Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 218
Thẩm Chanh tìm một vị trí tương đổi nổi bật, đang muốn ngồi xuống, lại bị người đàn ông bên cạnh nắm lấy cổ tay.
Thi Vực quay đầu nhìn về phía bà chủ quán hàng, trầm giọng mở miệng: “Đổi hai cái ghế mới.”
Thẩm Chanh: “....”
Thằng nhãi này thích sạch sẽ, quả nhiên rất nghiêm trọng!
Nếu anh biết lần trước cô và Tôn Nham có đến đây, hơn nữa ngồi cái ghế người khác đã từng ngồi, anh nhất định sẽ bóp chết cô.
Khụ!
Bắt đầu từ khi Thi Vực bước xuống từ trên xe, ánh mắt bà chủ vẫn luôn bám lấy anh không tha.
Thấy Thi Vực khí độ bất phàm, mặc một thân hàng hiệu, còn lái xe hiệu, biết ngay anh là người có tiền.
Nghe được anh nói muốn đổi cái ghế, nào dám chậm trễ, lập tức lôi từ phòng chứa đồ ra hai cái ghế dựa mới thay đi.
Dáng vẻ bà chủ khoảng ba mươi, dáng người mượt mà, mặt bóng loáng, thật sự là không tìm được một chút mỹ cảm phụ nữ nên có ở trên người bà ta.
”Ngồi đi, Thi đại thiếu gia.”
Thẩm Chanh liền dâng lên buồn bực, sao lại có đàn ông chú trọng như vậy.
Nhưng, nếu cô cho rằng cái này gọi là chú trọng, vậy thì hoàn toàn nghĩ sai rồi.
Bởi vì, càng chú trọng vẫn còn ở phía sau.
Thi Vực ngồi xuống, nhìn món cô gọi, liền lạnh lùng mở miệng: “Làm đồ ăn mới.”
Thẩm Chanh: “....”
Dựa vào!
Tên đàn ông này, còn để cho người ăn cơm ngon không.
Nghe được yêu cầu của anh, bà chủ sững sờ một chút, nhưng rất nhanh liền đáp: “Không thành vấn đề, đều làm đồ mới cho các người.”
Món ăn rất nhanh bưng lên, bà chủ quả nhiên dựa theo phân phó của anh, đều đổi mới lại toàn bộ món ăn.
”Thoả mãn chưa?”
Thẩm Chanh nhướng mày đầu, nhìn anh chằm chằm.
Mày kiếm Thi Vực nhẹ dựng thẳng, giọng nói cực kỳ lạnh, “Em cho rằng thế nào?”
Thẩm Chanh không nói chuyện, nhìn bộ dạng tối tăm này của anh liền biết ngay, anh không hài lòng, hơn nữa là loại rất không hài lòng kia.
Nhưng cũng đúng, phú hào giá trị con người nghìn vạn, lái xe hiệu ở khu nhà cao cấp, ăn bào ngư lót bụng, có thể cho tới bây giờ cũng sẽ không ăn những thứ không có dinh dưỡng này.
Thẩm Chanh nghĩ, liền động tâm tư nhỏ, cầm một chuỗi đồ nướng đưa tới bên môi Thi Vực, cười xấu xa, “Ăn một miếng.”
Giọng nói của cô, ôn nhu giống như là nước, nghe thế nào cũng làm cho người ta cảm thấy trong lòng khoan khoái.
Thi Vực chỉ lạnh nhạt liếc nhìn cô, giữa lông mày đẹp mắt nhuộm lên một tầng âm u, môi mỏng liền động, “Lấy ra.”
Quả nhiên, vẫn là có nguyên tắc như vậy.
Thấy anh không ăn, Thẩm Chanh cong cong khóe môi, cười đến càng sâu, “Ăn đi!”
Thi Vực: “Không ăn.”
”Tôi biết, anh muốn tôi đút cho anh mà.” Cô gái nào đó giống như khiêu khích nhếch khóe môi, cười đến quyến rũ lại xinh đẹp.
Thi Vực: “....”
Thẩm Chanh kiêu ngạo liếc nhìn anh, trực tiếp cắn xuống một khối từ trên xâu đồ nướng, ngậm trong miệng, sau đó đưa môi tới trước mặt Thi Vực.
Giữa hai người chỉ cách nhau có ba cm, có thể cảm giác được hơi thở nóng rực của đối phương.
Thẩm Chanh tiến gần tới phía trước, cách anh càng gần.
Cô giống như là yêu tinh, chỉ làm một động tác như vậy, có thể dễ dàng gợi lên lòng của người ta.
Ánh mắt Thi Vực bắt đầu trở nên nóng rực, giống như một con sói đói, có thể nuốt con mồi trước mặt vào bụng bất cứ lúc nào.
Anh đột nhiên đưa tay, một phát chế trụ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Thẩm Chanh sửng sốt, bảo anh ăn mà thôi, anh sờ mặt cô làm gì.
Không biết xảy ra chuyện gì, trái tim, bắt đầu thình thịch thình thịch, không kiềm chế được cuồng nhảy lên.
Thi Vực híp sâu mắt lạnh, bàn tay to từ từ di động về phía sau, xuyên qua tóc của cô, chậm rãi kéo chặt tay, chế trụ cái ót của cô.
Khẽ nâng đầu của cô lên, cúi đầu, từ từ đến gần cô....
Thi Vực quay đầu nhìn về phía bà chủ quán hàng, trầm giọng mở miệng: “Đổi hai cái ghế mới.”
Thẩm Chanh: “....”
Thằng nhãi này thích sạch sẽ, quả nhiên rất nghiêm trọng!
Nếu anh biết lần trước cô và Tôn Nham có đến đây, hơn nữa ngồi cái ghế người khác đã từng ngồi, anh nhất định sẽ bóp chết cô.
Khụ!
Bắt đầu từ khi Thi Vực bước xuống từ trên xe, ánh mắt bà chủ vẫn luôn bám lấy anh không tha.
Thấy Thi Vực khí độ bất phàm, mặc một thân hàng hiệu, còn lái xe hiệu, biết ngay anh là người có tiền.
Nghe được anh nói muốn đổi cái ghế, nào dám chậm trễ, lập tức lôi từ phòng chứa đồ ra hai cái ghế dựa mới thay đi.
Dáng vẻ bà chủ khoảng ba mươi, dáng người mượt mà, mặt bóng loáng, thật sự là không tìm được một chút mỹ cảm phụ nữ nên có ở trên người bà ta.
”Ngồi đi, Thi đại thiếu gia.”
Thẩm Chanh liền dâng lên buồn bực, sao lại có đàn ông chú trọng như vậy.
Nhưng, nếu cô cho rằng cái này gọi là chú trọng, vậy thì hoàn toàn nghĩ sai rồi.
Bởi vì, càng chú trọng vẫn còn ở phía sau.
Thi Vực ngồi xuống, nhìn món cô gọi, liền lạnh lùng mở miệng: “Làm đồ ăn mới.”
Thẩm Chanh: “....”
Dựa vào!
Tên đàn ông này, còn để cho người ăn cơm ngon không.
Nghe được yêu cầu của anh, bà chủ sững sờ một chút, nhưng rất nhanh liền đáp: “Không thành vấn đề, đều làm đồ mới cho các người.”
Món ăn rất nhanh bưng lên, bà chủ quả nhiên dựa theo phân phó của anh, đều đổi mới lại toàn bộ món ăn.
”Thoả mãn chưa?”
Thẩm Chanh nhướng mày đầu, nhìn anh chằm chằm.
Mày kiếm Thi Vực nhẹ dựng thẳng, giọng nói cực kỳ lạnh, “Em cho rằng thế nào?”
Thẩm Chanh không nói chuyện, nhìn bộ dạng tối tăm này của anh liền biết ngay, anh không hài lòng, hơn nữa là loại rất không hài lòng kia.
Nhưng cũng đúng, phú hào giá trị con người nghìn vạn, lái xe hiệu ở khu nhà cao cấp, ăn bào ngư lót bụng, có thể cho tới bây giờ cũng sẽ không ăn những thứ không có dinh dưỡng này.
Thẩm Chanh nghĩ, liền động tâm tư nhỏ, cầm một chuỗi đồ nướng đưa tới bên môi Thi Vực, cười xấu xa, “Ăn một miếng.”
Giọng nói của cô, ôn nhu giống như là nước, nghe thế nào cũng làm cho người ta cảm thấy trong lòng khoan khoái.
Thi Vực chỉ lạnh nhạt liếc nhìn cô, giữa lông mày đẹp mắt nhuộm lên một tầng âm u, môi mỏng liền động, “Lấy ra.”
Quả nhiên, vẫn là có nguyên tắc như vậy.
Thấy anh không ăn, Thẩm Chanh cong cong khóe môi, cười đến càng sâu, “Ăn đi!”
Thi Vực: “Không ăn.”
”Tôi biết, anh muốn tôi đút cho anh mà.” Cô gái nào đó giống như khiêu khích nhếch khóe môi, cười đến quyến rũ lại xinh đẹp.
Thi Vực: “....”
Thẩm Chanh kiêu ngạo liếc nhìn anh, trực tiếp cắn xuống một khối từ trên xâu đồ nướng, ngậm trong miệng, sau đó đưa môi tới trước mặt Thi Vực.
Giữa hai người chỉ cách nhau có ba cm, có thể cảm giác được hơi thở nóng rực của đối phương.
Thẩm Chanh tiến gần tới phía trước, cách anh càng gần.
Cô giống như là yêu tinh, chỉ làm một động tác như vậy, có thể dễ dàng gợi lên lòng của người ta.
Ánh mắt Thi Vực bắt đầu trở nên nóng rực, giống như một con sói đói, có thể nuốt con mồi trước mặt vào bụng bất cứ lúc nào.
Anh đột nhiên đưa tay, một phát chế trụ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Thẩm Chanh sửng sốt, bảo anh ăn mà thôi, anh sờ mặt cô làm gì.
Không biết xảy ra chuyện gì, trái tim, bắt đầu thình thịch thình thịch, không kiềm chế được cuồng nhảy lên.
Thi Vực híp sâu mắt lạnh, bàn tay to từ từ di động về phía sau, xuyên qua tóc của cô, chậm rãi kéo chặt tay, chế trụ cái ót của cô.
Khẽ nâng đầu của cô lên, cúi đầu, từ từ đến gần cô....