-
Chương 1393
Xin hỏi 9.999 cái với 10.000 cái có gì khác nhau không? Mẹ nó, anh có tin là tôi sẽ bắt cóc hết các em gái trong tổ chức của anh đi không hả! Ninh Tịch nổi đầy gân xanh trên trán, hít sâu một hơi nói, "9.999 cái chứ gì? Được! Nhưng từ nửa tiếng đổi thành một tháng!" Kệ mẹ đi, giờ phải đưa Annie đi khám cho chị Thiên Tâm trước đã, biết đâu tranh thủ được thêm chút thời gian. Tóc Vân Thâm bay quơ quơ trong gió, khẽ cười nói: "Được." Vừa dứt lồi, Ninh Tịch như sợ anh ta sẽ đổi ý, liền kéo Annie bỏ chạy. "Anh Tịch, anh thật sự sẽ làm nhiều vậy sao? Nêu tự tay làm tất cả chỗ đó vậy chẳng phải..." Annie tỏ ra lo lắng. "Làm chứ, sao lại không làm, anh sẽ để anh ta ăn no đến chết thì thôi!" Ninh Tịch nói rồi lại nhìn về phía Đường Lẵng và Đường Dạ vừa rời đi. Không biết Đại sư huynh tìm Nhị sư huynh là muốn làm gì nữa... Thôi mặc kệ, có vân Thâm ở đây, Đại sư huynh cũng đẵ tình táo lại rồi, Đường Lãng da dày thịt béo, chắc sẽ không có chuyện gì đâu! "Lên xe, mau lên." Ninh Tịch đội mũ bảo hiểm cho Annie, sau đó nhanh chóng lao tới bệnh viện. Tại bệnh viện Nhân Ái. Annie có chút tò mò đánh giá cô gái mặt trắng bệch như tờ giấy đang nằm trên giường bệnh. Sắc mặt cô ấy rất kém, trông yếu vô cùng, nhưng vẫn có thể nhìn ra được đây là một cô gái rất xinh đẹp. Thấy Ninh Tịch lo lắng cho người này như thế, thậm chí còn dám chạy vào nhà ma tìm cô, Annie ỉu xìu lên tiếng hỏi: "Anh Tịch... Đây là... bạn anh mới quen à?" "Chị ấy là chị họ anh, Ninh Thiên Tâm." Ninh Tịch đáp. "Ồ... Hóa ra là chị họ!" Annie lập tức vui vẻ trở lại: "Chị ấy sao thê? Trông có vẻ như bị mất nhiều máu..." "Đúng là bị mất máu quá nhiều, chị ấy vừa làm phẫu thuật nạo thai, vì làm ở phòng khám chui, trong quá trình phẫu thuật xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dẫn đến việc bị mất máu quá nhiều, vừa mới cấp cứu, suýt chút nữa thì phải cắt bỏ cả tử cung. Giờ các bác sĩ đều nói sau này chị ấy không thể có con được nữa." Giọng điệu Ninh Tịch nghiêm nghị lạ thường. Annie hiểu chuyện gật đầu: "Vậy... để em khám cho chị ấy xem." "Được!" Ninh Tịch lập tức kéo một cái ghê tới cho Annie ngồi. Annie ngồi xuống cạnh giưồng, khẽ nhấc cổ tay Ninh Thiên Tâm lên bắt mạch. Ninh Tịch nín thỏ đứng bên cạnh, không dám quấy rầy. Thời gian từng phút qua đi, sắc mặt Annie ngày càng nặng nề, tim Ninh Tịch cũng từng chút chìm xuống. Chẳng lẽ ngay đến Annie cũng không còn cách nào nữa sao? Khoảng năm phút sau, cuối cùng Annie cũng ngưng bắt mạch, cô đặt tay Ninh Thiên Tâm lại trong chăn. "Annie, chị anh thế nào rồi?" Ninh Tịch vội hỏi. Annie thở dài nói: "Có phải trước đây chị ấy có bị "cung hàn" đúng không?" "Phải!" Annie trầm ngâm nói: "Trước đây tuy cơ thể chị ấy có chút "cung hàn", nhưng cũng không phải là chuyện gì lớn, điều dưỡng tử tê là được. Nhưng giờ, vốn dĩ đã bị "cung hàn" rồi, lần phá thai này lại gây tổn hại nghiêm trọng tới thân thể... Máu là cội nguồn của sinh mệnh, chị ấy bị mất máu quá nhiều, sinh mệnh bị tổn hại dẫn đến cơ thể bị hư hại..." "Không có cách nào chữa được sao? Chị ấy thật sự không thể mang thai được nữa à?" Thấy Annie nói nghiêm trọng như vậy, Ninh Tịch có hơi sốt sắng gặng hỏi. Annie cân nhắc một chút rồi mới mò miệng, "Khả năng có thể mang thai rất nhỏ, nhưng cũng không phải là không có. Vấn đề là, với tình trạng sức khỏe của chị ấy, kể cả có mang thai cũng tuyệt đối không thể giữ được."