Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1014
Editor: May
"Anh nói đau khổ tôi đã chịu trong những năm gần đây, có thể có một ngày vẽ lên dấu chấm hết không." Đại khái là nguyên nhân thời tiết và hoàn cảnh, hôm nay cô sẽ luôn nghĩ một chút về chuyện tương lai.
Cuộc sống tương lai của cô, có thể có sự tồn tại Thi Ngạo Tước không?
Cô không dám nói, cũng không dám nghĩ.
Thỉnh thoảng nói chuyện phiếm ở trong đêm yên tĩnh, chính là toàn bộ hy vọng xa vời của cô, đây là lúc cô có thể đến gần Thi Ngạo Tước nhất, đêm nay không có người khác, chỉ có bọn họ.
Thật ra lúc nào cô cũng sẽ tham lam nghĩ, nếu như cuộc sống vẫn luôn như vậy thì thật là tốt biết bao.
Nhưng trên sách nói: Mộng đẹp dễ vỡ, đau khổ mới đúng là trạng thái cuộc sống bình thường.
Còn nhớ có một bài viết trên tiểu thuyết ngôn tình viết như vậy: Có đôi khi thích một người không nên thích, tựa như đẩy tảng đá về phía tây, thích người đó tựa như một đỉnh núi không đến được, nhưng bạn ngoại trừ lên núi, thì không có lựa chọn nào khác.
Thi Ngạo Tước giống như trấn an vỗ vỗ đầu của cô, nói: "Nhất định sẽ."
Trên đời này người thiện lương luôn được thần chăm sóc, bởi vì bọn họ đều là thiên sứ.
"Hôm nay trong nhà đều đang nói..., mẹ của anh sắp trở về rồi." Cô đột nhiên nhớ tới thái độ khác thường của quản sự, cảm giác buôn dưa lê gì đó thật sự là rất thần kỳ, lại có thể kéo một người cứng nhắc cùng nói chuyện phiếm với những thủy tổ buôn dưa lệ như bọn họ.
"Là quản sự của các cô nói ra à." Anh khẽ cười một tiếng.
"Đúng vậy, bà ấy nói mẹ của anh rất nghiêm khắc với anh." Tô Cửu Y vỗ chân một cái, xua đuổi con muỗi đậu trên chân cô.
Thi Ngạo Tước lạnh nhạt ừ một tiếng, "Vì để cho tôi có thể đặt chân ở giới kinh doanh, mẹ quả thật tốn không ít tâm tư, nghiêm khắc với tôi, là vì để cho tôi trở nên ưu tú hơn."
Tô Cửu Y gật đầu một cái, không nói gì.
Đột nhiên nghĩ đến gì, cô lại mở miệng nói: "Quản sự làm việc ở nhà họ Thi rất lâu rồi đúng không."
"Khoảng 4~5 năm." Anh nói.
Nghe đến đó Tô Cửu Y đột nhiên hai mắt tỏa sáng: "4~5 năm liền làm quản sự, vậy sau này tôi có thể nhận được trọng dụng của anh ở nhà họ Thi không, sau đó qua mười năm tám năm, đợi cho Lão Vu Bà.... À không, tôi nói là sau khi quản sự về hưu, tôi tiếp nhận công việc của bà ấy được không!?"
Tô Cửu Y nhất định không biết, lúc nói lời này trong ánh mắt của cô giống như lấp lánh ký hiệu tiền đô la, bộ dáng hám làm giàu.
"Em có thể có chút tiền đồ không." Thi Ngạo Tước cười nhạo một tiếng.
"Không thể." Cô bĩu môi, "Vậy anh nói tôi còn có thể làm gì chứ."
Thi Ngạo Tước im lặng vài giây, sau đó chậm rãi nói: "Trước đó em từng nói chuyện mở tiệm bánh ngọt, em quên rồi à?"
Hai tay Tô Cửu Y kéo cằm, ánh mắt ngây ngốc tỏ vẻ cô đã thả suy nghĩ đến tương lai xa xôi rồi.
Nhưng nếu như đi thực hiện giấc mộng của mình, sẽ càng ngày càng cách xa anh.
Nhưng vẫn luôn ở nhà họ Thi, khoảng cách với anh cũng sẽ không vì vậy mà gần hơn, anh cũng sẽ kết hôn sinh con.
Tuy rằng không biết một nửa khác trong tương lai của anh sẽ là dạng gì, không biết bọn họ kết hợp sẽ là thật lòng yêu thương nhau, hay là như Tô Man Ngưng và Tống Trí Kha, chỉ là vì lợi ích kinh doanh, cô chỉ biết mình nhất định không có cách nào bình thản chịu đựng gian khổ trước mặt đối với sự thật đáng sợ đó.
"Ba năm sau tôi sẽ ở nơi nào...." Cô lầm bầm mở miệng.
Trong đời chắc chắn sẽ có các loại chuyện không xác định, không biết nó sẽ đi bước chân vội vàng tới gần chúng ta từng chút, lưu lại bóng dáng bất ngờ ở trong lòng chúng ta.
Tô Cửu Y có chút buồn ngủ, cũng có chút mệt mỏi, bất tri bất giác ngáp một cái, Thi Ngạo Tước nhìn cô một chút, nói: "Về ngủ đi."
"Mặc kệ ba năm sau ở nơi nào, đều đừng quên người trong lòng ban đầu của mình."
Lúc Tô Cửu Y rời đi, đã nghe được Thi Ngạo Tước nói như vậy.
"Anh nói đau khổ tôi đã chịu trong những năm gần đây, có thể có một ngày vẽ lên dấu chấm hết không." Đại khái là nguyên nhân thời tiết và hoàn cảnh, hôm nay cô sẽ luôn nghĩ một chút về chuyện tương lai.
Cuộc sống tương lai của cô, có thể có sự tồn tại Thi Ngạo Tước không?
Cô không dám nói, cũng không dám nghĩ.
Thỉnh thoảng nói chuyện phiếm ở trong đêm yên tĩnh, chính là toàn bộ hy vọng xa vời của cô, đây là lúc cô có thể đến gần Thi Ngạo Tước nhất, đêm nay không có người khác, chỉ có bọn họ.
Thật ra lúc nào cô cũng sẽ tham lam nghĩ, nếu như cuộc sống vẫn luôn như vậy thì thật là tốt biết bao.
Nhưng trên sách nói: Mộng đẹp dễ vỡ, đau khổ mới đúng là trạng thái cuộc sống bình thường.
Còn nhớ có một bài viết trên tiểu thuyết ngôn tình viết như vậy: Có đôi khi thích một người không nên thích, tựa như đẩy tảng đá về phía tây, thích người đó tựa như một đỉnh núi không đến được, nhưng bạn ngoại trừ lên núi, thì không có lựa chọn nào khác.
Thi Ngạo Tước giống như trấn an vỗ vỗ đầu của cô, nói: "Nhất định sẽ."
Trên đời này người thiện lương luôn được thần chăm sóc, bởi vì bọn họ đều là thiên sứ.
"Hôm nay trong nhà đều đang nói..., mẹ của anh sắp trở về rồi." Cô đột nhiên nhớ tới thái độ khác thường của quản sự, cảm giác buôn dưa lê gì đó thật sự là rất thần kỳ, lại có thể kéo một người cứng nhắc cùng nói chuyện phiếm với những thủy tổ buôn dưa lệ như bọn họ.
"Là quản sự của các cô nói ra à." Anh khẽ cười một tiếng.
"Đúng vậy, bà ấy nói mẹ của anh rất nghiêm khắc với anh." Tô Cửu Y vỗ chân một cái, xua đuổi con muỗi đậu trên chân cô.
Thi Ngạo Tước lạnh nhạt ừ một tiếng, "Vì để cho tôi có thể đặt chân ở giới kinh doanh, mẹ quả thật tốn không ít tâm tư, nghiêm khắc với tôi, là vì để cho tôi trở nên ưu tú hơn."
Tô Cửu Y gật đầu một cái, không nói gì.
Đột nhiên nghĩ đến gì, cô lại mở miệng nói: "Quản sự làm việc ở nhà họ Thi rất lâu rồi đúng không."
"Khoảng 4~5 năm." Anh nói.
Nghe đến đó Tô Cửu Y đột nhiên hai mắt tỏa sáng: "4~5 năm liền làm quản sự, vậy sau này tôi có thể nhận được trọng dụng của anh ở nhà họ Thi không, sau đó qua mười năm tám năm, đợi cho Lão Vu Bà.... À không, tôi nói là sau khi quản sự về hưu, tôi tiếp nhận công việc của bà ấy được không!?"
Tô Cửu Y nhất định không biết, lúc nói lời này trong ánh mắt của cô giống như lấp lánh ký hiệu tiền đô la, bộ dáng hám làm giàu.
"Em có thể có chút tiền đồ không." Thi Ngạo Tước cười nhạo một tiếng.
"Không thể." Cô bĩu môi, "Vậy anh nói tôi còn có thể làm gì chứ."
Thi Ngạo Tước im lặng vài giây, sau đó chậm rãi nói: "Trước đó em từng nói chuyện mở tiệm bánh ngọt, em quên rồi à?"
Hai tay Tô Cửu Y kéo cằm, ánh mắt ngây ngốc tỏ vẻ cô đã thả suy nghĩ đến tương lai xa xôi rồi.
Nhưng nếu như đi thực hiện giấc mộng của mình, sẽ càng ngày càng cách xa anh.
Nhưng vẫn luôn ở nhà họ Thi, khoảng cách với anh cũng sẽ không vì vậy mà gần hơn, anh cũng sẽ kết hôn sinh con.
Tuy rằng không biết một nửa khác trong tương lai của anh sẽ là dạng gì, không biết bọn họ kết hợp sẽ là thật lòng yêu thương nhau, hay là như Tô Man Ngưng và Tống Trí Kha, chỉ là vì lợi ích kinh doanh, cô chỉ biết mình nhất định không có cách nào bình thản chịu đựng gian khổ trước mặt đối với sự thật đáng sợ đó.
"Ba năm sau tôi sẽ ở nơi nào...." Cô lầm bầm mở miệng.
Trong đời chắc chắn sẽ có các loại chuyện không xác định, không biết nó sẽ đi bước chân vội vàng tới gần chúng ta từng chút, lưu lại bóng dáng bất ngờ ở trong lòng chúng ta.
Tô Cửu Y có chút buồn ngủ, cũng có chút mệt mỏi, bất tri bất giác ngáp một cái, Thi Ngạo Tước nhìn cô một chút, nói: "Về ngủ đi."
"Mặc kệ ba năm sau ở nơi nào, đều đừng quên người trong lòng ban đầu của mình."
Lúc Tô Cửu Y rời đi, đã nghe được Thi Ngạo Tước nói như vậy.