-
Chương 1383
Đêm khuya, tại Bạch Kim Đế Cung. Bởi vì áp lực tinh thần liên tiếp ập đến trong mấy ngày qua, nên sau khi trở về từ thành phố C Ninh Tịch vẫn đang ngủ say, mãi cho đến nửa đêm cô bị một cuộc điện thoại lạ đánh thức. Để tránh đánh thức bánh bao nhỏ, Ninh Tịch ra ngoài cửa nghe điện thoại: "Alo, ai đấy ạ?" "Đây là bệnh viện An Thái, xin hỏi chị có biết cô Ninh Thiên Tâm không ạ?" Bệnh viện? Tim Ninh Tịch giật thót một cái: "Ninh Thiên Tâm… cô ấy là chị họ của tôi, đã xảy ra chuyện gì?" "Cô ấy đến bệnh viện của chúng tôi phá thai, trong quá trình phẫu thuật xảy chút sự cố ngoài ý muốn... bây giờ đang mất máu nhiều, với điều kiện điều trị của chúng tôi không đủ để xử lý tình hình của cô ấy, cần chuyển viện ngay lập tức. Cô mau chóng thông báo cho người thân của cô ấy đến đây một chuyến, nếu như người mà chết ở đây, chúng tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy!" Đầu bên kia điện thoại báo địa chỉ xong liền cúp máy đánh "cạch" một cái. Ninh Tịch chết sững ngay tại chỗ, cả người cô như rơi xuống hầm băng. "Làm sao thế?" Đằng sau lưng vang lên giọng nói đầy lo lắng của Lục Đình Kiêu. Ninh Tịch sực tỉnh, bàn tay cầm điện thoại run lẩy bẩy: "Lục Đình Kiêu, chị họ em xảy ra chuyện rồi, em phải đến bệnh viện ngay lập tức!" "Bệnh viện nào?" "Bệnh viện gì đó tên là An Thái, ở trên đường Trung Sơn, phía Bắc thành phố…" Ninh Tịch nói rồi không cần biết gì nữa mà đâm đầu chạy vội ra ngoài, trên người vẫn còn đang mặc áo ngủ, chân còn đang đi dép lê…. Sau khi chạy điên cuồng ra ngoài, Ninh Tịch mới phát hiện ra xe mình không ở bên này, lại vội vàng chạy vào tìm Lục Đình Kiêu. Đúng lúc này, một chiếc Bugatti Veyron màu trắng nhanh chóng chạy đến dừng lại ngay bên cạnh cô, Lục Đình Kiêu hạ kính xe xuống: "Lên xe đi." Ninh Tịch lập tức mở cửa ngồi vào ghế lái phụ, cô nhanh chóng phát hiện trong xe còn để một đôi giầy vào một cái khẩu trang màu trắng. "Thay giày, đeo khẩu trang vào." Lục Đình Kiêu dặn dò, sau đó chiếc Bugatti Veyron màu trắng như một tia chớp nhanh chóng biến mất trong bóng đêm. Hai mươi phút sau, xe đã dừng trước đầu một con ngõ vắng vẻ. Ninh Tịch đẩy cửa xe ra, lập tức chạy như điên về phía cái bệnh viện sâu trong con ngõ kia. Khoảnh khắc nhìn thấy cái bệnh viện, tim của Ninh Tịch liền chìm vào trong tuyệt vọng, đây đâu phải là bệnh viện, đây rõ ràng là một phòng khám chui mà!!! Tại sao chị Thiên Tâm lại đến đây làm phẫu thuật? Rõ ràng bọn họ đã hẹn với nhau khi nào làm phẫu thuật nhất định phải gọi cô đi cùng mà! Có phải cái bệnh viện này nhầm lẫn gì không? Ninh Tịch ôm một chút hy vọng mong manh xông vào bệnh viện: "Ninh Thiên Tâm ở đâu!!!" Cô y tá đứng ở cửa vẻ mặt hình như rất khó chịu: "Đi thẳng, phòng phẫu thuật! Sao bây giờ các người mới đến! Bệnh nhân sắp không xong rồi kia kìa! Thế này mà chết ở đây chẳng phải là làm hỏng danh tiếng của chúng tôi rồi sao? Mau đưa đi đi!" Ninh Tịch nghe thế mà rồ cả người, nhưng không có thời gian đâu mà đôi co với cô ta, vội vàng xông vào phòng phẫu thuật, Lục Đình Kiêu theo sát phía sau cô. Vừa mới đẩy cửa ra, đập vào mắt Ninh Tịch là màu đỏ chói mắt của máu… Nhìn thấy cô gái sắc mặt trắng bệch, hơi thở yếu ớt nằm trên bàn phẩu thuật đầy máu đúng là Ninh Thiên Tâm, trong đầu của Ninh Tịch hoàn toàn trống rỗng, tia hy vọng cuối cùng cũng tan biến. Trời dần trở sáng nhưng trái tim của Ninh Tịch lại càng lúc càng nặng trịch. Cho đến khi Ninh Thiên Tâm được đưa vào bệnh viện Nhân Ái, cô vẫn không dám tin rằng, cô gái nằm trong phòng phẫu thuật đang sáng đèn là Ninh Thiên Tâm. "Lục tổng, tình hình của bệnh nhân không được ổn, e rằng hai vị phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất có thể xảy ra." Bác sĩ nói rồi mau chóng đi vào phòng phẫu thuật. Rõ ràng mấy ngày trước vẫn còn đang yên đang lành, thế nhưng bây giờ lại có thể nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào...