1
Nếu như được một tên bệnh kiều đẹp trai lại mạnh mẽ yêu thích, bạn sẽ làm gì?
Để trả thù mẹ kế hạ thuốc, tôi đã dụ dỗ đứa con trai bệnh kiều của bà ta.
Lại không ngờ rằng, một cậu bé ngoan ngoãn cũng có thể biến thành con sói xấu xa…
"Chị à, chị đừng hòng bỏ em!"
Người đàn ông này lớn lên quá đẹp trai, khiến tôi có chút không kiềm chế được.
"Cậu đừng kích động, có chuyện gì từ từ nói…"
Thiếu niên phía sau mỉm cười, mang theo dục vọng chiếm hữu bệnh hoạn: "Lúc trước chị… so với tôi còn kích động hơn nha."
Tôi sửng sốt, xong rồi, chó con xù lông thành sói xám lớn, không thể lừa được nữa rồi…
Bây giờ chạy suốt đêm còn kịp không?
01.
Lộc Thanh Ngôn là con trai do mẹ kế tôi mang đến, tuy không có quan hệ huyết thống nhưng cũng coi như là em trai của tôi.
Mẹ cậu ta, Lý Lộ, là tình nhân của một phú hào giàu có – Lộc Thanh Ngôn là con riêng của người đàn ông đó, luôn được nuôi dưỡng ở quê nhà Vân Nam.
Sau khi bị người vợ cả đuổi đi, mẹ cậu ta lại tìm tới ba tôi – một ông chủ nhà giàu mới nổi, ba tôi bị mê hoặc đến hồn xiêu phách lạc, tối hôm đó liền quyết định cùng bà ta tổ chức hôn lễ, nhưng dường như Lý Lộ không muốn đăng ký kết hôn mà là muốn cưỡi lừa tìm ngựa.
Từ sau khi Lý Lộ tới, ba tôi cái gì cũng nghe bà ta, cảm giác như bị hạ cổ.
Bà ta nói đông ba tôi tuyệt đối không nói tây, giỏ hàng nói trống rỗng liền trống rỗng; ba tôi chưa bao giờ làm việc nhà, nhưng vì dỗ mẹ kế cao hứng mà tự dậy sớm chuẩn bị cho bà ta cái gì mà bữa sáng kiểu Tây; cứ hai ba ngày bà ta lại muốn mua mấy cái túi xách đắt tiền, ba tôi cũng chiều, nói mua liền mua, ngay cả mắt cũng không chớp lấy một cái.
Tôi cảm thấy không công bằng cho mẹ tôi, năm đó bà cũng là người đẹp nổi danh mười dặm tám hương.
Bà vì tình yêu mà ở bên ông, khi ông một nghèo hai trắng tay cùng ông dốc sức, để cho ông làm kỹ thuật mới có cơ ngơi như ngày hôm nay; bà ở nhà hầu hạ ông ăn uống, quanh năm đừng nói được tặng quà, thậm chí ngay cả tiếng nói của bản thân cũng không có, đến khi bà chết vì bệnh ông ấy cũng không chút khổ sở.
02.
Lúc đầu mẹ kế chỉ hô phong hoán vũ với ba tôi, sau đó càng ngày càng nghiêm trọng, bắt đầu ly gián tình cảm của hai ba con trước mặt ba tôi, ngấm ngầm chọc phá chuyện nhà cửa.
Có lần kem của bà ta bị mèo phá, bà ta bừa bãi nói là tôi làm, thẳng tay tát tôi một cái, giữa mùa đông thừa dịp ba tôi không có ở đây liền đuổi tôi ra khỏi nhà, để tôi ở cầu thang đóng băng cả đêm.
Tôi sẽ không bao giờ quên được vẻ mặt đắc ý của bà ta khi ấy.
"Lúc mẹ mày bị bệnh nguy kịch ba mày còn rời đi, mày muốn biết vì sao không?" – Người phụ nữ đứng ngược sáng, trên mặt mang ý cười nhàn nhạt, khuôn mặt đẹp trở nên dữ tợn – "Bởi vì tao muốn ăn sủi cảo, ông ta liền tới đưa cho tao. Mẹ mày đấu không lại tao, mày cũng vậy."
Cho nên lúc Lộc Thanh Ngôn được bà ta đón tới, nhìn thấy cậu ta đứng ở phía sau người đàn bà đó với vẻ mặt lãnh đạm, ánh mắt tôi sáng lên, nhịn không được liếm liếm khóe môi.
Làm thế nào cho bà ta nếm thử cảm giác bị cướp mất con trai đây?
03.
Nói không hề khoa trương, Lộc Thanh Ngôn chính là chàng trai đẹp nhất mà tôi từng gặp, cho dù là nam thần trường học mà tôi từng thầm mến cũng kém cậu ta.
Mặt mày diễm lệ như hoa, đôi mắt trong veo như suối.
Rất kỳ quái, không biết có phải là ảo giác hay không, trong nháy mắt khi tôi nhìn hắn, ánh mắt cậu ta cũng loé lên như con thú nhỏ, nhưng thoáng chút đã biến mất.
Buổi tối mẹ kế ra ngoài chơi mạt chược, chỉ còn tôi và Lộc Thanh Ngôn ở nhà, tôi biết cơ hội đã đến.
Chỉ một lát sau khi tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm truyền ra, tôi ở bên ngoài liền tắt máy nước nóng. Không có máy nước nóng, mùa đông nước lạnh rất nhanh.
Không lâu sau tôi nghe thấy giọng nói của Lộc Thanh Ngôn: "Chị Tư Tư, chị có ở đó không..."
Tiếng gọi vang lên vài lần tôi mới chậm rãi từ trong phòng đi ra, sau đó liền nhìn thấy cậu ta thò đầu ra từ phòng tắm, chỉ quấn một chiếc khăn tắm, còn mang theo hơi nước ướt sũng, cơ bụng như ẩn như hiện, đôi mắt đẹp mang theo chút xấu hổ, giống như thẹn thùng, lỗ tai đỏ ửng lên.
Tôi không trả lời, ra hiệu cho cậu ta nói chuyện.
"Chị Tư Tư, hình như không có nước nóng..."
Từ lúc mới vào cửa cho đến bây giờ, đây là cuộc trò chuyện đầu tiên giữa tôi và Lộc Thanh Ngôn.
Nhìn ra được hắn là người hướng nội, ít nói, cho dù là mẹ mình cũng không nói được hai câu, giờ lại có thể chủ động nói chuyện với tôi, xem như tiến triển không tồi.
Tôi khẽ thở dài, giống như vô tình mở miệng: "Dì đâu?"
Lộc Thanh Ngôn rũ mắt, lông mi hơi rung rung, dường như có chút cô đơn.
"Mẹ ra ngoài chơi cùng bạn...".
Càng về cuối giọng cậu ta càng nhỏ, gần như không nghe được.
Tôi "Hả" một tiếng, tỏ vẻ ngạc nhiên.
"Bà ta đối với tôi không quan tâm còn có thể lý giải, đối với cậu như thế nào lại..." – Tôi không nói tiếp, làm bộ thức thời ngậm miệng – "Tôi cùng cậu đi xem có phải máy nước nóng có vấn đề hay không."
Tôi vừa xoay người liền nghe thấy giọng Lộc Thanh Ngôn, mặc dù âm thanh nhỏ như muỗi.
"Cảm ơn..."
04.
Sau khi bật máy nước nóng, tôi lấy một tấm chăn từ phòng đưa cho Lộc Thanh Ngôn, cho dù trong phòng có điều hòa cũng không chịu nổi mùa đông khắc nghiệt ở phương bắc, bả vai và cổ cậu ta đã lạnh đến hơi đỏ lên rồi.
"Khoác chăn vào đi, máy nước nóng còn phải đun một lát, tạm thời chưa nóng được."
Lộc Thanh Ngôn giống như không ngờ tới hành động này của tôi, do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn nhận lấy chăn. Tôi cẩn thận dùng chút cơ hội, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đầu ngón tay cậu ta, thoáng cái biến mất.
"Chị khác với những gì mẹ em nói...".
Trong lòng tôi lộp bộp, không biết Lý Lộ miêu tả tôi như thế nào, dù sao bọn họ cũng là mẹ con, nếu như có định kiến trước thì sẽ có chút phiền toái.
Tuy rằng trong lòng có chút bối rối nhưng trên mặt tôi vẫn bình tĩnh.
"Mẹ nói, chị nhất định rất chán ghét em, bảo em không cần tiếp xúc nhiều với chị."
Tôi nhếch khóe miệng cười giống như tự giễu: "Tôi ghét bà ta thật, nhưng mà...".
Nâng mắt lên nhìn thiếu niên, tôi lại tiếp tục cười nói: "Tôi không chán ghét cậu."
05.
"Bíp"
Tiếng máy báo đã đun xong nước nóng, Lộc Thanh Ngôn đứng dậy tiếp tục tắm rửa, tôi nghe thấy cậu ta hắt hơi một cái, có lẽ đã bị cảm.
Chờ cậu ta đóng cửa lại tôi liền vào phòng bếp rửa gừng đun nước nấu trà. May mà khoảng thời gian này Lý Lộ không quan tâm cũng không cố ý gây khó dễ, tôi lúc trước nổ súng thế nào cũng không biết, bây giờ động tác lại thành thạo.
Nhớ lại khi mẹ tôi còn sống, một lần sau giờ học trời đổ mưa, trở về toàn thân tôi ướt sũng, gần như phát sốt, khi thức dậy đã thấy mẹ trong nhà bếp bận rộn nấu cho tôi một nồi nước.
Nước trong nồi sôi sùng sục, sương mù trắng nổi lên, hòa làm một thể với mấy sợi tóc trắng trong mái tóc đen của mẹ.
Nhưng bây giờ mẹ đã không còn ở bên tôi, người cha luôn che nắng che mưa cho gia đình cũng đã sớm che chở cho người ta, biến thành ô của một người phụ nữ khác, để tôi một mình trong mưa.
Trước đây mẹ nói tôi quá đơn thuần, dễ bị bắt nạt, tôi luôn nghĩ rằng tôi không sợ, tôi có một người mẹ yêu thương tôi vô bờ bến và một người cha mặc dù nhiều vấn đề nhưng cũng được coi là có trách nhiệm.
Nhưng bây giờ, hơi nước màu trắng bốc lên dường như đang đốt cháy sự đơn sơ trong trắng một thời của tôi, tôi cũng đã học được cách sử dụng mưu kế để sinh tồn và báo thù.
Ngốc Bạch Điềm là phúc, đó là bởi vì có người vì nàng che gió che mưa, mà tôi đã không còn tư cách để tiếp tục như thế.
Ngay khi tôi chìm vào ký ức, Lộc Thanh Ngôn ngoài cửa gọi một tiếng đã kéo tôi trở lại hiện thực.
"Chị Tư Tư, máy sấy tóc ở đâu?"
Nói xong Lộc Thanh Ngôn còn hắt hơi một cái, vẻ mặt xin lỗi nhìn tôi.
"Trên bàn trong phòng tôi có, cậu đi sấy tóc trước đi."
Trong nhà có tổng cộng ba cái máy sấy tóc, một trong tủ của Lý Lộ, một ở trong phòng tôi, còn có một cái ở trong tủ phòng khách nhưng đã bị tôi cất đi trước, phải tạo cơ hội ở một mình với cậu ta.
Nghe xong Lộc Thanh Ngôn không được tự nhiên, không biết có phải là do bị cảm lạnh hay không mà lỗ tai hơi đỏ.
"Vậy… Em đi trước."
Lúc tôi bưng trà gừng đi vào, Lộc Thanh Ngôn đang lúng túng đứng ở chỗ trống trong phòng, bên cạnh có ghế cũng không dám ngồi.
"Ngồi đi, đứng không mệt sao?"
Được sự cho phép của tôi, mắt cậu ta sáng lên, sau đó ngồi xuống và nói cảm ơn tôi một lần nữa.
Trước khi Lộc Thanh Ngôn đến tôi đã điều tra cậu ta: Lý Lộ cũng đủ độc ác, ném cậu ta mới mấy tuổi ở quê nhà Vân Nam cho ông bà ngoại nuôi, bản thân ở bên ngoài phong lưu khoái hoạt, hiện giờ mới đón con về cũng không phải vì tình mẹ con gì, mà chủ yếu lợi dụng vì mục đích tranh giành gia sản giàu có.
Lộc Thanh Ngôn chính là cây tiền của bà ta.
Chỉ là bà ta không có tim, căn bản không hiểu thiếu niên ăn nhờ ở đậu dưới sự chật chội cùng xa lạ, cũng không hiểu huyết thống tuy rằng có thể duy trì quan hệ, nhưng tình cảm so với huyết thống càng quan trọng hơn.
Nhìn Lộc Thanh Ngôn quay đầu hắt hơi mấy cái, tôi bưng trà gừng vừa mới nấu tới, phía trên còn bốc hơi nghi ngút.
"Tôi thấy cậu là bị cảm rồi, uống chút gì ấm xua khí lạnh đi."
Đôi mắt trong như nước suối của cậu ta nhìn về phía tôi, ngây ngẩn, dường như muốn dùng ánh mắt xác nhận lại với tôi.
Tôi gật đầu rồi cậu ta mới thật cẩn thận cầm lấy bát trong tay tôi đưa đến bên miệng uống, cũng mặc kệ có nóng hay không.
Uống xong, sắc mặt Lộc Thanh Ngôn hồng hào không ít, làm cho cậu ta thoạt nhìn càng thêm đẹp.
Lần đầu tiên cậu ta ngẩng đầu cười với tôi, mắt híp lại, lúm đồng tiền hiện bên má vô cùng đáng yêu.
"Chị Tư Tư, em có thể gọi chị là chị không?"
06.
Thiếu niên ngồi trên ghế ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt trong veo tinh khôi ngay cả tôi cũng chưa bao giờ nhìn thấy.
Chỉ là… thật sự sạch sẽ, không nhiễm chút bụi trần nào sao?
Cũng giống như ý của tôi cũng không phải ý tốt, cậu ta trong sáng tôi cũng không dám tin.
Là “chèn ép đoạt vị” hay “kỳ phùng địch thủ”, thử một chút liền biết.
Tôi tiến lên phía trước, hơi khom lưng, giơ tay sờ sờ mái tóc mềm mại vừa mới sấy xong còn bồng bềnh của cậu ta. Đối mặt với sự thân mật đột ngột, tôi có thể cảm giác được thân thể cậu ta trong nháy mắt liền cứng ngắc cùng đề phòng, mặc dù khó có thể phát hiện.
Xem ra không đơn thuần như vậy, bất quá nhìn đôi tai hơi đỏ của cậu ta xem.
Linh hồn không thuần khiết nhưng cơ thể rất thành thật.
Lộc Thanh Ngôn lập tức điều chỉnh trạng thái, hướng phía tôi cười cười.
Tôi buông tay, chậm rãi mở miệng: "Vẫn là gọi chị Tư Tư đi."
Đối với một chú sói nhỏ tâm cơ, ngàn vạn lần không nên thuận theo nó, vậy mới có thể nắm quyền chủ động, huống hồ tôi cũng không muốn Lý Lộ phát hiện ra cái gì, bứt dây động rừng càng không tốt.
Phải vụng trộm cướp đứa con trai bảo bối trước mắt bà ta, chờ bà ta phát hiện đã quá muộn thì mới thú vị.
07.
Đệm chăn Lộc Thanh Ngôn ngủ đều do tôi trải, mặt trên còn dùng mùi hương của tôi.
Chờ tôi sắp xếp xong thì đã gần mười giờ. Lý Lộ còn chưa trở về, bình thường bà ta đi ra ngoài chơi mạt chược đều là suốt đêm. Con người bà ta ngoại trừ xinh đẹp, biết thông đồng với đàn ông, ăn uống vui chơi cũng tinh thông ra, đến bây giờ thậm chí ngay cả một cuộc điện thoại gọi về cũng không có.
"Mẹ cậu hôm nay sẽ không về."
Lộc Thanh Ngôn gật gật đầu, thoạt nhìn mang theo sự đau lòng khó hiểu.
"Cậu ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon."
Nói xong tôi chuẩn bị rời đi, lại bị người trên giường phía sau giữ chặt cổ tay.
Quay đầu lại, người thanh niên thần sắc phức tạp, gương mặt tái nhợt mang theo mỹ cảm yếu ớt, lông mi nhẹ nhàng rung động, giống như đã do dự thật lâu mới làm vậy.
"Chị Tư Tư, chị có thể ở bên em không?" – Lộc Thanh Ngôn nói xong liền cười xin lỗi, giống như là con sói lộ bụng với bạn, sau đó giống như sợ bạn tức giận, lại thận trọng tiếp tục nói – "Chỉ một chút thôi... Sẽ không làm chậm trễ chị quá lâu."
Không nghĩ tới em trai này còn rất khiến người ta trìu mến.
Tôi không trực tiếp trả lời, dưới ánh mắt chăm chú của Lộc Thanh Ngôn, tôi xốc chăn bên kia lên muốn trêu chọc cậu ta.
"Dỗ cậu ngủ?"
08.
Lộc Thanh Ngôn hiển nhiên không ngờ tới phản ứng này của tôi, nhất thời ngây người.
Tôi nhắc lại một lần nữa: "Vậy tôi ngủ trên giường nha."
Mặt nam sinh đỏ lên, nhưng miệng vẫn không lo lắng: "Chị Tư Tư đồng ý ngủ cùng em, em vui vẻ còn không kịp ."
Vừa nói vừa dịch mông sang bên cạnh.
Nhìn bộ dáng kia của cậu ta, tự nhiên cảm thấy có vài phần buồn cười.
"Lộc Thanh Ngôn, kỳ thật cậu có chút đáng yêu."
Có lẽ do trong giọng nói của tôi mang theo chút sủng nịch, nam sinh ngẩng đầu, mặt càng thêm đỏ.
"Tôi dỗ cậu ngủ."
Vừa nói vừa vào trong chăn, cầm lấy một quyển sách, mở trang đầu tiên giống như lúc còn nhỏ mẹ đọc truyện cho tôi.
"Chị Tư Tư, chị như này với em… như dỗ dành em bé nha."
Lộc Thanh Ngôn hơi nhướng mày, giống như cảm thấy có chút ấu trĩ.
Tôi đặt cuốn sách xuống, nhìn cậu ta với một khuôn mặt nghiêm túc: “Đúng vậy, không phải cậu mới đến nên chưa quen sao? Hôm nay liền làm trẻ em một ngày đi."
Lộc Thanh Ngôn nghe xong hiếm khi cứng họng, ngược lại ngoan ngoãn nằm lại gần tôi một chút, dùng giọng nói mê hoặc nói: "Đúng vậy, nhờ chị thương em nhiều hơn một chút."
Tôi không trả lời mà đẩy cậu ta sang một bên, tiếp tục đọc truyện cổ tích.
Từ lúc tôi bắt đầu nằm xuống, lưng Lộc Thanh Ngôn đều căng thẳng, dường như cực kỳ không quen với việc có người khác đến gần và tiếp xúc.
Chỉ là, con sói nhỏ lại biết lợi dụng lòng trắc ẩn của người khác để khơi dậy dục vọng bảo hộ của mọi người, còn nói những lời khiến người ta trìu mến để quyến rũ tôi.
Nhưng tôi cũng vậy.
Lộc Thanh Ngôn từ nhỏ không được cha mẹ yêu thương, về bản chất là thiếu tình yêu, tất cả tâm cơ cùng thông minh chẳng qua chỉ là áo giáp bảo vệ bản thân mà thôi.
Phải để cậu ta từ từ quen với sự gần gũi của tôi, như một ngọn lửa nhỏ, để đến cuối cùng không thể rời khỏi tôi được nữa.
Không biết qua bao lâu, lưng nam sinh hơi chùng xuống, tựa như đã buồn ngủ.
Tôi nhẹ nhàng đặt cuốn sách xuống, chạm vào đầu cậu ta, cong khóe môi mỉm cười.
Lộc Thanh Ngôn, chúng ta sau này, ngày tháng còn dài.
Hươu chết trong tay ai còn chưa biết được.
09.
Lúc Lý Lộ trở về đã là buổi sáng, đập cửa mạnh hơn ai hết, tiếng giày cao gót cộc cộc làm phiền người trong mộng.
Những ngày này tôi đã hình thành thói quen rời giường trước khi bà ta trở về.
Soi gương, mặc bộ đồ ngủ rộng rãi, làm cho mái tóc rối bù xù, mặc dù tôi không phải giả vờ xấu xí nhưng cũng không bao giờ ăn mặc chỉnh tề, một phần để cho bà ta chướng mắt với mình, lúc bà ta trở về phải mang bộ dạng này ăn sáng.
Không có nguyên nhân nào khác, bà ta tự tin với vẻ mỹ mạo của mình nhất, cũng để ý nhất, hơn nữa không dễ dàng tha thứ cho việc xung quanh có bất kỳ cô gái nào xinh đẹp hơn mình, luôn luôn duy trì sự chú ý cùng cảnh giác cao độ.
Nghe nói lúc trước ở nhà phú hào, nửa đêm bà ta đã hủy hoại mặt của một bảo mẫu nhỏ.
Loại rắn độc này tận lực muốn làm tê liệt bạn, nên phải làm cho nó đối với bạn hoàn toàn không thèm để ý mới có thể bảo vệ bản thân, thời khắc tất yếu liền tiến lên phản công, một kích trí mạng.
"Lương Tư Tư, tao đã sắp xếp cho mày xem mắt, buổi tối đi gặp hắn đi." – Khóe miệng Lý Lộ mang theo ý cười như có như không, lại tiếp tục nói – "Lần trước Vương tổng kia mày còn nhớ rõ không, hắn đối với mày rất có hứng thú, sớm một chút gả ra ngoài đi, ba mày cũng đồng ý."
Tôi không trả lời, chỉ vùi đầu uống một ngụm canh, trong lòng mang theo ngũ vị tạp trần.
Khi Lý Lộ vừa tới nhà chưa được mấy ngày, lúc đó tôi còn chưa tốt nghiệp đại học, bà ta đã nói với ba về việc cho tôi đi xem mắt, lúc đó ba tôi cũng không trực tiếp đáp ứng, sự tình mới qua.
Không nghĩ tới đến bây giờ bà ta vẫn còn loại tâm tư này, hơn nữa còn tìm tên biến thái Vương Tề kia, càng khiến người ta chết tâm hơn chính là, ba tôi… ông ấy đồng ý.
Phải, đáng lẽ phải chết.
Vương Tề so với ba tôi có nhiều tiền hơn, ra tay cũng hào phóng, chỉ là đã gần ba mươi tuổi còn chưa có vợ, nguyên nhân là vì hắn quá lăng nhăng.
Trong giới đều nói hắn rất thích loại chuyện đó… nghe nói hắn có một người bạn gái cũ đã phải… vào bệnh viện.
Trước kia hình như Lý Lộ cũng từng thông đồng với hắn, sau đó lại không bệnh mà chết tâm, không biết có phải do nguyên nhân này hay không.
Tôi cũng từng đi theo ba tới một cái tiệc cưới, từ xa nhìn thấy hắn, bộ dạng trông như một con chó…
Khi đó hắn còn tới nói chuyện với ba tôi, sau khi hắn rời đi, ba còn bảo tôi tránh xa hắn một chút, bây giờ lại đồng ý để Lý Lộ đưa tôi đến tay hắn.
Chuyện này không có nguyên nhân tôi không tin, nhớ tới lúc trước rất nhiều công trình của ba tôi đều có quan hệ với người này, hiện tại công trình lại gặp phải khó khăn.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, chuyện mượn hoa hiến Phật này bọn họ chơi thật ghê tởm.
Mọi thứ ngày càng thú vị hơn, tôi phải đi thôi.
Bởi vì, không có hắn thì làm sao tôi có thể phá hỏng chuyện tốt của hai người họ đây.
10.
Trước khi đi, Lý Lộ còn cố ý để ba nói chuyện video với tôi, trong lời nói đều là ý tứ muốn tôi đi, bộ dáng nhu thuận của tôi hiếm khi đổi lại được một chút sắc mặt tốt của Lý Lộ.
Sự bất thường này càng làm tôi xác định được tầm quan trọng của Vương Tề đối với bọn họ.
Càng quan trọng, chỉ cần tôi lợi dụng tốt, tôi càng có nhiều quyền chủ động.
Soi gương, trang điểm kỹ càng, một gương mặt vốn không tệ, tôi thậm chí còn mặc váy body đen gợi cảm, người đàn ông tôi muốn hấp dẫn không chỉ có Vương Tề mà còn có Lộc Thanh Ngôn vẫn luôn ẩn núp trong bóng tối kia.
Thu thập xong, trước khi đi tôi cố ý gõ cửa, đi vào phòng Lộc Thanh Ngôn.
"Chị Tư Tư, sao chị ăn mặc thành…”
Lộc Thanh Ngôn dừng lời, đôi tai đỏ lên rõ ràng.
Tôi khẽ mỉm cười, bước vài bước tới trước mặt thiếu niên, cố ý cúi người xuống, để mái tóc lạnh chạm vào mặt cậu ta.
"Đẹp không?" – Tôi chậm rãi mở miệng.
Lộc Thanh Ngôn đỏ mặt gật gật đầu, vẻ mặt đơn thuần hỏi: "Chị Tư Tư đi hẹn hò?"
Tôi gật gật đầu, cười càng thêm rạng rỡ: "Mẹ cậu sắp xếp cho tôi một người đàn ông tốt."
Lộc Thanh Ngôn thần sắc phức tạp, cười làm bộ lơ đãng nhắc tới: “Đêm nay chị có trở về không… Trong nhà một mình em có hơi sợ."
Nói xong lông mi nhẹ nhàng rung động, thoạt nhìn thật sự rất đáng thương.
Thấy tôi không nói gì, cậu ta tiếp tục: "Không trở về cũng không có việc gì...".
Tiểu hồ ly làm sao có thể ngụy trang như vậy, thoạt nhìn thật đáng thương, làm cho người ta muốn khi dễ.
Tôi vậy mà thật sự nhấc tay lên, giơ tay sờ sờ đầu hồ ly, bộ dáng khó xử: "Trở về tôi kể chuyện cho cậu."
11.
Khi nhìn thấy Vương Tề ở nhà hàng phương Tây, tôi vẫn còn bị sốc.
Hắn thật sự có một bộ dáng tốt, tuy rằng không thanh tú bằng Lộc Thanh Ngôn nhưng nhìn kỹ sẽ có hương vị khác, hơn nữa khi không nói chuyện lại có một cỗ khí chất lạnh lùng.
Lúc trước nhìn từ xa, hắn mặc âu phục đen đứng trong đám người cũng đã làm cho người ta có chút sợ hãi, hiện giờ vẫn là một thân âu phục, khóe miệng lại mang theo nụ cười như có như không.
"Chú Vương vốn đã già rồi, mặc như vậy có phải càng lộ tuổi hay không?" – Vừa mới ngồi xuống tôi cũng không nói gì hay, chỉ hơi nhướng mày, tôi vẫn có thể đáp lại hắn.
Người đàn ông bình tĩnh tiếp lời: "Vậy cô gái nhỏ trẻ tuổi các cô thích đàn ông mặc cái gì?"
Giọng nói trống rỗng lạnh lẽo, chỉ nhìn hắn giơ tay nhấc chân thì thật sự nhìn không ra người này cư nhiên ở sau lưng lại như vậy…
Tôi tùy tiện trả lời một vài từ: "Áo nỉ, áo thun các loại."
Vương Tề đăm chiêu gật đầu, cẩn thận đặt miếng bít tết trước mặt tôi: "Lúc trước ở yến tiệc thấy cô ăn thêm vài miếng nên lần này tôi gọi."
Trong lòng đột nhiên thắt lại một chút, tôi ngẩng đầu lên, người đàn ông đang nhìn tôi cười.
Bữa tiệc trước đó?
Quả nhiên là cao thủ, đại thúc chính là đại thúc, cẩn thận săn sóc tạo thành một loại ảo giác, giống như bạn rất đặc biệt, đáng tiếc những thủ đoạn được tỉ mỉ thiết kế này đều là thủ đoạn bắt mồi của hắn mà thôi.
"Vương tổng, nói thẳng đi, có phải ba tôi cùng chú làm chút giao dịch mờ ám hay không..."
Tôi không thích vòng vo, tôi thích vui vẻ hơn một chút.
Vương Tề lui về phía sau, tựa vào lưng ghế, trong nháy mắt liền sững sờ, hiển nhiên không nghĩ tới tôi thẳng thắn như vậy, lại có thể rất nhanh quản lý tốt cảm xúc của mình.
Hắn đánh giá tôi từ trên xuống dưới, rõ ràng là một khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng, ánh mắt lại mang theo tính công kích.
"Cho tới bây giờ chưa từng thấy qua mặt này của cô, rất đẹp." – Hắn chậm rãi lắc lư ly rượu tây, tiếp tục nói – "Xem ra cô đồng ý?"
Tôi cười rạng rỡ, nhìn bóng tối ngoài cửa sổ.
"Thử nghĩ xem, ba tôi ngậm đắng nuốt cay nuôi tôi nhiều năm như vậy, làm sao tôi nhẫn tâm nhìn ông ấy thiệt một khoản lớn như vậy? Tôi ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, làm sao có thể không đồng ý chứ…”
Tôi lẩm bẩm, cười nhìn vào mắt Vương Tề rồi đột nhiên chuyển đề tài: "Đúng vậy, ông ta nhất định sẽ nghĩ như vậy, muốn dùng lời ngon tiếng ngọt bắt cóc tôi, lại không biết chỉ vì kiếm ít tiền mà khiến con gái của mình phải bồi thường cả đời."
Người đàn ông đối diện hứng thú chờ tôi tiếp tục nói.
"Cho nên, tôi sẽ không trả giá cho sự ngu ngốc của ông ta."
Tôi gằn từng chữ, từ lúc khuyên nhủ tôi đến nơi này, ông ta không xứng được tôi hy sinh bất cứ cái gì nữa.
Nói xong, tôi chậm rãi tới gần hắn, nhẹ nhàng thổi bên tai hắn: "Bất quá, tôi không phải không thể gả cho chú, nhưng phải xem chú lựa chọn như thế nào."
Tôi đặt tay lên vai người đàn ông.
Chuyến này con ve sầu bắt ve vàng ở phía sau, trực tiếp phản công.
Vương Tề hiển nhiên rất hứng thú: "Tôi sẽ cân nhắc."
Tuy rằng không biết vì sao Vương Tề đột nhiên coi trọng tôi, nhưng thân phận hay địa vị người này đều không thiếu, duy chỉ có đối với thứ mình hứng thú thì say mê rất lớn, thậm chí có chút điên cuồng, để đạt được đồ vật ấy cũng nguyện ý tốn chút thời gian.
Nếu lợi dụng tốt điểm này, tôi có thể làm cho Lý Lộ chịu chút khổ sở.
12.
Vương Tề lúc không điên thì bề ngoài vẫn thích diễn chút, ví dụ như làm quý ông đưa tôi về nhà.
Xuyên qua cửa kính xe nhìn thấy bóng người cách đó không xa, tôi thân mật tiến đến bên tai Vương Tề: "Những gì tôi vừa nói với chú Vương, là bí mật của chúng ta nha."
Giọng nói mềm mại, trong mắt lại là sự uy hiếp.
Vương Tề đột nhiên cúi đầu nở nụ cười, cũng không trả lời tôi mà lái xe nghênh ngang rời đi.
Chân trước hắn vừa đi, chân sau cậu bé trong bóng tối liền đi tới, tiếng bước chân vào ban đêm đặc biệt rõ ràng, đến khi đến gần tôi.
"Chị Tư Tư…” – Lộc Thanh Ngôn mặc một chiếc áo len có mũ trùm đầu màu xám, ánh mắt nhìn tôi mang theo chút nguy hiểm, cậu ta cúi người xuống ngửi ngửi cổ tôi – "Trên người chị có mùi của người đàn ông khác."
Cậu ta nhếch miệng: "Em không thích."
Thấy tôi không nói chuyện, cậu ta tiếp tục: "Chị muốn mang theo mùi của anh rể kể chuyện cho em sao? Anh rể sẽ không tức giận chứ…”
Mẹ kiếp, em trai này có chút đẳng cấp nha.
Nam trà xanh à?
Tôi không để ý tới giọng điệu trà xanh của Lộc Thanh Ngôn, tự mình đi về phía trước, thiếu niên chân dài bước đi phía sau, từ sau lưng nắm lấy tay tôi.
"Chị Tư Tư, chị sờ sờ tay em đi, lạnh biết bao."
Thiếu niên lại tiếp tục tiến tới, cúi đầu đáng thương nhìn tôi, lông mi dài rậm khẽ rung, đôi môi ẩm ướt mở ra khép lại tựa như lấy lực tiếp tục nói: "Em đứng ở dưới lầu đã lâu, gió lớn, chị lại chậm chạp không trở về… Rất lạnh."
Giọng Lộc Thanh Ngôn càng ngày càng thấp, mái tóc bông bông, dáng vẻ rất dễ sờ, rất ngoan, giờ tôi mới chú ý tới không chỉ áo khoác ngoài của cậu ta mỏng mà áo len trắng bên trong cũng không dày, lỗ tai đã lạnh đến đỏ ửng.
Từ lúc tôi vừa trở về cậu ta đã ở chỗ này chờ tôi, bên ngoài gió lớn lại chỉ mặc chút quần áo như vậy, đánh chết tôi cũng không tin đây không phải khổ nhục kế.
Nếu đã như vậy thì tương kế tựu kế thôi.
"Vì sao cậụ ở chỗ này?" – Tôi ngẩng đầu, tỏ vẻ khó hiểu.
Lộc Thanh Ngôn cười rộ lên mang theo lúm đồng tiền, khôi phục lại bộ dáng em trai ngoan: "Đêm rất tối, em muốn chờ chị về nhà."
Cậu ta nói từng chữ từng chữ, ánh sáng ấm áp của đèn đường chiếu lên mặt cậu ta, giống như một vị thần tuyệt trần, một khắc kia ngay cả tôi cũng không phân biệt được rốt cuộc là cậu ta đang biểu lộ chân tình hay là diễn xuất quá tốt.
Lộc Thanh Ngôn quả thật rất ưa nhìn, cậu ta cúi đầu, ánh sáng càng mờ ảo.
Cùng cao thủ so chiêu là một chuyện rất kích thích.
"Cậu cúi đầu xuống."
Lộc Thanh Ngôn tuy rằng không hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Tôi cởi khăn quàng cổ trên áo khoác ra, nhẹ nhàng kiễng mũi chân lên, từng vòng từng vòng quấn quanh cổ cậu ta, nó giống như ngọn lửa từng tấc từng tấc bao quanh nồi đồng ấm áp, lại giống như một con rắn xinh đẹp quấn lấy con mồi, mang theo hương vị riêng mà đánh dấu, mê hoặc lại ái muội.
Hành động này khiến tôi và cậu ta vượt qua khoảng an toàn, dường như ôm nhưng cũng không phải ôm, giống như mèo con gãi người.
"Trời rất lạnh, cho cậu một phần nhiệt độ cơ thể của tôi."
Trong nháy mắt lưng Lộc Thanh Ngôn đột nhiên cứng đờ, mí mắt rũ xuống, không thấy rõ thần sắc.
Cậu ta nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, thanh âm nhỏ đến mức giống như ảo giác, nhưng lại là chân thật nghe được.
13.
Trên đường về nhà Lộc Thanh Ngôn nhắm mắt theo sau tôi, yên tĩnh đến lạ lùng.
Cửa mở ra, bên trong tối đen, tĩnh lặng đến mức chỉ có lại bóng tối và sự lạnh lẽo trống rỗng, Lộc Thanh Ngôn đi theo phía sau tôi, không tiến cũng không lùi lại.
Trong nháy mắt, nương theo ánh trăng, tôi nhìn thấy khuôn mặt như tranh vẽ của cậu ta mang theo biểu cảm phức tạp, cô đơn lại cô độc, tôi thậm chí sinh ra một loại ảo giác rằng tôi cùng cậu ta là đồng loại.
Chúng tôi đều là những đứa trẻ không nhà.
Dường như tìm không thấy những người yêu thương chúng tôi trên thế giới này nữa.
Vì vậy, chúng tôi thăm dò, chiến đấu.
Cẩn thận và sống mà không cố bất cứ điều gì.
Nhưng cảm giác này chỉ là thoáng qua, tôi bật đèn cùng hệ thống sưởi lên, cởi áo khoác xộc xệch bên ngoài, chỉ còn lại chiếc váy màu đen xinh đẹp, khôi phục bộ dáng thành thạo ngày xưa.
"Vừa rồi không phải lạnh sao?" – Tôi tiến lên nắm lấy tay Lộc Thanh Ngôn, dùng bàn tay ấm áp của mình nhẹ nhàng sưởi ấm tay cho cậu ta, mỉm cười – "Đi tắm trước đi, lát nữa đến phòng tôi, tôi dỗ cậu ngủ."
Lộc Thanh Ngôn bộ dáng thụ sủng nhược kinh, nhẹ nhàng gật đầu, lúc tôi chạm vào tay cậu ta, trên mặt cậu ta còn mang theo một tia ửng đỏ, sau đó đi vào phòng tắm.
Nhìn bóng lưng ấy, ý cười của tôi càng sâu.
Bây giờ đỏ mặt…
Vậy sau này có phải sẽ càng đỏ mặt hơn không?
Tiếng gõ cửa vang lên, cửa bị đẩy ra, thiếu niên mặc áo len ngoan ngoãn đứng ở cửa, khuôn mặt bị hơi nước làm mờ càng trở nên ngon miệng, sạch sẽ lại đẹp đẽ.
Lộc Thanh Ngôn lúng túng đứng ở cửa, không có sự cho phép của tôi, cậu ta dường như không dám tiến vào: "Chị Tư Tư, em có thể vào không?"
Mặt mày cậu ta mang theo ý cười, thoáng qua nét lưu manh, bại lộ bản chất của tiểu ác ma, lại lập tức trở về bộ dáng chó con ngoan ngoãn.
Tôi gật gật đầu, nghiêng người xốc chăn lên: "Lại đây, tôi làm ấm giường cho cậu."
Cậu ta hơi sửng sốt, không ngờ tôi thẳng thắn như vậy, mặt hơi đỏ lên: "Ủ... Giường?"
Cậu ta ấp úng đi tới, đôi chân thon dài leo lên giường, giống như muốn làm cho mình có vẻ trấn tĩnh hơn, còn nuốt nước miếng, yết hầu lên xuống; lúc tới gần tôi, mùi thơm ngát của sữa tắm cùng mùi hoa oải hương trên quần áo làm cho tôi có chút choáng ngợp.
"Cách xa như vậy làm gì?"
Tôi nghiêng đầu, cậu ta kiên trì đến gần tôi thêm một chút, nhưng cơ thể lại cứng ngắc dị thường.
Tôi tắt đèn phòng, chỉ để lại chiếc đèn quả quýt nhỏ ấm áp ở đầu giường, đốt hương có hiệu quả an thần, bên ngoài mưa to, đánh vào cửa sổ rầm rầm.
Trên thực tế, thứ khiến cho một người tin tưởng bạn, nhớ bạn, thậm chí bị ám ảnh thường không chỉ là ngoại hình, mà còn là mùi hương, là cảm giác khi anh ta và bạn ở bên nhau.
Hương thơm tràn ngập trong không khí, mùi vị an thần nhẹ nhàng lưu lại một cách duyên dáng, sống lưng Lộc Thanh Ngôn cũng thả lỏng.
"Tôi vừa nhìn thấy trong tủ quần áo của cậu toàn là quần áo mùa thu."
Tôi giống như vô tình nói ra, đây là một cơ hội rất tốt để ly gián Lý Lộ, nhiệt độ ở phương Bắc hạ trong nháy mắt, vậy mà Lộc Thanh Ngôn mang đến tất cả đều là quần áo mùa thu.
“Em rất ít quần áo… Cũng không thời trang…" – Âm thanh rất nhỏ, thiếu niên giống như bởi vì tự ti mà hơi cúi đầu, giọng nói mang theo hoảng loạn cùng hy vọng – “Nhưng rất sạch sẽ… Chị Tư Tư đừng ghét bỏ em…”
Giọng nói mang theo ma lực nào đó, làm cho trái tim tôi chua xót, hô hấp ấm áp của thiếu niên thổi vào bên tai tôi, cậu ta dường như còn muốn nói thêm gì đó.
Tôi ngắt lời không cho phép tiếp tục, chỉ khoác vai cậu ta: "Tôi mua cho cậu."
Lộc Thanh Ngôn kinh ngạc ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt sáng lên, thái độ khác thường, cậu ta không nói gì, đầu cọ cọ bả vai tôi, trong miệng phát ra một tiếng cười khẽ, rất nhẹ.
"Cậu biết không Lộc Thanh Ngôn, sau khi mẹ cậu đến nhà tôi, cũng không còn ai dẫn tôi đi mua quần áo nữa."
Tôi lẩm bẩm, mái tóc dài bên tai rất đúng lúc rơi vào cổ người bên cạnh, Lộc Thanh Ngôn không gạt ra, chỉ trầm mặc yên lặng nghe tôi nói.
"Nhưng mà, tôi phát hiện cậu dường như sống cũng không tốt lắm, cho nên tôi mềm lòng."
Lưng cậu ta cứng đờ, ngay cả hơi thở cũng nặng hơn bình thường, cậu ta đột nhiên nhổm dậy tiến lại gần tôi, đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng vào tôi, giống như muốn nhìn thấu đáy lòng tôi.
Tôi bị nhìn như vậy nhưng vẫn thản nhiên hào phóng, còn không sợ hãi giơ tay lên vuốt ve đỉnh đầu cậu ta.
"Lộc Thanh Ngôn, tôi đau lòng cho cậu."
Điểm yếu của Lộc Thanh Ngôn là cậu ta chưa bao giờ được người khác yêu thương, toàn thân đều trầy xước, đều là công cụ để đạt được cái gì.
Tôi rất rất xấu xa, tôi muốn lợi dụng điểm yếu của cậu ta, tiếp tục tấn công ở nơi cậu ta yếu đuối nhất, khiến cậu ta đầu hàng.
Thế nhưng, ngay lúc đó, dưới ánh đèn ấm áp, ánh mắt cậu ta dịu dàng, nhìn kỹ còn hơi đỏ lên, mái tóc mềm mại, khuôn mặt đàn ông ưa nhìn như một vị thần, khiến người khác mê muội.
Lông mi khẽ run rẩy, thật lâu sau cậu ta mới cúi đầu nở nụ cười trầm thấp: "Lương Tư Tư, chị không thật sự không sợ em sao?"
Lộc Thanh Ngôn đặt tay lên eo tôi, giống như thăm dò, cũng giống như uy hiếp.
Tôi nhẹ nhàng lắc lắc chân, vẫn bộ dáng kia, hất tóc, nhếch khóe miệng cười cười: "Nếu là thật thì sao, Lộc Thanh Ngôn, sau này tôi thương cậu."
Cậu ta nhìn tôi, không trả lời, chỉ nằm xuống bên cạnh tôi, vùi đầu vào chăn nhắm mắt lại, giọng nói rầu rĩ, khàn khàn: "Chị Tư Tư… có thể ôm em không."
Bình luận facebook