-
Chương 105: Mua đồ Cho bánh bao nhỏ
Sắc mặt của Ninh Tuyết Lạc nháy mắt đã thay đổi, rít lên: "Ninh Tịch, cái con điên này!"
Cô ta đương nhiên không sợ Ninh Tịch không biết tự lượng sức mình đi tranh đoạt đàn ông và thân phận địa vị với mình, chỉ sợ Ninh Tịch nhất định đồng quy vu tận với cô ta.
"Hắc hắc..." Nhìn sắc mặt bị dọa sợ của Ninh Tuyết Lạc, Ninh Tịch không nhịn được cười khẽ, vỗ vỗ vai Ninh Tuyết Lạc: "Ninh đại tiểu thư, lo lắng như thế làm gì, chỉ đùa thôi mà, cái loại cặn bã như cô không đáng để tôi lấy mạng đổi mạng..."
Nói tới chỗ đây, ánh mắt khinh bỉ không thèm đếm xỉa của Ninh Tịch đột nhiên lạnh như băng, đè thấp giọng xuống giống như âm thanh của ác quỷ bò từ địa ngục lên thì thầm bên tai cô ta: "Chẳng qua là, sau này nếu cô lại dùng sự việc kia uy hiếp tôi thì khó đảm bảo lắm... Mượn lời vị đồng đội heo kia của cô, tao mà chết thì cũng sẽ phải kéo mày chết cùng! Giả Thanh Thanh bất quá cũng chỉ mạnh miệng thôi, nhưng tôi thì không thế đâu!"
Ninh Tịch nói xong, buông bả vai Ninh Tuyết Lạc ra, rời đi.
Ninh Tuyết Lạc muốn uy hiếp Ninh Tịch nhưng lại bị uy hiếp ngược lại, sau khi Ninh Tịch rời đi thì trong nháy mắt cả người cô ta xụi lơ trên đất, sau đó vẻ mặt âm trầm mà đạp cửa bước ra.
Không được, cô ta phải nghĩ biện pháp giải quyết Ninh Tịch!
Nếu không, chỉ cần Ninh Tịch còn tồn tại một ngày thì ngày đó nguy cơ của cô ta chưa được giải trừ, Ninh Tuyết Lạc tuyệt đối không cho phép chuyện này phát sinh!
...
Sau khi rời khỏi công ty, Ninh Tịch thấy buổi trưa không có việc gì liền tính qua trung tâm thương mại một chuyến, lần trước đã đáp ứng giúp Tiểu Bảo mua quần áo.
Vừa nghĩ tới Tiểu Bảo thì những u ám trong đáy mắt Ninh Tịch bị quăng xa đến vạn dặm, vui vẻ tung tăng đi mua đồ.
Tới nơi liền chạy thẳng đến khu bán quần áo trẻ em.
Trước mắt treo đầy các loại quần áo trẻ em, Ninh Tịch hưng phấn chọn hết bộ này tới bộ khác, so với lúc mua quần áo cho chính mình còn điên cuồng hơn.
Sau khi gặp Tiểu Bảo, cuộc sống của cô biến hóa long trời lở đất, trước kia mỗi lần đi qua những khu bán đồ dùng hay quần áo cho trẻ em đều chỉ dám đi đường vòng. Nhưng hôm nay, khi thấy những bộ đồ này thứ cô nghĩ đến không còn là những kí ức đau thương khiến cô khó chịu như trước kia nữa mà là hình ảnh siêu cấp đáng yêu của bánh bao nhỏ.
Loại cảm giác chỉ cần thấy món đồ đáng yêu nào liền lập tức muốn đưa cho nhóc thật tình chẳng khác gì tình yêu nha!
Hàng hóa ở trung tâm thương mại này đều là hàng cao cấp của những nhãn hiệu nổi tiếng, đương nhiên rất đắt, quần áo trẻ em cũng vậy. Nhưng vì là đồ mua cho Tiểu Bảo nên cô vui vẻ chấp nhận, chỉ là bớt vài món đồ trang điểm thôi mà.
Hôm nay Ninh Tịch mặc một chiếc váy cô rất thích nhưng lại là thiết kế của một nhà thiết kế không có danh tiếng, mặc dù nhìn rất đẹp nhưng đáng tiếc lại không khiến người ta coi trọng.
Nhân viên bán hàng đều dân nhìn người mà kiếm cơm, cho nên cũng không nồng nhiệt tiếp đón cô mà chỉ ân cần đi theo một người phụ nữ mặc nguyên một thân Chanel.
Ninh Tịch đi dạo loanh quanh một chút, cuối cùng cũng thấy một một bộ đồ để trong góc vô cùng hợp ý cô.
Đây là một bộ đồ âu phục nhỏ màu xanh sapphire, không chỉ màu sắc cực kì bắt mắt mà huy hiệu "quần lót" siêu nhân trước ngực lại vô cùng đáng yêu, mấu chốt nhất là cô cũng có rất nhiều quần áo in hình siêu nhân nên tùy thời có thể mặc thành đồ mẹ con với Tiểu Bảo rồi.
Trong đầu đột nhiên toát ra cụm từ "Đồ mẹ con" khiến cho trong lòng Ninh Tịch lộp bộp một chút, cô giật mình cả kinh, cái cảm giác muốn đem những thứ gì tốt nhất cho đối phương chẳng khác nào tâm trạng của cô đối với đứa con năm xưa.
Ninh Tịch trầm mặc hồi lâu mới hoàn hồn lại, sau đó đi tìm nhân viên bán hàng: "Cô ơi, tôi mua bộ quần áo này, cô gói lại giúp tôi."
Người bán hàng không lập tức trả lời, mà lạnh giọng nhắc nhở một câu: "Bộ này giá 12,000 NDT."
"Tôi biết, có thấy ghi trên mác rồi, gói lại giúp tôi."
Sắc mặt người bán hàng lúc này mới tốt một chút, hơn nữa còn mỉm cười dịu dàng nói: "Quý khách có cần gói thành hộp quà hay không?"
Ninh Tịch còn chưa kịp đáp lại, thì đột nhiên bên cạnh xuất hiện một đôi tay mang vòng ngọc chen ngang đoạt lấy bộ đồ: "Ồ, cái này không tệ! Tôi muốn!"
Cô ta đương nhiên không sợ Ninh Tịch không biết tự lượng sức mình đi tranh đoạt đàn ông và thân phận địa vị với mình, chỉ sợ Ninh Tịch nhất định đồng quy vu tận với cô ta.
"Hắc hắc..." Nhìn sắc mặt bị dọa sợ của Ninh Tuyết Lạc, Ninh Tịch không nhịn được cười khẽ, vỗ vỗ vai Ninh Tuyết Lạc: "Ninh đại tiểu thư, lo lắng như thế làm gì, chỉ đùa thôi mà, cái loại cặn bã như cô không đáng để tôi lấy mạng đổi mạng..."
Nói tới chỗ đây, ánh mắt khinh bỉ không thèm đếm xỉa của Ninh Tịch đột nhiên lạnh như băng, đè thấp giọng xuống giống như âm thanh của ác quỷ bò từ địa ngục lên thì thầm bên tai cô ta: "Chẳng qua là, sau này nếu cô lại dùng sự việc kia uy hiếp tôi thì khó đảm bảo lắm... Mượn lời vị đồng đội heo kia của cô, tao mà chết thì cũng sẽ phải kéo mày chết cùng! Giả Thanh Thanh bất quá cũng chỉ mạnh miệng thôi, nhưng tôi thì không thế đâu!"
Ninh Tịch nói xong, buông bả vai Ninh Tuyết Lạc ra, rời đi.
Ninh Tuyết Lạc muốn uy hiếp Ninh Tịch nhưng lại bị uy hiếp ngược lại, sau khi Ninh Tịch rời đi thì trong nháy mắt cả người cô ta xụi lơ trên đất, sau đó vẻ mặt âm trầm mà đạp cửa bước ra.
Không được, cô ta phải nghĩ biện pháp giải quyết Ninh Tịch!
Nếu không, chỉ cần Ninh Tịch còn tồn tại một ngày thì ngày đó nguy cơ của cô ta chưa được giải trừ, Ninh Tuyết Lạc tuyệt đối không cho phép chuyện này phát sinh!
...
Sau khi rời khỏi công ty, Ninh Tịch thấy buổi trưa không có việc gì liền tính qua trung tâm thương mại một chuyến, lần trước đã đáp ứng giúp Tiểu Bảo mua quần áo.
Vừa nghĩ tới Tiểu Bảo thì những u ám trong đáy mắt Ninh Tịch bị quăng xa đến vạn dặm, vui vẻ tung tăng đi mua đồ.
Tới nơi liền chạy thẳng đến khu bán quần áo trẻ em.
Trước mắt treo đầy các loại quần áo trẻ em, Ninh Tịch hưng phấn chọn hết bộ này tới bộ khác, so với lúc mua quần áo cho chính mình còn điên cuồng hơn.
Sau khi gặp Tiểu Bảo, cuộc sống của cô biến hóa long trời lở đất, trước kia mỗi lần đi qua những khu bán đồ dùng hay quần áo cho trẻ em đều chỉ dám đi đường vòng. Nhưng hôm nay, khi thấy những bộ đồ này thứ cô nghĩ đến không còn là những kí ức đau thương khiến cô khó chịu như trước kia nữa mà là hình ảnh siêu cấp đáng yêu của bánh bao nhỏ.
Loại cảm giác chỉ cần thấy món đồ đáng yêu nào liền lập tức muốn đưa cho nhóc thật tình chẳng khác gì tình yêu nha!
Hàng hóa ở trung tâm thương mại này đều là hàng cao cấp của những nhãn hiệu nổi tiếng, đương nhiên rất đắt, quần áo trẻ em cũng vậy. Nhưng vì là đồ mua cho Tiểu Bảo nên cô vui vẻ chấp nhận, chỉ là bớt vài món đồ trang điểm thôi mà.
Hôm nay Ninh Tịch mặc một chiếc váy cô rất thích nhưng lại là thiết kế của một nhà thiết kế không có danh tiếng, mặc dù nhìn rất đẹp nhưng đáng tiếc lại không khiến người ta coi trọng.
Nhân viên bán hàng đều dân nhìn người mà kiếm cơm, cho nên cũng không nồng nhiệt tiếp đón cô mà chỉ ân cần đi theo một người phụ nữ mặc nguyên một thân Chanel.
Ninh Tịch đi dạo loanh quanh một chút, cuối cùng cũng thấy một một bộ đồ để trong góc vô cùng hợp ý cô.
Đây là một bộ đồ âu phục nhỏ màu xanh sapphire, không chỉ màu sắc cực kì bắt mắt mà huy hiệu "quần lót" siêu nhân trước ngực lại vô cùng đáng yêu, mấu chốt nhất là cô cũng có rất nhiều quần áo in hình siêu nhân nên tùy thời có thể mặc thành đồ mẹ con với Tiểu Bảo rồi.
Trong đầu đột nhiên toát ra cụm từ "Đồ mẹ con" khiến cho trong lòng Ninh Tịch lộp bộp một chút, cô giật mình cả kinh, cái cảm giác muốn đem những thứ gì tốt nhất cho đối phương chẳng khác nào tâm trạng của cô đối với đứa con năm xưa.
Ninh Tịch trầm mặc hồi lâu mới hoàn hồn lại, sau đó đi tìm nhân viên bán hàng: "Cô ơi, tôi mua bộ quần áo này, cô gói lại giúp tôi."
Người bán hàng không lập tức trả lời, mà lạnh giọng nhắc nhở một câu: "Bộ này giá 12,000 NDT."
"Tôi biết, có thấy ghi trên mác rồi, gói lại giúp tôi."
Sắc mặt người bán hàng lúc này mới tốt một chút, hơn nữa còn mỉm cười dịu dàng nói: "Quý khách có cần gói thành hộp quà hay không?"
Ninh Tịch còn chưa kịp đáp lại, thì đột nhiên bên cạnh xuất hiện một đôi tay mang vòng ngọc chen ngang đoạt lấy bộ đồ: "Ồ, cái này không tệ! Tôi muốn!"