Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 197
“Em không muốn nhìn, liền nhắm mắt lại.”
Thẩm Chanh không có ý định miễn cưỡng Diệp Tử, bởi vì mục đích ban đầu của cô, cũng không phải muốn nhìn hình ảnh ghê tởm người ở bên trong này.
Cho nên Diệp Tử có nhìn hay không, thật ra cũng không có quá quan trọng.
”Chuẩn bị điện thoại cho tốt, ghi âm.”
Nghe được Thẩm Chanh căn dặn, Diệp Tử có phần ngạc nhiên không hiểu, đang định hỏi cô ghi âm làm cái gì, nhưng không đợi cô bé hỏi ra lời, đã bị chuyện phát sinh kế tiếp làm kinh ngạc đến ngây người rồi.
Ầm một tiếng vang, Thẩm Chanh nhấc chân liền đá văng cửa phòng đóng chặt.
”Á!”
Người phụ nữ đang nằm ở trên bàn làm việc dục tiên dục tử kinh hô một tiếng, cuống quít đẩy người đàn ông đang rong ruỗi ở trên người cô ta ra.
Nhanh chóng kéo váy dài bị vén đến bên hông xuống, cũng không kịp mặc vào quần lót ném ở một góc, nắm túi xách bên cạnh lên che mặt của mình.
Một động tác này, giống như là đã từng diễn luyện qua không ít lần, khiến người ta không khỏi liên tưởng đến, cô ta từng bị bắt rồi nắm túi xách rời đi với bao nhiêu người đàn ông khi làm chuyện này rồi.
Thẩm Minh đang ở trạng thái sục sôi lại bị cô đẩy như vậy, không thể không nhanh chóng rút thân thể của cô ra, nhấc quần lên.
”Chậc chậc chậc, hai vị thật sự tính dừng lại.”
Sau khi Thẩm Chanh đi vào, không nhịn được chậc lưỡi.
Nhìn một nam một nữ trước mặt, cô lấy tay bịt mũi, như là cảm thấy ngay cả trong không khí đều tràn đầy những hương vị ghê tởm người.
Nhìn thấy cô, Thẩm Minh mới đầu là khiếp sợ, nhưng rất nhanh liền khôi phục nguyên trạng.
Mặt anh ta không đổi sắc đi đến trước mặt Thẩm Chanh, áp chế lửa giận, hạ thấp giọng, “Tôi mặc kệ hôm nay cô đến đây vì mục đích gì, tóm lại, có lời gì chúng ta ngồi xuống nói thật tốt, cô đừng ở chỗ này gây rối.”
Thẩm Chanh lạnh nhạt lướt mắt nhìn anh ta, phát ra một tiếng cười nhạo rất nhỏ.
Nói với nam cặn bã này? Thật không phải là đang khảo nghiệm chỉ số thông minh của cô sao.
Cô không nói gì, trực tiếp vòng qua Thẩm Minh đi đến trước bàn làm việc, rút mấy tờ khăn giấy ra từ trong hộp giấy.
Thẩm Minh không hiểu hành vi của cô, cũng không biết cô muốn làm gì, cho nên không có ngăn cản.
Khiến anh ta không ngờ chính là, Thẩm Chanh lại có thể dùng khăn giấy che tay, lấy túi xách mà người phụ nữ dùng để che mặt xuống, sau đó ném trên mặt đất.
”Á!”
Người phụ nữ hét lên một tiếng, đang muốn lấy tay che mặt, Thẩm Chanh đã nhanh hơn cô ta một bước, lấy điện thoại di động ra chụp đuợc mặt mày cô ta.
Quần áo không chỉnh tề, tóc tai rối bù, sắc mặt ửng hồng, mỗi một chỗ trên người đều lưu lại dấu vết hoan ái.
Thẩm Minh bước nhanh đi tới, muốn cướp đoạt điện thoại của Thẩm Chanh, Thẩm Chanh không cho anh ta cơ hội này, lui về phía sau một bước nhỏ, ấn chụp ảnh, liên tiếp chụp được vài tấm hình.
Thẩm Minh che người phụ nữ ở phía sau, căm tức nhìn Thẩm Chanh, “Cô đừng quá đáng, việc riêng của hai chúng ta, cô đừng liên lụy đến người khác!”
”Người khác?” Giống như là đang nghe được buồn cười rất lớn, Thẩm Chanh thoáng liền mỉm cười, “Cho nên người phụ nữ này, là một con gà... anh tùy tùy tiện tiện tìm từ khu Hồng Đăng đến tiết dục sao.”
”Cô đừng ở chỗ này nói hưu nói vượn....” Mặt Thẩm Minh âm trầm, nói lời hung dữ với cô, “Thẩm Chanh, hôm nay nếu cô dám làm ẩu, cũng đừng trách tôi không khách sáo với cô!”
Thẩm Chanh giận quá hóa cười, cười đến rất sáng lạn, “Anh ngược lại nói xem, không khách khí như thế nào đây?”
”Đây là địa phương của Thẩm Minh tôi, hôm nay cô có bản lĩnh đi vào, tôi liền có biện pháp khiến cho cô nằm ra ngoài!”
”Chậc chậc, thật lợi hại.”
Diệp Tử đứng ở ngoài cửa, nghe đối thoại của hai người, miệng há lớn, hiển nhiên là có chút ngu muội.
Cô bé sửng sốt một hồi lâu, mới sực nhớ ra gì đó, vội móc điện thoại từ trong túi áo ra, cúi đầu đi vào.
Thẩm Chanh không có ý định miễn cưỡng Diệp Tử, bởi vì mục đích ban đầu của cô, cũng không phải muốn nhìn hình ảnh ghê tởm người ở bên trong này.
Cho nên Diệp Tử có nhìn hay không, thật ra cũng không có quá quan trọng.
”Chuẩn bị điện thoại cho tốt, ghi âm.”
Nghe được Thẩm Chanh căn dặn, Diệp Tử có phần ngạc nhiên không hiểu, đang định hỏi cô ghi âm làm cái gì, nhưng không đợi cô bé hỏi ra lời, đã bị chuyện phát sinh kế tiếp làm kinh ngạc đến ngây người rồi.
Ầm một tiếng vang, Thẩm Chanh nhấc chân liền đá văng cửa phòng đóng chặt.
”Á!”
Người phụ nữ đang nằm ở trên bàn làm việc dục tiên dục tử kinh hô một tiếng, cuống quít đẩy người đàn ông đang rong ruỗi ở trên người cô ta ra.
Nhanh chóng kéo váy dài bị vén đến bên hông xuống, cũng không kịp mặc vào quần lót ném ở một góc, nắm túi xách bên cạnh lên che mặt của mình.
Một động tác này, giống như là đã từng diễn luyện qua không ít lần, khiến người ta không khỏi liên tưởng đến, cô ta từng bị bắt rồi nắm túi xách rời đi với bao nhiêu người đàn ông khi làm chuyện này rồi.
Thẩm Minh đang ở trạng thái sục sôi lại bị cô đẩy như vậy, không thể không nhanh chóng rút thân thể của cô ra, nhấc quần lên.
”Chậc chậc chậc, hai vị thật sự tính dừng lại.”
Sau khi Thẩm Chanh đi vào, không nhịn được chậc lưỡi.
Nhìn một nam một nữ trước mặt, cô lấy tay bịt mũi, như là cảm thấy ngay cả trong không khí đều tràn đầy những hương vị ghê tởm người.
Nhìn thấy cô, Thẩm Minh mới đầu là khiếp sợ, nhưng rất nhanh liền khôi phục nguyên trạng.
Mặt anh ta không đổi sắc đi đến trước mặt Thẩm Chanh, áp chế lửa giận, hạ thấp giọng, “Tôi mặc kệ hôm nay cô đến đây vì mục đích gì, tóm lại, có lời gì chúng ta ngồi xuống nói thật tốt, cô đừng ở chỗ này gây rối.”
Thẩm Chanh lạnh nhạt lướt mắt nhìn anh ta, phát ra một tiếng cười nhạo rất nhỏ.
Nói với nam cặn bã này? Thật không phải là đang khảo nghiệm chỉ số thông minh của cô sao.
Cô không nói gì, trực tiếp vòng qua Thẩm Minh đi đến trước bàn làm việc, rút mấy tờ khăn giấy ra từ trong hộp giấy.
Thẩm Minh không hiểu hành vi của cô, cũng không biết cô muốn làm gì, cho nên không có ngăn cản.
Khiến anh ta không ngờ chính là, Thẩm Chanh lại có thể dùng khăn giấy che tay, lấy túi xách mà người phụ nữ dùng để che mặt xuống, sau đó ném trên mặt đất.
”Á!”
Người phụ nữ hét lên một tiếng, đang muốn lấy tay che mặt, Thẩm Chanh đã nhanh hơn cô ta một bước, lấy điện thoại di động ra chụp đuợc mặt mày cô ta.
Quần áo không chỉnh tề, tóc tai rối bù, sắc mặt ửng hồng, mỗi một chỗ trên người đều lưu lại dấu vết hoan ái.
Thẩm Minh bước nhanh đi tới, muốn cướp đoạt điện thoại của Thẩm Chanh, Thẩm Chanh không cho anh ta cơ hội này, lui về phía sau một bước nhỏ, ấn chụp ảnh, liên tiếp chụp được vài tấm hình.
Thẩm Minh che người phụ nữ ở phía sau, căm tức nhìn Thẩm Chanh, “Cô đừng quá đáng, việc riêng của hai chúng ta, cô đừng liên lụy đến người khác!”
”Người khác?” Giống như là đang nghe được buồn cười rất lớn, Thẩm Chanh thoáng liền mỉm cười, “Cho nên người phụ nữ này, là một con gà... anh tùy tùy tiện tiện tìm từ khu Hồng Đăng đến tiết dục sao.”
”Cô đừng ở chỗ này nói hưu nói vượn....” Mặt Thẩm Minh âm trầm, nói lời hung dữ với cô, “Thẩm Chanh, hôm nay nếu cô dám làm ẩu, cũng đừng trách tôi không khách sáo với cô!”
Thẩm Chanh giận quá hóa cười, cười đến rất sáng lạn, “Anh ngược lại nói xem, không khách khí như thế nào đây?”
”Đây là địa phương của Thẩm Minh tôi, hôm nay cô có bản lĩnh đi vào, tôi liền có biện pháp khiến cho cô nằm ra ngoài!”
”Chậc chậc, thật lợi hại.”
Diệp Tử đứng ở ngoài cửa, nghe đối thoại của hai người, miệng há lớn, hiển nhiên là có chút ngu muội.
Cô bé sửng sốt một hồi lâu, mới sực nhớ ra gì đó, vội móc điện thoại từ trong túi áo ra, cúi đầu đi vào.