-
Chương 1180
Sáng sớm hôm sau. Cơ hồ là cả giới truyền thông đều nhanh chóng tràn vào trụ sở của History. Ninh Tuyết Lạc được thời đắc ý, cô ta ngạo nghễ dẫn những phóng viên tới phòng thiết kế của công ty. Kết quả... Vừa mới bước chân tới nơi thì lập tức sững sờ. Cả phòng thiết kế không một bóng người, kể cả Hàn Kiêu cũng biến mất chẳng thấy bóng dáng. Đám phóng viên nhất thời xôn xao, trố mắt nhìn nhau. "Ơ, Ninh tổng, "bảo bối trấn điếm" đâu?" "Chẳng lẽ muốn cho chúng tôi bất ngờ sao?" "Xem ra là còn đang chuẩn bị!" ... Trong lúc các phóng viên đang bàn tán rì rầm thì Ninh Tuyết Lạc vẫn tỏ ra hết sức bình tĩnh, cô ta thấp giọng hỏi Đới Uy: "Người đâu!!! Chẳng lẽ anh ta không biết hôm nay tôi dẫn phóng viên tới à?" Đới Uy cũng nghiệt mặt: "Tôi đã nói rồi! Hơn nữa còn nói rất rõ ràng nữa! Cô đừng nóng, để tôi gọi cho anh ta..." ... Cùng lúc đó tại trụ sở của Tắc Linh. Hàn Kiêu xông thẳng vào phòng làm việc, theo sau là mấy nhân viên bảo vệ mặt mũi bầm dập. "Anh tìm ai thế?" Cung Thương Trạch cảnh giác nhìn Hàn Kiêu. "Ninh Tịch." "Sếp ơi! Có người tìm!" Cung Thượng Trạch nhìn mấy nhân viên bảo vệ tím mắt tím mũi kia thì cũng không nói gì nữa, phi thẳng tới phòng làm việc của Ninh Tịch gọi người. "Sếp ơi, người này... cứ thế xông vào, chúng tôi không cản được!" Một nhân viên bảo vệ vội vàng giải thích. "Không sao, mọi người đi trước đi." Ninh Tịch thấy người đến là Hàn Kiêu thì sửng sốt, sau đó hung ác trợn mắt trừng anh một cái rồi mới quay lại cười nói với mấy người bảo vệ kia. Chờ bảo vệ đi hết rồi Ninh Tịch mới đen mặt: "Chạy tới công ty của tôi, đập bảo vệ của tôi! Anh đối xử với ân nhân thế đó hả?" Hàn Kiêu cũng nghiêm mặt: ""Ninh cô nương nói vậy là sao, tôi tới để tặng quà cho cô mà." "Không rảnh!" Ninh Tịch quả thật không hề rảnh, cô lo lắng đưa mắt nhìn Cung Thượng Trạch: "Chẳng phải hôm nay History công bố "bảo bối trấn điếm" à? Sao giờ còn chưa có tin tức." Cung Thượng Trạch đang xem tin tức có liên quan nhưng không biết thấy gì mà vẻ mặt càng dại ra. Khi nghe Ninh Tịch hỏi thì Cung Thượng Trạch có chút không biết nên nói thế nào: "Lạ lắm chị... mấy cái tin trước mắt mà truyền thông đăng đều đang chửi History làm trò, trụ sở của bọn họ trống trơn, chẳng có cái gì gọi là "bảo bối trấn điếm" cả...." "Cái gì?" Nghe vậy Ninh Tịch liền không nhịn được mà phun nguyên ngụm cafe vừa cho vào miệng lên mặt Hàn Kiêu, dáng vẻ không tin nổi: "Chỉ là làm trò???" Ninh Tịch lo lắng cả đêm không ngủ, ra sức chuẩn bị đủ các phương án rồi lại gắng chịu đựng áp lực cả đêm, ấy thế mà giờ lại bị cho đi chơi thả diều??? "Ninh cô nương, History không có "bảo bối trấn điếm", nhưng của Tắc Linh thì tôi có một bộ đây." Hàn Kiêu lặng lẽ lau cafe đọng lại trên mặt đi, sau đó mở cái vali trong tay ra rồi lấy một bộ váy vô cùng xa hoa lộng lẫy nhét vào tay Ninh Tịch. Ninh Tịch còn chưa thấy rõ cái gì mà Cung Thượng Trạch đã nhảy lên một cái rồi chạy tới nâng bộ váy lên, khuôn mặt cậu ta hiện vẻ choáng ngợp. "Này... thật là đẹp..." Chờ Ninh Tịch quan sát rõ ràng cũng trợn mắt há mồm luôn. "Chiếc váy này chính là bản nâng cấp của Tín Ngưỡng Hắc Ám!!!" Cung Thượng Trạch không nhịn được mà hít một hơi khí lạnh.