-
Chương 1087
"Cho hai cái bánh humburger, hai cốc trà sữa." Ơn cứu mạng đó, thế rồi mời người ta đi ăn KFC… người anh em, anh sáng tạo lắm! Trả tiền xong rồi, Hàn Kiêu quả nhiên bê hai cái bánh humburger và…hai cốc trà sữa đến. Thấy ánh mắt quái dị của Ninh Tịch, Hàn Kiêu cười nói: "Buổi tối ăn ít thôi, không thì béo đấy." Giờ thì Ninh Tịch cũng chả thèm nói gì nữa. Vừa nãy vẫn nhập nhoạng mờ mờ không đủ sáng nên đến lúc này Ninh Tịch mới nhìn thấy rõ ràng tướng mạo của Hàn Kiêu. Mái tóc dài đến eo đen như mực, tùy ý tản trên lưng, như một dòng thác. Đôi mắt nâu tràn đầy linh khí, trong suốt như thủy tinh, mi dài như liễu, tuấn mỹ không gì sánh bằng. Ninh Tịch không tự chủ mà ngây ra, cô thề, từ trước đến nay cô chưa bao giờ gặp được người đàn ông nào mà lại… xinh đẹp như thế này! Cái gã Hàn Kiêu này hoàn toàn chẳng liên quan gì đến hai chữ đẹp trai cả, nếu như nhất định phải dùng một từ để miêu tả thì chỉ còn đúng một chữ "đẹp". Nếu như Hàn Kiêu chỉ đứng im ở đó mà không nói lời nào, Ninh Tịch chưa chắc đã nhận ra anh ta đàn ông. Cái dáng vẻ này của Hàn Kiêu khiến Ninh Tịch không khỏi đưa mắt đánh giá vài lần, trong đầu còn đang nghĩ, rốt cuộc anh ta là nam hay là nữ. "Cô nương, tối nay đa tạ cô đã ra tay giúp đỡ, tuy rằng là cô đang lo chuyện bao đồng…" Một lúc sau, Hàn Kiêu đứng dậy nhìn Ninh Tịch nói. "Sớm nên để anh bị đánh chết mới phải." Ninh Tịch hừ một tiếng "Đây là phương thức liên lạc của tôi, nếu cô nương gặp phải vấn đề khó khăn gì, không ngại thì cứ liên lạc với tôi, cái món nợ "lo chuyện bao đồng" này ấy à... humburger và trà sữa không thôi cảm giác chưa trả hết. " Hàn Kiêu giật lấy cái điện thoai của Ninh Tịch, lưu số của mình vào rồi mới đưa trả lại cho cô. Còn không đợi Ninh Tịch mở miệng, Hàn Kiêu đã quay người đi mất, vèo cái đã không thấy bóng dáng đâu. "Đại sư huynh và Nhị sư huynh nói không sai… cái gã này quả đúng là một tên điên…" "Ninh Tịch cảm giác sau một lúc tiếp xúc với Hàn Kiêu, đầu mình sắp nổ tung rồi, liên lạc cái khỉ ấy, sau này cô không muốn gặp lại cái tên thần kinh này nữa đâu! ... Tối đến, sau khi quay về biệt thự, Ninh Tịch nhanh chóng quẳng cái chuyện không đâu này ra sau đầu. Đang chuẩn bị đi tắm, đột nhiên cô có điện thoại của ông nội gọi đến. "Dạ, con tốt lắm, Tiểu Bảo bảo cũng rất tốt ạ… con biết rồi ông nội, ngày mai con sẽ đến!" Ninh lão gia tử gọi điện đến báo cho cô, ngày mai là ngày lập di chúc, bảo cô nhất định phải có mặt. Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt của Ninh Tịch hiện lên biểu cảm hóa ra là vậy, mấy hôm trước, Ninh Diệu Hoa quả nhiên vì chuyện này nên mới cố ý chạy đến tìm cô. Sau khi Ninh Tịch tắm rửa xong, nằm bẹp luôn trên giường, nghỉ ngơi dưỡng sức. Nghe nói lần này ngay đến cả cô Ninh Thu Đồng đi bao nhiêu năm nay cũng về… Ngày mai có lẽ sẽ ầm ĩ lắm đây… ... Sáng ngày hôm sau. Ninh Tịch mặc luôn bộ váy tham gia "phòng bếp mỹ nhân" lần trước, sau đó xách túi lái xe đi thẳng đến nhà họ Ninh. "Tịch tiểu thư, cô đến rồi ạ, cô mau vào đi ạ! Lão gia tử đã dặn rồi, bảo là khi nào cô đến thì cứ lên thẳng thư phòng tìm ông." Chắc là do lần này cô đi BMW đến đây hoặc cũng có thể là do nghe phong phanh biết lần này phải lập di chúc, mà lão gia tử lại rất thích cô, nói không chừng còn có thể được chia cho một phần. Thế nên thái độ của đám người dưới tử tế hơn không ít, lại còn gọi cô là "Tịch tiểu thư", đây là chuyện xưa nay chưa từng có. Ninh Tịch khẽ gật đầu sau đó đi lên nhà. Còn về phần sau khi đợi cô đi xa rồi, đám người đó nói gì sau lưng cô, dùng đầu gối cô cũng đoán được…