-
Chương 1398
Mấy hôm nay, tất cả mọi người ở tập đoàn Lục thị đều trong trạng thái sẵn sàng đón địch tấn công bất cứ lúc nào. Thời gian sắp tới là tới thời gian tổ chức "cuộc họp gia tộc" một năm một lần của Lục gia rồi, lần này tất cả những nhân viên quản lí sự vụ của dòng họ Lục bao gồm cả ở nước ngoài đều tề tựu về Đê Đô, tiến hành họp một tuần. Thế nên phải bảo đảm trong khoảng thời gian này tuyệt đối không thể xảy ra bất cứ chuyện gì được. Cuộc họp hội đồng công ty vừa mới kết thúc, mọi người lục đục rời đi, trong phòng họp chỉ còn lại Lục Đình Kiêu và Lục Cảnh Lễ. Lục cảnh Lễ mệt mỏi tựa người vào lưng ghế, trông như bị bòn rút hết sức lực: "Mẹ nó lại tới thời gian một năm một lần đáng sự nhất rồi!" Mỗi năm vào cuộc họp gia tộc, mấy người kia ngoài việc bàn chính sự ra thì đều chỉ muốn giới thiệu con gái cho hai anh em họ. Người bị nhồi nhét nhiều nhất là anh trai, tất nhiên anh cũng không ít. Ngay đến một người thích gái như anh còn không chống đỡ được chứ đừng nói đến ông anh trai không gần nữ sắc của anh. Năm nay, tuy anh trai anh đã hết FA, nhưng mối quan hệ giữa anh và Ninh Tịch không thể công khai được, kể cả có công khai nếu thân phận gia thê của Ninh Tịch không đủ để mấy người kia từ bỏ ý định, cũng chỉ càng khiến họ điên cuồng giới thiệu con gái hơn thôi. Dù sao đây cũng là vị trí bà chủ gia đình, phía sau kéo theo rất nhiều lợi ích, ai lại không muốn đưa người của mình lên vị trí này chứ. Mà chuyện của Ninh Tịch năm ấy cũng là một mầm họa lớn... Lục Đình Kiêu nhìn hoàng hôn ngoài cửa sổ: "Chuyện của Tiểu Tịch tra thế nào rồi?" Lục Cảnh Lễ túm tóc: "Thân phận của tên đó quả thật rất khó tìm, khách sạn lớn như vậy, có bao nhiêu là phòng, muốn biết người đàn ông đêm đó là ai thật sự quá khó. vướng nhất đây lại là Tẩm Viên, anh cũng biết đấy, Tẩm Viên là nơi bảo vệ riêng tư có tiêng, cả khách sạn trong phạm vi mười dặm đều không lắp camera. Nhưng anh cứ yên tâm đi, em sẽ tra ra hết người đã ở khách sạn đêm đó, em không tin là không tóm được tên cầm thú đấy!" "Cho em nghỉ bảy ngày." "Không thành vấn đề! Em sẽ cố gắng xử lí xong!" Đào Hoa Ổ. Sau khi Ninh Thiên Tâm xuất viện tạm thời chuyển tới bên này, ngoài Annie ra, Ninh Tịch còn mời cả Tần Mộc Phong tới. Trong sân, đêm thanh gió mát. Ninh Thiên Tâm ngồi trên ghế mây lót đệm, tay bưng một cốc trà đông y mà Annie đặc biệt làm cho cô, bầu không khí tràn ngập mùi thơm ngát đặc trưng của thuốc bắc. Nhìn người đàn ông bên cạnh, cô gái bình tĩnh nói: "Bác sĩ Tần, Tiểu Tịch nó lo lắng quá thôi, tôi thật sự không sao. Lúc quyết định phẫu thuật, tôi đã chuẩn bị tâm lí xấu nhất rồi, hơn nữa bản thân tôi cũng có thể chấp nhận kết quả xấu nhất. Từ lúc bắt đầu đến giờ, tôi chưa từng hối hận với bất cứ điều gì cả. Đôi khi, ôm lấy hi vọng không chắc chắn còn đau khổ hơn là hoàn toàn thất vọng không phải sao? Tần Mộc Phong hơi thất vọng miết miết mi tâm, bởi vì anh phát hiện, mình chẳng có đất dụng võ nữa. "Tôi cũng quen với Mạc Lăng Thiên, nói thật... tôi không thể tưởng tượng được việc một cô gái như cô lại để ý tới cậu ta!" Một người là cậu ấm có tiếng ở Đê Đô, một người lại là một cô gái dịu dàng xinh đẹp như đóa bách hợp, kiên cường như hoa tường vi, tính cách hai người đúng là trống đánh xuôi kèn thổi ngược. Ninh Thiên Tâm ngẩng lên nhìn ánh trăng trên trời: "Năm ấy động tâm thật ra cũng rất đơn giản, không cần phải có lí do gì rầm rộ cả, có lẽ là vì buổi chiều hôm ấy anh ấy mặc đúng chiếc áo sơ mi tôi thích, cũng có thể vì một ánh mắt, hay một cái liếc nhìn..."