Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67 Em làm gì có lỗi với anh
Cả hai vừa đến gần quầy, nữ y tá vừa nãy lập tức hăng hái gọi: “Bác sĩ Kiều, phu nhân nhà anh vừa mang đồ ăn đến cho anh, còn dặn là anh có hỏi thì bảo người giúp việc mang đến.”
Mặt mũi Kiều Dương nháy mắt liền bừng sáng, chân vô thức bước nhanh đến cầm lấy bình đựng thức ăn, chỉ thiếu chút muốn ôm luôn vào lòng.
Vĩ Hào phía sau thong dong đi tới, biểu cảm không giấu được sự ghen tị.
Dù cơm bên ngoài có đẹp mắt, có giá trị... thì vẫn không thể so sánh với cơm vợ nấu.
Thấy Kiều Dương mặt rạng mày rỡ, không khoe hạnh phúc công khai cũng là bắt người khác phải chứng kiến anh hưởng thụ niềm vui yêu đương. Vĩ Hào cay mắt muốn biểu tình, bất mãn lên tiếng phàn nàn: “Mỗi chuyện có Vợ cứ thích khoe khoang”
Kiều Dương không thèm chất vấn, dùng ánh mắt hết sự thương hại dành cho Vĩ Hào để thay cho lời đáp trả.
Cô nàng y tá trực quầy hóng hớt chuyện từ đầu đến cuối, khi nghe Vĩ Hào nói ra những lời kia cũng đủ biết anh chàng đang tủi thân. Hơn nữa, thấy Vĩ Hào bị Kiều Dương khinh thường, nữ y tá liền tốt bụng an ủi: “Không sao đâu bác sĩ Trần, ai rồi cũng sẽ tìm được hạnh phúc, chắc là do anh ăn ở không tốt bằng bác sĩ Kiều nên nhân duyên chưa tới thôi.”
Lời cô nàng y tá vừa dứt, tâm tình Kiều Dương đang tốt lập tức phá lên cười, chỉ có Vĩ Hào đứng gần đó câm nín không thốt lên được lời nào nữa.
Hai tuần sau, đúng vào ngày Valentine Trắng, bộ truyện tranh ngắn về “Chiến sĩ áo trắng” của Hà Mật Khuê được đăng tải riêng ở trang cá nhân trên mạng xã hội thường dùng để tương tác với độc giả.
Chịu ảnh hưởng bởi tính chất công việc, Hà Mật Khuê rất nhạy cảm với nội dung cô đăng tải và nội dung bình luận của độc giả. Để tránh rước họa vào thân, cô luôn cẩn trọng không để lộ ra bất kỳ vết tích nào liên quan đến Kiều Dương trên mạng. Vì chỉ cần lộ ra một điểm nhỏ, danh tính vợ chưa cưới là họa sĩ mạng của anh sẽ bị mọi người nhắm vào cô để điều tra khai quật.
Nếu như một ngày mọi người biết được họa sĩ An Mật chính là vợ chưa cưới của bác sĩ Kiều người người yêu mến, Hà Mật Khuê khi ấy được ủng hộ hay phản đối là một chuyện, chuyện khiến cô lo nhất chính là công việc nuôi bản thân bị ảnh hưởng.
Có thể những người quý trọng Kiều Dương cũng sẽ quý trọng Hà Mật Khuê mà ủng hộ tác phẩm của cô. Nhưng trường hợp ngược lại, có những người vì ghét Hà Mật Khuê có được Kiều Dương mà đánh giá và bình phẩm tiêu cực vô lý về tác phẩm của cô, hậu quả theo sau đó mới chính là vấn đề đáng lo ngại.
Sáu giờ tối, Hà Mật Khuê đăng tải bộ truyện tranh “Chiến sĩ áo trắng” lên, số “like” và bình luận tương đối tăng đều, nhưng lúc cô vừa từ bếp lấy nước về thì thông báo trên màn hình
máy tính đột nhiên nhảy liên tục, nhanh đến mức còn chưa kịp thấy là thông báo gì thì đã bị thông báo khác đè lên.
Hà Mật Khuê hoảng loạn vội đặt ly nước xuống bàn, luống cuống kéo ghế ngồi kiểm tra vấn đề.
Ngay bên dưới bài viết của Hà Mật Khuê đăng tải truyện tranh, một tài khoản có tên “Kiều Dương” chỉ bình luận icon vỗ tay và icon trái tim màu đỏ lại được mọi người thi nhau tương tác đẩy lên đầu.
Nhìn tích xanh kế bên tên tài khoản, Hà Mật Khuê vẫn tự lừa mình chỉ là giả.
Cô cẩn trọng nhấn vào tài khoản tên “Kiều Dương” xem, trên trang cá nhân không có bài viết nào được đăng nhưng số lượt người theo dõi lại tính hàng triệu.
Trong lúc Hà Mật Khuê còn đang hoang mang trước những gì đang diễn ra, còn chưa xác định được tài khoản Kiều Dương kia là thật là giả thì máy tính của cô bị lag, đứng hình do thông báo quá tải khiển hệ thống không kịp xử lý.
Hà Mật Khuê sợ hãi ôm đầu, tim trong lồng ngực đập thình thịch như thể muốn nhảy ra ngoài.
Bỗng nhiên từ sau lưng phát ra tiếng mở cửa, Hà Mật Khuê theo phản xạ xoay đầu, đúng lúc Kiều Dương đi làm về tới, cô lập tức bật dậy lao đến tự mình xác định người thật việc thật.
“Tài khoản bình luận dưới bài viết của em là anh sao?”
Nét mặt Kiều Dưỡng trước sau đều bình thản, từ tốn đáp: “Phải”
Hai mắt Hà Mật Khuê lập tức trợn trắng, biểu cảm sốc đến mức miệng há hốc không thốt được nên lời, bao nhiêu công sức giấu giếm của cô bao lâu nay chỉ vì vài giây Vô tư bình luận của Kiều Dương trên mạng xã hội liên đổ sông đổ biển.
Hà Mật Khuê chao đảo muốn sụp đổ, toàn thân mất sức không trụ vững.
Thấy Hà Mật Khuê như sắp ngã xuống, Kiều Dương vội đưa tay đỡ lấy, vẻ mặt vẫn vô tội hỏi: “Em sao vậy?”
Bàn tay đang bám cánh tay Kiều Dương để đứng vững của Hà Mật Khuê chợt bấu chặt, cô trừng mắt nhìn anh, gằn giọng hỏi ngược lại: “Em làm gì có lỗi với anh... anh lại đá chén cơm nuôi thân của em?!”
“Anh đâu có.”
“Đâu có?” Hà Mật Khuê bỗng lên cao giọng, bộ dạng suy sụp vừa nãy được thay thế bằng dáng vẻ giận dữ. Cô đứng thẳng người dậy, vung tay đánh mạnh vào cánh tay Kiều Dương vài cái, buồn bực bộc phát: “Đâu có của anh, anh đi mà xem anh gây ra hậu quả gì! Ai nhờ anh bình luận vào bài viết của em? Ai nhờ anh để người khác biết em quen anh?!”
Đến lúc này Kiều Dương mới “À” một tiếng, không những không cảm thấy có lỗi, trái lại còn tỏ ra như bị trách oan, nghiêm túc phân tích đúng sai: “Anh đang giúp em kéo tương tác mà, anh dám đảm bảo từ nay về sau, số lượng độc giả của em sẽ tăng không đếm xuể”
"Ồ” Hà Mật Khuê bày ra biểu tình hùa theo, chớp mắt liền lao đến lấy đà nhảy lên kẹp cổ Kiều Dương quật xuống.
Do quá bất ngờ không kịp trở tay, Kiều Dương bị Hà Mật Khuê kéo ngã ra sàn, khung cảnh trước mắt xoẹt xoẹt qua không kịp định hình.
Tiếp nối phía sau sự bỡ ngỡ của Kiều Dương, từng bàn tay năm ngón của Hà Mật Khuê lần lượt giáng vào da thịt anh bằng một lực mạnh, âm thanh “Bốp, bốp” giòn tan để lại cảm giác đau rát, thấu đến tận bên trong từng mạch máu.
Mặt mũi Kiều Dương nháy mắt liền bừng sáng, chân vô thức bước nhanh đến cầm lấy bình đựng thức ăn, chỉ thiếu chút muốn ôm luôn vào lòng.
Vĩ Hào phía sau thong dong đi tới, biểu cảm không giấu được sự ghen tị.
Dù cơm bên ngoài có đẹp mắt, có giá trị... thì vẫn không thể so sánh với cơm vợ nấu.
Thấy Kiều Dương mặt rạng mày rỡ, không khoe hạnh phúc công khai cũng là bắt người khác phải chứng kiến anh hưởng thụ niềm vui yêu đương. Vĩ Hào cay mắt muốn biểu tình, bất mãn lên tiếng phàn nàn: “Mỗi chuyện có Vợ cứ thích khoe khoang”
Kiều Dương không thèm chất vấn, dùng ánh mắt hết sự thương hại dành cho Vĩ Hào để thay cho lời đáp trả.
Cô nàng y tá trực quầy hóng hớt chuyện từ đầu đến cuối, khi nghe Vĩ Hào nói ra những lời kia cũng đủ biết anh chàng đang tủi thân. Hơn nữa, thấy Vĩ Hào bị Kiều Dương khinh thường, nữ y tá liền tốt bụng an ủi: “Không sao đâu bác sĩ Trần, ai rồi cũng sẽ tìm được hạnh phúc, chắc là do anh ăn ở không tốt bằng bác sĩ Kiều nên nhân duyên chưa tới thôi.”
Lời cô nàng y tá vừa dứt, tâm tình Kiều Dương đang tốt lập tức phá lên cười, chỉ có Vĩ Hào đứng gần đó câm nín không thốt lên được lời nào nữa.
Hai tuần sau, đúng vào ngày Valentine Trắng, bộ truyện tranh ngắn về “Chiến sĩ áo trắng” của Hà Mật Khuê được đăng tải riêng ở trang cá nhân trên mạng xã hội thường dùng để tương tác với độc giả.
Chịu ảnh hưởng bởi tính chất công việc, Hà Mật Khuê rất nhạy cảm với nội dung cô đăng tải và nội dung bình luận của độc giả. Để tránh rước họa vào thân, cô luôn cẩn trọng không để lộ ra bất kỳ vết tích nào liên quan đến Kiều Dương trên mạng. Vì chỉ cần lộ ra một điểm nhỏ, danh tính vợ chưa cưới là họa sĩ mạng của anh sẽ bị mọi người nhắm vào cô để điều tra khai quật.
Nếu như một ngày mọi người biết được họa sĩ An Mật chính là vợ chưa cưới của bác sĩ Kiều người người yêu mến, Hà Mật Khuê khi ấy được ủng hộ hay phản đối là một chuyện, chuyện khiến cô lo nhất chính là công việc nuôi bản thân bị ảnh hưởng.
Có thể những người quý trọng Kiều Dương cũng sẽ quý trọng Hà Mật Khuê mà ủng hộ tác phẩm của cô. Nhưng trường hợp ngược lại, có những người vì ghét Hà Mật Khuê có được Kiều Dương mà đánh giá và bình phẩm tiêu cực vô lý về tác phẩm của cô, hậu quả theo sau đó mới chính là vấn đề đáng lo ngại.
Sáu giờ tối, Hà Mật Khuê đăng tải bộ truyện tranh “Chiến sĩ áo trắng” lên, số “like” và bình luận tương đối tăng đều, nhưng lúc cô vừa từ bếp lấy nước về thì thông báo trên màn hình
máy tính đột nhiên nhảy liên tục, nhanh đến mức còn chưa kịp thấy là thông báo gì thì đã bị thông báo khác đè lên.
Hà Mật Khuê hoảng loạn vội đặt ly nước xuống bàn, luống cuống kéo ghế ngồi kiểm tra vấn đề.
Ngay bên dưới bài viết của Hà Mật Khuê đăng tải truyện tranh, một tài khoản có tên “Kiều Dương” chỉ bình luận icon vỗ tay và icon trái tim màu đỏ lại được mọi người thi nhau tương tác đẩy lên đầu.
Nhìn tích xanh kế bên tên tài khoản, Hà Mật Khuê vẫn tự lừa mình chỉ là giả.
Cô cẩn trọng nhấn vào tài khoản tên “Kiều Dương” xem, trên trang cá nhân không có bài viết nào được đăng nhưng số lượt người theo dõi lại tính hàng triệu.
Trong lúc Hà Mật Khuê còn đang hoang mang trước những gì đang diễn ra, còn chưa xác định được tài khoản Kiều Dương kia là thật là giả thì máy tính của cô bị lag, đứng hình do thông báo quá tải khiển hệ thống không kịp xử lý.
Hà Mật Khuê sợ hãi ôm đầu, tim trong lồng ngực đập thình thịch như thể muốn nhảy ra ngoài.
Bỗng nhiên từ sau lưng phát ra tiếng mở cửa, Hà Mật Khuê theo phản xạ xoay đầu, đúng lúc Kiều Dương đi làm về tới, cô lập tức bật dậy lao đến tự mình xác định người thật việc thật.
“Tài khoản bình luận dưới bài viết của em là anh sao?”
Nét mặt Kiều Dưỡng trước sau đều bình thản, từ tốn đáp: “Phải”
Hai mắt Hà Mật Khuê lập tức trợn trắng, biểu cảm sốc đến mức miệng há hốc không thốt được nên lời, bao nhiêu công sức giấu giếm của cô bao lâu nay chỉ vì vài giây Vô tư bình luận của Kiều Dương trên mạng xã hội liên đổ sông đổ biển.
Hà Mật Khuê chao đảo muốn sụp đổ, toàn thân mất sức không trụ vững.
Thấy Hà Mật Khuê như sắp ngã xuống, Kiều Dương vội đưa tay đỡ lấy, vẻ mặt vẫn vô tội hỏi: “Em sao vậy?”
Bàn tay đang bám cánh tay Kiều Dương để đứng vững của Hà Mật Khuê chợt bấu chặt, cô trừng mắt nhìn anh, gằn giọng hỏi ngược lại: “Em làm gì có lỗi với anh... anh lại đá chén cơm nuôi thân của em?!”
“Anh đâu có.”
“Đâu có?” Hà Mật Khuê bỗng lên cao giọng, bộ dạng suy sụp vừa nãy được thay thế bằng dáng vẻ giận dữ. Cô đứng thẳng người dậy, vung tay đánh mạnh vào cánh tay Kiều Dương vài cái, buồn bực bộc phát: “Đâu có của anh, anh đi mà xem anh gây ra hậu quả gì! Ai nhờ anh bình luận vào bài viết của em? Ai nhờ anh để người khác biết em quen anh?!”
Đến lúc này Kiều Dương mới “À” một tiếng, không những không cảm thấy có lỗi, trái lại còn tỏ ra như bị trách oan, nghiêm túc phân tích đúng sai: “Anh đang giúp em kéo tương tác mà, anh dám đảm bảo từ nay về sau, số lượng độc giả của em sẽ tăng không đếm xuể”
"Ồ” Hà Mật Khuê bày ra biểu tình hùa theo, chớp mắt liền lao đến lấy đà nhảy lên kẹp cổ Kiều Dương quật xuống.
Do quá bất ngờ không kịp trở tay, Kiều Dương bị Hà Mật Khuê kéo ngã ra sàn, khung cảnh trước mắt xoẹt xoẹt qua không kịp định hình.
Tiếp nối phía sau sự bỡ ngỡ của Kiều Dương, từng bàn tay năm ngón của Hà Mật Khuê lần lượt giáng vào da thịt anh bằng một lực mạnh, âm thanh “Bốp, bốp” giòn tan để lại cảm giác đau rát, thấu đến tận bên trong từng mạch máu.