-
Chương 1374
Lục Đình Kiêu cẩn thận ôm cô vào lòng rồi vỗ về, nhưng trong mắt đã kết thành từng tầng sương lạnh. Thật ra thì ngay từ khi bắt đầu tiếp xúc với Ninh Tịch, cộng thêm sự sợ hãi bài xích của cô với những hành động thân mật và cả sự chán ghét đàn ông của cô, Lục Đình Kiêu cũng đã mơ hồ đoán được trước đây có lẽ cô từng trải qua sự việc không hay. Cho nên anh chưa bao giờ tự ý đi điều tra quá khứ của cô, cũng không hỏi nhiều. Nhất là những chuyện nam nữ thì càng thêm cẩn thận, cho dù có phải nín nhịn đến mức nào cũng không muốn làm cô sợ hãi... Ninh Tịch giống như con thú nhỏ từng phải chịu vết thương trí mạng mà dẫn đến sự đề phòng đối với nhân loại vậy. Lúc mới đầu chỉ dám lặng lẽ thò đầu ra, tiếp đó mới dè dặt bò ra ngoài tò mò nhìn anh, sau đó mới lấy hết can đảm thử thăm dò liếm liếm ngón tay, rồi nhảy lên đầu gối ngủ ngon lành, thậm chí còn to gan tới mức gây họa, làm bậy trước mặt anh... Cô thăm dò từng chút một từng chút một, cho đến khi xác định được anh hoàn toàn vô hại, anh dịu dàng với cô thì cô mới tháo hết lớp giáp phòng ngự xuống. Nhưng, khi những cái gai nhọn lỉa chỉa xung quanh được thu lại thì lộ ra vết thương còn thảm thiết gấp trăm lần những gì anh nghĩ, cô đem chỗ yếu ớt nhất của mình mạnh mẽ xé toạc ra... Cô đặt mình trước mặt anh giống như là hiến tế... Lồng ngực Lục Đình Kiêu nghẹn cứng lại, anh cố gắng ôm chặt lấy Ninh Tịch, chỉ hận không thể đem cô nhập vào cốt tủy của mình. Trừ sự cảm động cùng đau lòng ra, trong mắt anh còn lộ ra một tia sắc lạnh. Như vậy xem ra những gì Ninh Tuyết Lạc nói đều là thật. Ninh Tuyết Lạc cũng biết chuyện này, hơn nữa còn coi nó là lá bài tẩy để gây khó dễ cho Ninh Tịch. Trừ cái này ra, Lục Đình Kiêu cũng phát hiện trong lời nói của Ninh Tịch dường như có quá nhiều điểm khả nghi. Rõ ràng cô vừa nói tên kia là người đàn ông xa lạ... Tại sao cô lại có quan hệ với một người đàn ông xa lạ? Nếu là bị ép buộc thì tại sao lúc phát hiện mình mang thai lại lưu lại đứa bé của người đàn ông kia? "Có liên quan đến Ninh Tuyết Lạc sao?" Giọng điệu Lục Đình Kiêu cơ hồ đã chắc chắn. Ninh Tịch cứ ngỡ cả đời này cô chẳng thể mở miệng nói về những chuyện năm xưa, trước đây cô đã từng được điều trị bởi bác sĩ có thuật thôi miên lợi hại nhất nhưng không thành công khiến cô mở lòng. Nhưng, hiện giờ khi nghe được giọng nói trầm ấm của anh lại có thể khiến cô nói ra một cách tự nhiên: "Năm đó em vẫn coi Ninh Tuyết Lạc là chị em tốt, hoàn toàn không đề phòng cô ta! Càng không ngờ cô ta đã sớm lén lút qua lại với Tô Diễn sau lưng em! Vào ngày sinh nhật của Tô Diễn thì cô ta chuốc em... sau đó lại sắp xếp hai tên trai bao..." Cánh tay Lục Đình Kiêu bỗng siết chặt lại: "Không muốn nói thì đừng nói!" Ninh Tịch lắc đầu một cái rồi nói tiếp: "Cô ta bảo em vào số phòng đó tìm Tô Diễn, em tin cô ta... Cuối cũng giữa chừng có vài chuyện ngoài ý muốn... em vào sai phòng... trong căn phòng đó không có hai tên trai bao mà Ninh Tuyết Lạc đã sắp xếp... mà là một người đàn ông xa lạ... em không biết là ai..." Đại khái là do nhớ lại chuyện khi ấy nên thân thể Ninh Tịch lại run lên. "Ninh Tịch..." "Lục Đình Kiêu, anh đừng nói gì hết, để em nói xong đi! Có một số việc nếu bây giờ em không nói thì em chẳng có dũng khí mở miệng lần thứ hai đâu!" Ninh Tịch tiếp tục nói: "Sau khi vào phòng thì em dần mất ý thức, lúc ấy em chẳng biết cái gì, cũng chẳng biết mình bị Ninh Tuyết Lạc lừa lại càng không biết Tô Diễn đã phản bội em từ lâu..." "Em chỉ biết sáng ngày hôm sau khi em tỉnh dậy thì người nằm cạnh em là Tô Diễn, cho nên em rất vô tư cho rằng người tối qua ở cùng em là Tô Diễn, mà gã ta cũng nói thế với em..."