-
Chương 1272
Mấy ngày sau, tại khu nghỉ dưỡng cao cấp nào đó. Phó tổng Dịch Húc Đông tự mình đứng ra mời các nhà đầu tư cùng các cổ đông hợp tác một bữa cơm coi như là để thắt chặt tình cảm. Trường hợp thế này tất nhiên chẳng thể thiếu mấy nghệ sĩ có chút danh tiếng đi theo, Ninh Tịch ở đây cũng vì lí do như vậy. Trước đây để lấy được một cơ hội tham gia vào một sự kiện quan trọng thê này các nghệ sĩ thường phải tranh nhau đến bể đầu, cỡ như Ninh Tịch chắc chắn không có cơ tham gia nhưng là lần này Dịch Húc Đông lại cố ý gọi Ninh Tịch đến, rõ ràng đang tỏ ý muốn bồi dưỡng cô. Còn về phần Tô Dĩ Mạt, chuyện từ bữa lễ kỷ niệm đến nay cũng phai nhạt đi ít nhiều nên Dịch Húc Đông nghĩ tới nghĩ lui rồi vẫn gọi cô ta đến, dẫu sao cũng dồn biết bao tài nguyên vào cho cô ta rồi mà cứ thê để không thì quá lãng phí. Trong bữa tiệc, những nhà đầu tư trước kia luôn vây quanh Tô Dĩ Mạt thì hiện giờ lại rối rít đem tiêu điểm đặt trên Ninh Tịch. "Thật không ngờ, cô Ninh ở ngoài đời còn xinh hơn trong phim nữa!" "Lúc trước tôi còn thắc mắc xem Tiểu Hoa nhà nào lại lợi hại đến vậy, lấy nhỏ thắng lớn, bộ phim kinh phí có mấy vạn thê mà lại đạt doanh thu tận 300.000 vạn! Hóa ra lại là kiện tướng của ông chủ Dịch!" "Ha ha ha... khó trách vì sao Tôn tổng cứ tâm tâm niệm niệm!" "Ha ha ha... Yêu điệu thục nữ quân tử hảo cầu mà!" Tôn Triển Bằng cười ha hả, ông ta sờ cằm nhìn chằm chằm Ninh Tịch bằng ánh mắt vô cùng lộ liễu. Dựa theo tính cách của Tôn Triển Bằng từ trước tới giờ thì kiểu gì thì kiểu tối nay ông ta cũng phải chấm mút được gì đó. Thê nhưng thái độ của ông ta vẫn duy trì vẻ khách khí an phận, chỉ có điều sự dâm dục trong mắt ông ta đã sắp không giấu được. Trước đây ông ta một mực công khai ám chỉ với Tô Dĩ Mạt rằng ông ta muốn biết người phụ nữ của Lục Đình Kiêu có mùi vị thế nào. Thế nhưng con ả kia lại cứ luôn tỏ vẻ thanh cao, đến hôm nay mới biết cô ta chẳng có nửa xu quan hệ gì với Lục Đình Kiêu, uổng công gã trưốc kia đập bao nhiêu tiền cho ả. May mà ả ta cũng có chút đầu óc, hứa hẹn rằng tối nay sẽ cho gã một phần "Đại lễ"! Khoảng thời gian này Dịch Húc Dông cũng bị Tô Dĩ Mạt làm ảnh hưông mà mất mặt không ít, lúc này ông ta được mấy ông chủ kia khen ngợi thì tâm tình rất tốt: "Ninh Tịch nhà chúng tôi quả thực rất có tiềm lực, nhưng tất nhiên cũng phải dựa vào sự ủng hộ của các vị ở đây cả! Sau này mong sẽ được các vị chiêu cố nhiều hơn!" Lúc mới về nước Ninh Tịch không quen mấy chuyện thê này, nhưng hiện giờ cô đẵ có thể ứng đối tự nhiên, cô theo Dịch Húc Đông kính mọi người một ly, những lời xã giao cũng vô cùng khéo léo khiến Dịch Húc Đông càng hài lòng. Phía đối diện, Lương Bích cầm nhìn Ninh Tịch đắc ý như vậy thì hận đến mức đâm đâm thịt bò trong đĩa, Tô Dĩ Mạt có chút buồn phiền nhưng vẫn giữ bình tĩnh, trong mắt cô ta còn thoáng qua vẻ giễu cợt. Chồ sáng mai chuyện của cô với lão già chết tiệt Tôn Triển Bằng này lan truyền khắp giới giải trí thì tôi xem cô còn đắc ý kiểu gì! Có một tin tức động trời như vậy nổ ra thì chuyện Tô Dĩ Mạt bị mất mặt ở lễ kỷ niệm thành lập công ty cũng sẽ nhanh chóng bị đè xuống thôi. "Tôi đi rửa tay một chút!" Ninh Tịch lễ phép đứng dậy rời đi. Lương Bích Cầm thấy thế lập tức nháy mắt với nhân viên phục vụ bên cạnh. Nhân viên đó gật đầu một cái rồi tiến đến rót thêm rượu vào ly rượu sắp hết của Ninh Tịch, đồng thời trong tay nhân viên đó cũng lặng im không một tiếng động thả một chút một bột phấn vào trong ly rượu. Trong phòng vệ sinh. Di động của Ninh Tịch vang lên, là Lục Đình Kiêu gọi tới. Lớp mặt nạ trên mặt Ninh Tịch lập tức được tháo xuống lộ ra vẻ mặt ngọt ngào: "Alo..." "Kết thúc chưa?" Đầu bên kia truyền tới một giọng nam trầm thấp. "Vần chưa, nhưng chắc cũng sắp rồi!" "Đang ở Louge1 Long Diệu sao?" 1 Louge: là thuộc dạng quán bar cao cấp nhất, nhạc nhẹ nhàng, rượu xịn, người giàu, không nhảy nhót gái gú, dùng để tụ hội là chính. "Đúng rồi!" "Khi nào kết thúc nhớ nói, anh đang ở gần đấy để anh đến đón em." "ừ, được ạ~"