-
Chương 123: Nụ hôn tuyên thệ chủ quyền
“Còn đáng sợ hơn so với rơi vào bồn cầu ý, rơi cmn vào ổ sói!” Ninh Tịch dựa vào ghế sofa, vẻ mặt vẫn còn vương lại nỗi sợ hãi.
“Có ý gì?” Giang Mục Dã cau mày.
“Lúc nãy tôi vào nhầm phòng. Ông không biết đâu, trong phòng đó toàn là lão đại của Đế Đô đấy, một gã béo như con lợn chết cứ kéo tôi không buông, ép tôi phải uống rượu với lão ta!”
“Cái gì?”
Giang Mục Dã lập tức thay đổi sắc mặt, khẩn trương nhìn cô từ trên xuống dưới: “Vậy sao bà thoát được?”
Ninh Tịch hừ hừ: “Bởi vì số chị đây tốt, gặp lão đại của lão đại chứ sao!”
Giang Mục Dã nghe vậy sắc mặt lại càng đen: “Chắc không phải là Lục Đình Kiêu chứ?”
Ninh Tịch búng tay: “Bingo! Đáp đúng rồi! Là Lục đại boss xuất hiện đúng lúc cứu tôi từ trong biển lửa, còn đích thân đưa tôi về đây đấy!”
Giang Mục Dã: “...” Cái gì mà IQ cao EQ thấp chứ? Người đàn ông có kĩ năng tán gái siêu đẳng kia thật sự là người mà anh quen?
Tiệc tàn, mọi người bắt đầu giải tán.
“Ninh Tịch, cô về bằng gì? Có muốn tôi cho cô quá giang một đoạn đường không?” Diệp Linh Lung hỏi.
“Cám ơn chị Diệp, không cần đâu, em có người bạn ở gần đây, thận đường cho em đi về cùng luôn.”
“Vậy chị đi trước nhé!”
“Vâng, chị đi đường cẩn thận nhé!”
“Còn Mục Dã thì sao?” Quách Thắng Khải hỏi.
“Em đợi quản lí tới đón.”
“Ok, vậy ngày mai gặp nhé, nếu thời tiết tốt thì lại tiếp tục quay nốt cảnh hôm nay. Cậu nói xem, thời tiết đang tốt thì tự dưng có mưa đá, thế này cũng kì quá!” Quách Thắng Khải buồn bực lầu bầu.
Đoàn làm phim lục tục rời đi chỉ còn lại mỗi Giang Mục Dã và Ninh Tịch đứng ở cửa.
Ninh Tịch đã say quắc cần câu, rõ ràng đã sắp không chịu nổi nữa rồi, đôi mắt híp lại dựa lưng vào cây cột màu vàng ở phía sau.
Giang Mục Dã liếc cô một cái: “Một lát nữa là anh Minh đến rồi, cô chờ bạn làm gì, cứ đi cùng tôi về luôn đi! Khoan đã, chả lẽ người cô chờ là...”
Còn chưa nói xong, một người mặc âu phục bước ra từ trong khách sạn, bước chân trầm ổn đạp lên ánh trăng, từng bước một tiến về phía Ninh Tịch, thanh âm như gió mát trong đêm hè: “Ninh Tịch.”
Ninh Tịch mơ mơ màng màng cố gắng mở mắt: “Lục Đình Kiêu...”
Người đàn ông trước mắt này tựa như đại diện cho từ an toàn trong lòng cô, bóng người vừa xuất hiện trong tầm mắt thì một chút sức lực cố gắng chống đỡ cuối cùng cũng buông xuống, thân thể mềm nhũn ngã sang một bên...
Giang Mục Dã thấy vậy cả kinh, đang muốn đưa tay đỡ nhưng có một người còn nhanh hơn anh ta, đưa tay đỡ lấy, để cô ngã vàng lồng ngực mình.
Lục Đình Kiêu dịu dàng đưa tay thay cô gái trong lòng sửa lại mái tóc mai có chút rối, sau đó một tay vòng xuống đầu gối của cô, nhẹ nhàng bế cô lên.
Đồng thời, một chiếc Maybach màu đen im hơi lặng tiếng đỗ ở cửa, tài xế nhanh chóng chạy xuống mở cửa xe.
Giang Mục Dã thấy Lục Đình Kiêu coi mình như không tồn tại, cứ thế ôm Ninh Tịch lên xe, cuối cùng không nhịn được nữa, nhanh chóng mở chức năng ghi âm của điện thoại rồi lập tức gọi một tiếng: “Cậu!”
Bước chân Lục Đình Kiêu chậm lại, hơi nghiêng người lại, dùng ánh mắt hỏi Mục Dã có chuyện gì.
Giang Mục Dã nghiến răng, chuyện này còn cần phải hỏi sao? Đừng có làm bộ như thể mọi sự là chuyện đương nhiên như vậy có được không?
“Cậu có ý gì đối với Ninh Tịch?” Giang Mục Dã nhìn chằm chằm vào Lục Đình Kiêu, hỏi thẳng.
Lục Đình Kiêu nghe vậy thì đưa mắt nhìn lướt qua cô gái đang ngủ yên trong ngực mình: “Cậu đối với Ninh Tịch...”
“Đúng, cậu không thấy thái độ của cậu với Ninh Tịch rất mập mờ sao?” Dưới uy áp cường đại của người đàn ông, Giang Mục Dã cố gắng hết sức để hỏi tiếp, đồng thời cũng siết chặt chiếc di động trong tay, căng thẳng chờ đợi câu trả lời từ Lục Đình Kiêu.
Lục Đình Kiêu nhìn anh ta một cách hời hợt: “Cậu nghĩ rằng biểu hiện của mình đã đủ rõ ràng, nếu cháu vẫn không hiểu...”
Giây tiếp theo, con ngươi của Giang Mục Dã bỗng nhiên thu nhỏ lại!
Người đàn ông kia không mở miệng, nhưng anh ta cúi đầu xuống, nhẹ nhàng đặt môi mình lên đôi môi của cô gái đang ôm trong lòng.
Ba giây sau, người đàn ông nọ mang theo biểu tình quý trọng cùng luyến tiếc rời khỏi đôi môi kia, sau đó dùng ánh mắt
lạnh như băng nhìn Giang Mục Dã đang há hốc mồm: “Đã hiểu chưa?”
“Có ý gì?” Giang Mục Dã cau mày.
“Lúc nãy tôi vào nhầm phòng. Ông không biết đâu, trong phòng đó toàn là lão đại của Đế Đô đấy, một gã béo như con lợn chết cứ kéo tôi không buông, ép tôi phải uống rượu với lão ta!”
“Cái gì?”
Giang Mục Dã lập tức thay đổi sắc mặt, khẩn trương nhìn cô từ trên xuống dưới: “Vậy sao bà thoát được?”
Ninh Tịch hừ hừ: “Bởi vì số chị đây tốt, gặp lão đại của lão đại chứ sao!”
Giang Mục Dã nghe vậy sắc mặt lại càng đen: “Chắc không phải là Lục Đình Kiêu chứ?”
Ninh Tịch búng tay: “Bingo! Đáp đúng rồi! Là Lục đại boss xuất hiện đúng lúc cứu tôi từ trong biển lửa, còn đích thân đưa tôi về đây đấy!”
Giang Mục Dã: “...” Cái gì mà IQ cao EQ thấp chứ? Người đàn ông có kĩ năng tán gái siêu đẳng kia thật sự là người mà anh quen?
Tiệc tàn, mọi người bắt đầu giải tán.
“Ninh Tịch, cô về bằng gì? Có muốn tôi cho cô quá giang một đoạn đường không?” Diệp Linh Lung hỏi.
“Cám ơn chị Diệp, không cần đâu, em có người bạn ở gần đây, thận đường cho em đi về cùng luôn.”
“Vậy chị đi trước nhé!”
“Vâng, chị đi đường cẩn thận nhé!”
“Còn Mục Dã thì sao?” Quách Thắng Khải hỏi.
“Em đợi quản lí tới đón.”
“Ok, vậy ngày mai gặp nhé, nếu thời tiết tốt thì lại tiếp tục quay nốt cảnh hôm nay. Cậu nói xem, thời tiết đang tốt thì tự dưng có mưa đá, thế này cũng kì quá!” Quách Thắng Khải buồn bực lầu bầu.
Đoàn làm phim lục tục rời đi chỉ còn lại mỗi Giang Mục Dã và Ninh Tịch đứng ở cửa.
Ninh Tịch đã say quắc cần câu, rõ ràng đã sắp không chịu nổi nữa rồi, đôi mắt híp lại dựa lưng vào cây cột màu vàng ở phía sau.
Giang Mục Dã liếc cô một cái: “Một lát nữa là anh Minh đến rồi, cô chờ bạn làm gì, cứ đi cùng tôi về luôn đi! Khoan đã, chả lẽ người cô chờ là...”
Còn chưa nói xong, một người mặc âu phục bước ra từ trong khách sạn, bước chân trầm ổn đạp lên ánh trăng, từng bước một tiến về phía Ninh Tịch, thanh âm như gió mát trong đêm hè: “Ninh Tịch.”
Ninh Tịch mơ mơ màng màng cố gắng mở mắt: “Lục Đình Kiêu...”
Người đàn ông trước mắt này tựa như đại diện cho từ an toàn trong lòng cô, bóng người vừa xuất hiện trong tầm mắt thì một chút sức lực cố gắng chống đỡ cuối cùng cũng buông xuống, thân thể mềm nhũn ngã sang một bên...
Giang Mục Dã thấy vậy cả kinh, đang muốn đưa tay đỡ nhưng có một người còn nhanh hơn anh ta, đưa tay đỡ lấy, để cô ngã vàng lồng ngực mình.
Lục Đình Kiêu dịu dàng đưa tay thay cô gái trong lòng sửa lại mái tóc mai có chút rối, sau đó một tay vòng xuống đầu gối của cô, nhẹ nhàng bế cô lên.
Đồng thời, một chiếc Maybach màu đen im hơi lặng tiếng đỗ ở cửa, tài xế nhanh chóng chạy xuống mở cửa xe.
Giang Mục Dã thấy Lục Đình Kiêu coi mình như không tồn tại, cứ thế ôm Ninh Tịch lên xe, cuối cùng không nhịn được nữa, nhanh chóng mở chức năng ghi âm của điện thoại rồi lập tức gọi một tiếng: “Cậu!”
Bước chân Lục Đình Kiêu chậm lại, hơi nghiêng người lại, dùng ánh mắt hỏi Mục Dã có chuyện gì.
Giang Mục Dã nghiến răng, chuyện này còn cần phải hỏi sao? Đừng có làm bộ như thể mọi sự là chuyện đương nhiên như vậy có được không?
“Cậu có ý gì đối với Ninh Tịch?” Giang Mục Dã nhìn chằm chằm vào Lục Đình Kiêu, hỏi thẳng.
Lục Đình Kiêu nghe vậy thì đưa mắt nhìn lướt qua cô gái đang ngủ yên trong ngực mình: “Cậu đối với Ninh Tịch...”
“Đúng, cậu không thấy thái độ của cậu với Ninh Tịch rất mập mờ sao?” Dưới uy áp cường đại của người đàn ông, Giang Mục Dã cố gắng hết sức để hỏi tiếp, đồng thời cũng siết chặt chiếc di động trong tay, căng thẳng chờ đợi câu trả lời từ Lục Đình Kiêu.
Lục Đình Kiêu nhìn anh ta một cách hời hợt: “Cậu nghĩ rằng biểu hiện của mình đã đủ rõ ràng, nếu cháu vẫn không hiểu...”
Giây tiếp theo, con ngươi của Giang Mục Dã bỗng nhiên thu nhỏ lại!
Người đàn ông kia không mở miệng, nhưng anh ta cúi đầu xuống, nhẹ nhàng đặt môi mình lên đôi môi của cô gái đang ôm trong lòng.
Ba giây sau, người đàn ông nọ mang theo biểu tình quý trọng cùng luyến tiếc rời khỏi đôi môi kia, sau đó dùng ánh mắt
lạnh như băng nhìn Giang Mục Dã đang há hốc mồm: “Đã hiểu chưa?”