-
Chương 987
Lần này đến còn có một đôi vợ chồng, quen nhau trong một bữa tiệc dành cho người độc thân rồi sau đó kết hôn, cô gái vừa đến dưới chân núi thì bắt đầu than thở: "Trời ơi! Cao thế! Phải bò lên thật đấy à? Em cảm giác chỉ cần leo được một nửa là em đã mệt chết rồi!" "Không sao, không leo nổi thì chồng cõng vợ!" "Chồng thật tốt ~" ... Nghe cuộc đối thoại của đôi vợ chồng trẻ, Lục Đình Kiêu vô thức quay sang nhìn phía người bên cạnh mình: "Buồn ngủ lắm à?" Ninh Tịch bực bội bĩu môi: "Tại anh hết đấy!" Tối hôm qua khiến bánh bao nhỏ không vui, hại cô mất cả đêm để dỗ thằng bé, hôm nay sáng sớm đã phải dậy, chỉ ngủ được có mấy tiếng đồng hồ. Câu này của Ninh Tịch, Lục Đình Kiêu hiểu, nhưng những người khác nghe được lại không phải như thế, thoáng cái tất cả mọi người đều bắt đầu ào ào tưởng tượng ra những thứ rất "bổ não". Quả nhiên là đầu giường đánh nhau cuối giường hòa! Nhìn thấy cô gái nhỏ ngáp liên tục, Lục Đình Kiêu đi đến trước mặt cô, sau đó hơi khom người xuống: "Đến đây." "Làm gì?" Ninh Tịch không hiểu. Lục Đình Kiêu: "Lên đây, ngủ tiếp." "Thật không?" Mắt Ninh Tịch sáng lên, bờ vai to lớn vững chãi kia quả thật khiến cô càng buồn ngủ, cho nên sợ anh hối hận mà nhảy lên ngay lập tức. Lục Đình Kiêu chỉnh lại tư thế một chút, sau đó cõng Ninh Tịch bắt đầu leo núi. Mọi người xung quanh cùng đôi vợ chồng mới cưới nọ: "…" "Má ơi! Kết hôn rồi mà vẫn còn thua bọn họ! Có còn thiên lý nữa không đây!" Anh ta chuẩn bị khi nào vợ leo núi mệt thì cõng, kết quả phía Lục Đình Kiêu chưa bắt đầu leo núi đã cõng rồi! "Nói đến việc cho đám độc thân cẩu ăn hành, tôi chỉ phục mỗi anh Kiêu!" "Ha ha ha ~ nếu như trước kia cậu mà nói với tôi, chắc chắn tôi không tin Lục Đình Kiêu sẽ có một mặt như thế này đâu, nhưng mà giờ thì quen lắm rồi!" ..... Bất tri bất giác tất cả mọi người đã leo được một nửa quãng đường, Ninh Tịch thì vẫn ngủ mê mệt trên vai Lục Đình Kiêu. Bước chân của Lục Đình Kiêu vẫn rất vững vàng cho dù anh có đang cõng một người trên lưng, leo núi lâu như vậy, trên gương mặt anh vẫn chẳng có chút gì khác thường. Mấy người đi đằng sau thở phì phò không nhịn nổi mà cảm thán một câu, thể lực của Lục tổng tốt quá đi mất... Mọi người vừa leo núi vừa nói chuyện, bầu không khí rất vui vẻ, chỉ là mấy đứa con gái có quan hệ tốt với Quan Tử Dao bao gồm cả Lục Hân Nghiên không khỏi ngứa mắt. Lục Hân Nghiên thở phì phì đuổi theo sau Lục Đình Kiêu, thực sự không tài nào chịu nổi nữa liền nói: "Anh, tiếp đến còn một quãng đường rất dài nữa đấy! Rốt cuộc thì cô ta còn định ngủ đến bao giờ nữa chứ! Muốn để anh mệt chết à?" Trên lưng anh, Ninh Tịch khẽ cau mày vì những tiếng ồn ào, Lục Đình Kiêu thấy vậy, vẻ mặt nhìn Lục Hân Nghiên liền lạnh đi mấy phần: "Im lặng." Lục Hân Nghiên tức phát điên! Đằng sau lưng, suốt quãng đường Quan Tử Dao trợn trừng trừng hai mắt nhìn Ninh Tịch và Lục Đình Kiêu vẫn ngọt ngào như cũ, không có chút khoảng cách nào, sự nghi ngờ trong lòng càng lúc càng mạnh mẽ... Chạng vạng tối, đoàn người cuối cùng cũng lục tục lên đến đỉnh núi. Mọi người nghỉ ngơi một lát rồi bắt đầu dựng lều, đúng vào lúc này Quan Tử Dao không nhịn nổi nữa, cô ta đi thẳng đến trước mặt Lục Đình Kiêu: "Đình Kiêu, em có thể nói chuyện với anh một lát được không?" Lục Đình Kiêu quay sang nhìn Ninh Tịch vẫn còn đang mải loay hoay với cái lều. Ninh Tịch còn đang chăm chú dựng lều, thế cho nên không để tâm lắm xua xua tay, ý bảo hai người cứ đi đi. Chậc, nhịn được lâu như thế, Quan Tử Dao quả là cũng chẳng dễ dàng gì… Quan Tử Dao nhìn vẻ không thèm để ý của Ninh Tịch, hoàn toàn không coi cô ta là một mối nguy hiểm, tim lại đau nhói. Rõ ràng chuyện cô ta bắt cá hai tay đã bị Lục Đình Kiêu biết rồi, rốt cuộc đứa con gái này lấy đâu ra tự tin như thế? Đợi khi hai người đi xa hơn một chút rồi, Quan Tử Dao nhìn người đàn ông trước mặt, lập tức sốt sắng thăm hỏi: "Đình Kiêu, tin nhắn và ảnh hôm qua em gửi cho anh, anh đã xem chưa?" "Ừm." Tuy rằng Lục Đình Kiêu đang nói chuyện với Quan Ngọc Dao nhưng ánh mắt vẫn luôn dõi theo cô gái nhỏ đang dựng lều cách đó không xa. "Anh đã nhìn thấy ảnh Ninh Tịch đang thân mật với người đàn ông khác chưa?" Quan Tử Dao xác nhận với anh một lần nữa. "Nhìn thấy rồi." Vẻ mặt của Lục Đình Kiêu vẫn thản nhiên như cũ. Nhìn thấy rồi… vậy sao lại phản ứng như thế này? Quan Tử Dao hít một hơi thật sâu, hỏi lại một lần cuối cùng: "Anh… anh không nghĩ gì sao?" Lục Đình Kiêu: "Chụp đẹp lắm, cám ơn."