-
Chương 1408
Nghe được câu hỏi này, khuôn mặt Lục cảnh Lễ lập tức nứt toác, cả người như chìm vào cơn shock mãi nửa ngày sau mới phản xạ có điều kiện nói: "Ngày... ngày 18 tháng 8... Cũng là ngày 18 tháng 8!" Chỉ qua một chốc thôi mà phải tiếp nhận tin tức lớn như thế, Lục cảnh Lễ như sắp ngất đi vì kinh hãi. Má ơi! Năm năm trước nơi anh trai bị mình hạ thuốc và nơi Ninh Tịch bị Ninh Tuyết Lạc hạ thuốc hãm hại lại cùng một địa điểm, cùng một ngày! Còn đáng sợ hơn nữa là, ngày Ninh Tịch bị tai nạn rồi sinh non cũng cùng với ngày Tiểu Bảo được đưa tới nhà họ Lục!!! Chuyện này... Chuyện này nói lên điều gì... Người anh chửi cầm thú bao nhiêu ngày như thế... chẳng lẽ... chẳng lẽ là... Lục Cảnh Lễ quả thực không dám tiếp tục nhớ lại! "Tiếp tục điều ưa." Lúc này đây, sắc mặt của Lục Đình Kiêu cũng vô cùng khó coi, kinh khủng đến nỗi Lục cảnh Lễ còn chẳng có gan mà liếc lấy một cái. "Dạ dạ dạ... em lập tức đi điều tra lần nữa! Chắc là em nhầm rồi! Tối đó Tiểu Tịch chắc chắn không có vào phòng anh!" vẻ mặt của Lục cảnh Lễ khổ sở vô cùng. Trước khi đi, chẳng biết Lục cảnh Lễ lấy dũng khí từ đâu ra mà dừng bước, quay người run rẩy nói: "Anh... Dù sao em điều tra cũng không thể lệch được... Tuy rằng người trong phòng đó là anh... nhưng vẫn có khả năng có người khác vào...Thật ra... thật ra... còn có một cách có thể... xác định chuyện này có đúng hay không..." Lục Đình Kiêu: "Câm miệng!" "Oa..." Lục cảnh Lễ bị dọa kêu lên một tiêng rồi chạy mất dép. Anh chưa từng thấy dáng vẻ đáng sợ như thê của anh Hai bao giờ... Anh có thể nghĩ được ra cách đó, vậy anh Hai không nghĩ ra được à? Cách rút củi dưới đáy nồi hữu hiệu nhất là đi xét nghiệm DNA của Ninh Tịch và Tiểu Bảo, như vậy tất cả chẳng phải đều sẽ rõ ràng sao? Nhưng anh nào có dám nói ra chứ! Anh sắp bị dọa chết rồi đó được không hả? Đêm hôm đó, là anh tự hạ thuốc cho anh Hai, hơn nữa còn sợ không đủ mà đổ gấp ba lần thuốc. Phòng của anh Hai lại đôi diện phòng 713, mà 713 và 718 lại còn thoạt nhìn tương tự nhau... Nhỡ như... nhỡ như Tiểu Tịch Tịch vào nhầm phòng... gặp phải anh Hai bị hạ thuốc mất hết lý trí, chỉ còn bản năng nữa... Còn nữa, nếu như tất cả phổng đoán đều là thật, vậy đứa con mà Tiểu Tịch Tịch mang chắc chắn là của anh Hai, nhưng mà rõ ràng năm đó Tiểu Tịch Tịch sinh một đứa bé chết từ trong bụng mẹ. Vậy sao có thể bị đưa đến nhà họ Lục mà Tiểu Tịch Tịch lại không hay biết tí gì? Lục cảnh Lễ cảm thấy đầu óc mình lúc này đang vận hành gần như một cỗ máy phân tích cao siêu. Từ lời kể của anh Hai, anh biết được Ninh Tịch hận người đàn ông năm đó đến thế nào, người đó đã tạo nên biết bao tổn thương cho cô ấy, nếu như người đó quả thật là anh trai mình, vậy hậu quả... Má ơi! Anh chết chắc rồi... Không không không... nhưng cũng không thể hoàn toàn nghĩ như vậy được... Nêu như Tiểu Tịch Tịch chính là mẹ ruột của Tiểu Bảo... vậy Tiểu Bảo hẳn là sẽ vui vẻ lắm! Thê này thì anh có được tính là công cao hơn tội không nhỉ? Trong thư phòng của Lục Đình Kiêu. Có lẽ là Lục Cảnh Lễ nên tạ ơn trời vì chuồn nhanh, bởi dường như là ngay sau khi anh ta đi, nhiệt độ trong phòng lập tức hạ xuống âm mấy độ. Dù cho Lục Đình Kiêu có nghĩ thê nào thì cũng không thể ngờ được anh ra sức điều tra người làm nhục Ninh Tịch năm đó, vậy mà cuối cùng lại tra đển mình... Cái người mà anh hận không thể nghiền xương ra thành tro đó... vậy mà lại là chính bản thân anh... Đây quả thật như là một giấc mơ vô cùng hoang đường vậy...