-
Chương 1433
Một lát sau, trên xe. Thạch Tiêu vừa lái xe vừa không ngừng nhìn qua gương chiêu hậu đánh giá người phía sau. Ninh Tịch đang mệt mỏi dựa lên người Lục Đình Kiêu, cô ngáp liên tục, hai mắt díp lại rơm rớm nước. Hôm nay quay nhiểu cảnh quá, lại tốn rất nhiều sức, vừa thả lỏng một cái liền không thể chổng đỡ nổi nữa. Lục Đình Kiêu giúp cô điều chỉnh tư thế thoải mái hơn: "Mệt thì ngủ một lát đi." Ninh Tịch mông lung gật đầu, cô nằm lên đùi Lục Đình Kiêu nhắm mắt lại, không lâu sau liền truyền tới tiếng hít thở khe khẽ. Lục Đình Kiêu móc từ hộp để đồ ra một tấm chăn đắp lên người cô, sau đó không thèm ngẩng đầu ra lệnh cho đang người lái xe phía trước, "Chỉnh điều hòa cao lên một chút." Bộ não Thạch Tiêu còn chưa kịp loát, cơ thể nhanh chóng chỉnh điều hòa cao lên. Ặc... Cái phản xạ có điều kiện đáng sợ này. Người này... thật sự là Boss của cậu ta sao!? Tuy hoàn toàn là một gương mặt khác, nhưng lại không hề có cảm giác thấp kém, khí chất của ngài ấy, nhất cử nhất động đều vô cùng cao quý, đặc biệt là ánh mắt cưng chiều của ngài khi nhìn Ninh Tịch... Ôi, đúng chuẩn Boss nhà cậu ta rồi! Cậu ta cũng biết đến cái gọi là mặt nạ da người này, nhưng hoàn toàn không ngờ Boss nhà mình lại dùng cách này để đi quay phim cùng với Ninh Tịch, đây đúng là sủng đến nghịch thiên rồi! Kha Minh Vũ... Hóa ra Boss bắt đầu đi đóng phim từ hồi Người Tìm Mộng, ngài ấy muốn tự mình bảo vệ Tịch tiểu thư sao... Nghĩ đến đây, sắc mặt Thạch Tiêu khó tránh khỏi có chút ảm đảm, nếu không phải do mình đánh mất niềm tin của Boss, Boss cớ gì phải làm đến mức này... Buối tối tại Đào Hoa ổ. Ninh Tịch sau khi ngủ một giấc tỉnh dậy liền lập tức chạy vào bếp làm bánh. Annie lo lắng chạy tới: "Anh Tịch, hay cứ để em giúp đi! Nhiều bánh như vậy anh làm tới bao giờ mới xong!" "Không cần đâu, cũng sắp xong rồi." Ninh Tịch khoát khoát tay nói. "Ting" một tiếng, lò nướng mở ra, mùi thơm của bánh tỏa ra thơm phức. Ninh Tịch đeo bao tay dày mở lò nướng, lấy bánh ra ngoài. Annie đang định hỏi một chút bánh như vậy sao mà đủ được, nhưng đến lúc nhìn thấy chỗ bánh mới ra lo xong thì... không biết nên nói gì nữa. "Xong rồi!" Ninh Tịch nhanh chóng lấy bánh đã làm xong gói vào hộp, sau đó vỗ tay một cái. Ninh Tịch làm tám miếng bánh quy, trên mỗi miếng bánh viết một chữ bằng mứt hoa quả, ghép lại thành: Chín - nghìn - chín - trăm - chín - mươi - chín - cái. Chín nghìn chín trăm chín mươi chín cái bánh quy, hoàn hảo! Muốn đối phó với cái tên thần kinh không có logic kia thì phải là Thần của logic mới được! Ôm tâm trạng giải quyết sớm cho dứt điểm, vừa làm xong một cái là Ninh Tịch lập tức chạy tới ngoại thành đưa bánh, sau khi giao cho Mười Sáu xong thì cũng lập tức biển mất dạng. Ninh Tịch không hề biết, sau khi cô rời khỏi đó không lâu, phía bên ngoài cổng của cái nhà ma kia có một chiếc xe đen xì y như một oan hồn đỗ lại trước cửa nhà. Người lái xe nhanh chóng xuống xe, vòng ra sau, cẩn thận mở cửa cho người ngồi phía sau. Ngay sau đó, một người đàn ông mặc trang phục cổ có tóc hoa râm, ước chừng khoảng hơn năm mươi tuổi bưóc xuống, Phong Tấn và bốn tên vệ sĩ nghiêm nghị đi theo phía sau. Ông ta vừa bước vào cửa, Đường Dạ đã đích thân ra ngoài tiếp đón với một thái độ cực kì cung kính: "Sư phụ!" "ừm." Người đàn ông kia mặt không chút thay đổi đáp một tiếng rồi hỏi: "A Thâm đâu?" "Ở trong phòng ạ."