-
Chương 1397
Sau khi kết thúc lễ bấm máy, Ninh Tịch lấy lí do người nhà ốm nên xin khất buổi tiệc xã giao, sau đó cô tức tốc chạy về viện để trông Ninh Thiên Tâm. Ninh Tịch vừa đến cổng viện liền thấy một người chạy như bay về phía cô. "Đường Tịch, đồ khốn..." "Aiyo, Nhị sư huynh, huynh về rồi à!" Ninh Tịch nhìn người đàn ông đối diện qua kính râm. Chỉ thấy Đường Lãng tóc tai bù xù, quần áo bụi bặm, còn dính cả lá cây trên người, vừa nhìn đã thấy có vẻ rất "kịch liệt" chậc chậc... "Con nhãi này, huynh tới giúp muội, kết quả muội lại quăng huynh lại ở đấy một mình đi mất là sao!" "Người ta không muốn làm phiền huynh với Đại sư huynh tương thân tương ái mà! Muội còn chưa hỏi huynh đâu, rốt cuộc huynh đã làm gì, cư nhiên lại kích thích Đại sư huynh đến vậy?" Ninh Tịch tò mò xông tới hỏi. Sắc mặt Đường lãng khẽ biến, bực bội nói: "Biến đi! Chuyện của người lớn trẻ con đừng có xen vào!" Nói xong liền chạy mất dép. Ninh Tịch nhìn về phía Đường Lãng chạy đi, thoáng tỏ ra lo lắng. Có vẻ như có liên quan đến việc Đường Lãng phản bội sư môn, rời khỏi tổ chức. Trưỏc đây cô còn định nghe ngóng từ chỗ Lục Đình Kiêu, nhưng Đường Lãng rõ ràng không muốn bất cứ ai biết chuyện, nên cô cũng không hỏi nữa... Tới trước cửa phòng bệnh liền thấy Hùng Chí như một vị thần giữ cửa đang tận chức tận trách bảo vệ trước cửa. "Tịch tiểu thư!" "Lúc tôi không ở đây có ai tới không?" Ninh Tịch hỏi. "Không." Ninh Tịch gật đầu, xem như tên kia thức thời. Ninh Tịch đẩy cửa đi vào, thấy Annie đang nói chuyện với Ninh Thiên Tâm. "Chị Thiên Tâm, chị tỉnh rồi à?" Ninh Tịch vội vàng bưỏc tới. "Anh Tịch về rồi, chị Thiên Tâm vừa mới tỉnh thôi!" Annie nói. Ánh mắt Ninh Thiên Tâm lướt qua mũi kim truyền nước trên mu bàn tay, nhìn căn phòng bệnh trắng toát, tỏ ra mờ mịt: "Tiểu Tịch... sao chị lại ỏ đây..." "Chị tới chỗ kia phẫu thuật xảy ra chuyện, bị băng huyết không cầm máu được, nên chuyển tới đây." Ninh Thiên Tâm nghe vậy tức khắc sờ lên cái bụng bằng phẳng của mình, ánh mắt khôi phục lại tiêu cự, mọi chuyện tối qua từng chút hiện lên trong đầu cô... Ninh Tịch thấy động tác theo bản năng và vẻ mặt trống rồng của Ninh Thiên Tâm, trái tìm liền thắt lại: "Chị Thiên Tâm, giờ chị cảm thấy thê nào? có khó chịu ỏ đâu không?" Ninh Thiên Tâm trì độn lắc đầu, cô nhìn Ninh Tịch: "Xin lỗi Tiểu Tịch, để em lo lắng rồi." Ninh Tịch thở dài: "Em bị chị dọa sợ chết khiếp đây này..." "Trong nhà đã ai biết chuyện chưa?" Ninh Thiên Tâm hỏi ngay. "Yên tâm, em không nói với mọi người trong nhà, em giấu cho chị! Nhưng bên phía Mạc gia thì biết chuyện rồi, sáng nay cha mẹ và dì của Mạc Lăng Thiên còn tới thăm chị nữa, em sợ chị thấy phiền nên bảo họ đi rồi, còn Mạc Lăng Thiên... Tên đó nói muốn gặp chị... cũng bị em đuổi đi luôn... Sức khỏe của chị còn phải theo dõi vài hôm mới xuất viện được. Đên lúc đó chị qua chỗ em ở một thời gian, chị ở một mình em không yên tâm, còn có cô bạn Annie này của em nữa, y thuật của cô ấy tốt lắm, cô ấy có thể giúp chị điều dưỡng, cơ thể chị nhất định có thể nhanh chóng bĩnh phục!" "Cảm ơn em, Tiểu Tịch..." Ninh Tịch chú ý từ lúc Ninh Thiên Tâm tỉnh lại tới giờ vẫn luôn bình thản, nghe cô nói chuyện mà chẳng buồn cũng chẳng vui, càng đừng nói đến phản ứng kịch hệt gì, nhưng như vậy càng khiến Ninh Tịch thấy bất an hơn. Nhưng cô biết, chuyện này, cô có lo lắng cũng chẳng có cách nào khác cả, tất cả chỉ có thể dựa vào chị ấy, dựa vào thời gian để chị ấy tự mình bước ra...