-
Chương 1110
Sau đó, liền có người tới còng hai tay Tào Lệ Dung lại. Vẻ mặt Tào Lệ Dung tràn đầy hoảng sợ nhìn Quan Thụy và Quan Tử Dao: "Tử Dao… Chú Quan… cứu cháu với… Cháu không đẩy cô ta! Là cô ta tự ngã! Cháu không có đẩy cô ta!" Nhan Như Ý cau chặt mày, vẻ mặt rất không vui, sao nhà họ Quan lại có người họ hàng như thế này? Tuy rằng bà không thích Ninh Tịch nhưng cũng không hi vọng cô chết. Mà bây giờ, người đẩy Ninh Tịch xuống nước lại là người nhà họ Quan, điều này khiến bà không thể không nghĩ nhiều được. Quan Thụy còn đang định cố đấm ăn xôi thì Mạc Kiến Chương đã lạnh lùng nói: "Xin lỗi anh Thụy, chuyện lần này quá lớn, người bị hại còn chưa biết sống chết thế nào. Trong số quan khách tham dự hôm nay cũng có không ít nhân vật quan trọng của chính phủ, ấy thế mà lại để chuyện này xảy ra trước mắt người ta... Tôi buộc phải cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng." Quan Thụy nghẹn họng, những lời này vốn là lời kịch của ông ta, thế nhưng bây giờ lại trở thành lí do để đối phương từ chối ông ta… "Chú Quan, cứu cháu! Chú Quan! Cháu thật sự không đẩy cô ta mà!" Tào Lệ Dung gào thét, bị mấy đồng chí cảnh sát dẫn đi. Mặt mũi Quan Thụy sầm sì lại, càng nghĩ càng cảm thấy kì lạ, rốt cuộc sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Rõ ràng là kế hoạch của bọn họ rất hoàn mỹ, vậy tại sao người rơi xuống nước lại là Ninh Tịch? Chẳng lẽ là lúc Tào Lệ Dung thực hiện kế hoạch, không cẩn thận đẩy phải đối phương? Đúng là chẳng được cái tích sự hết. "Dung Dung không thù không oán gì với Ninh Tịch, sao có thể cố ý hại cô ấy được!" Quan Tử Dao gấp gáp nói. "Quả thật là không có, thế cho nên ắt có người đứng sau sai bảo, tin rằng phía cảnh sát sẽ tra ra được hung thủ thật sự." Lục Đình Kiêu lạnh lẽo nói. Chỉ một câu nói đơn giản thôi ấy thế mà lại trực tiếp chĩa mũi dùi về phía người nhà họ Quan. Lúc này, mặt Quan Tử Dao trắng bệch, có thế nào cô ta cũng không thể ngờ rằng mình lại tự đào hố chôn mình như thế. Nhỡ như Tào Lệ Dung thật sự khai ra bọn họ thì hỏng bét… Kể cả cho dù kế hoạch của bọn họ căn bản không phải mưu sát mà chỉ là vu oan giá họa cho Ninh Tịch thôi, nhưng chỉ cần bị phát hiện ra thì cũng chẳng có gì khác biệt cả… Đèn phòng cấp cứu vẫn cứ lóe sáng, trong hành lang, mỗi người mang một tâm tư khác nhau. Điện thoại trong túi áo Lục Đình Kiêu rung lên, một tin nhắn được gửi tới: [Cục cưng à! Anh nhất định phải thể hiện đau buồn một chút! Để em chỉ cho này, anh cứ thử tưởng tượng xem vợ sắp chết thì sẽ có cảm giác gì?] Đọc xong, khuôn mặt của Lục Đình Kiêu lập tức đen hoàn toàn. Cái con nhóc này! Lời này mà cũng dám đem ra nói đùa được à? Diễn xuất của Lục Đình Kiêu vốn không tệ, sau khi đọc được tin nhắn này của Ninh Tịch thì sắc mặt lập tức càng thêm khó coi, thoáng chốc đã chẳng khác gì vợ sắp chết thật… Quan Tử Dao vốn đang nghi ngờ chuyện này có "cứt mèo", nhưng mà trông thấy vẻ mặt này của Lục Đình Kiêu thì cũng dẹp nghi ngờ của mình sang một bên. Chỉ e là có đánh chết bọn họ cũng không đoán được rằng bọn họ tính vu oan giá họa cho người ta, kết quả lại bị người ta vu oan lại. Mà từ đầu tới cuối Lục Đình Kiêu còn phối hợp diễn với Ninh Tịch, giúp cô hại người… Chỉ là, cuối cùng vẫn sai mất một bước. "Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra, một người nhanh chóng bước tới phòng cấp cứu cuối hàng lang, trong lòng còn ôm một đứa bé nữa.