chưa cưới, vậy liệu cô ấy có biết điều sẽ không giành chồng người khác không?”
Ngay lập tức, giữa hai chân mày Kiều Dương nhíu chặt lại như tựa sắp dính vào nhau, biểu cảm cũng trở nên không hài lòng: “Anh hiểu là em thấy khó chịu vì cô ấy từng bị gán ghép với anh. Cử cho em nghi ngờ là đúng, nhưng chẳng lẽ em không tin anh?”
Hà Mật Khuê bật cười, nhưng trong hai mắt lại ngập nước, dù tức đến tột cùng vẫn sợ sẽ nói ra lời làm tổn thương người khác.
Suy nghĩ thật kỹ, tự bình ổn lại cảm xúc, Hà Mật Khuê cười nhạt cất lời: “Em đương nhiên tin anh, nhưng anh có nghĩ cho cảm giác của em chưa?”
Lòng dạ của Kiều Dương đột nhiên nóng ran lên, anh thật sự vẫn không nghĩ chỉ vì anh đồng ý phỏng vấn cùng cô gái tên Khả Liên đó lại khiến Hà Mật Khuê trở nên kích động như thế này.
Hà Mật Khuê anh mang lòng rung động, chắc chắn không phải người thích gây chuyện vô cớ. Còn nếu có vì ghen, vậy tức anh là người có lỗi khi tự tay châm lửa đốt nhà mình.
Suy nghĩ thông suốt, Kiều Dương vội vàng xuống nước. Anh nhanh chóng kéo ghế nhích sát lại chỗ Hà Mật Khuê đang ngồi, rút khăn giấy trên bàn lau nước mặt cho cô, nhẹ giọng dỗ dành: “Nếu em không thích, anh sẽ không làm nữa, được không?”
Ánh mắt Hà Mật Khuê nhìn Kiều Dương đầy thất thần, giọng nói bình bình lại chất chứa theo ý tứ trách móc: “Có phải em không phát hiện, không nói ra... thì ngày mai hình chụp giao lưu của anh và cô ấy sẽ có khắp trên mạng đúng không?”
“Không.”
“Kiều Dương” Hà Mật Khuê từ tốn ngắt lời anh, trạng thái bình tĩnh không xao động nhưng ở đuôi mắt liên tục chảy ra những dòng nước mắt buồn tủi.
Mi mắt nặng trĩu của Hà Mật Khuê khẽ chớp nhẹ, nụ cười chua xót hiện lên, âm thanh phát ra nơi cổ họng bị nghẹn đi: “Kiều Dương, em chấp nhận anh dành thời gian cho người khác. Nhưng người khác là bệnh nhân, chứ không phải là cô gái khác.”
Kiều Dương hít sâu một hơi, bất lực giải thích: “Anh biết anh sai vì đồng ý phỏng vấn với cô gái đó. Em không thích, anh lập tức hủy hẹn, tuyệt đối không tiếp tục liên lạc với bất cứ lý do gì."
Ngừng một chút, giọng Kiều Dương dần dần giống như nài nỉ: “Anh thật sự biết sai rồi, là tại anh để em hiểu lầm, để em phải ghen tuông với người khác. Anh hứa, nhất định không có lần sau!”
Cách Hà Mật Khuê nhìn Kiều Dương vẫn một màu lạnh nhạt, cô không muốn tự biến mình thành kẻ cố chấp, nhưng hễ nghĩ tới Kiều Dương liên quan đến Khả Liên, trong lòng cô liền cực kỳ khó chịu.
Song song với sự khó chịu đó là cảm giác hụt hẫng ở ngực trải, Hà Mật Khuê đã từng nghĩ, người như Kiều Dương sẽ không liên quan đến phụ nữ. Đáng tiếc, phụ nữ lại rất muốn dính dáng đến anh.
“Em đã từng suy nghĩ rất nhiều để đưa ra lựa chọn ở bên anh, hiện tại lại làm em rất thất vọng”
“Hà Mật Khuê!” Kiều Dương nghe thấy lời nói bi ai của cô liền không tự chủ được mà lên giọng. Không phải vì anh chột dạ, mà anh sợ cô sẽ ôm khư khư ý nghĩ tiêu cực đó mà chấm dứt với anh thêm lần nữa.
Kiều Dương phải hít thở sâu vài lần để khống chế cảm xúc, đợi bình tĩnh mới nhẹ nhàng bộc bạch hỏi: “Anh muốn biết chính xác nguyên nhân em tức giận?”.
Câu hỏi của Kiều Dương hoàn toàn đánh trúng vào vết khoét trong tim Hà Mật Khuê. Cũng chính vì vết thương này đã khiến cô bị nhấn chìm trong đau đớn do tình yêu mang lại.