-
Chương 1478
Triệu San San cố ý điều tra Ninh Tuyết Lạc rõ ràng trước khi cô ta vào cửa nhưng chỉ tiếc là vẫn không tìm được chứng cứ xác thật. Hiện tại có cơ hội sỉ vả Ninh Tuyết Lạc một lần thì sao Triệu San San có thể buông tha cho được! Tô Tuân vốn dĩ khó chịu vì hôn lễ của Tô Diễn được tổ chức lớn hơn gã, gã nhịn đã lâu rồi. Hiện giờ hôn lễ đã bị phá hỏng thì cả người gã thoải mái không ít liền ra vẻ cười trên sự đau khổ của người khác mà nói: "Anh này, em nói anh thì không phải phép chứ... theo như em biết thì ban đầu rõ ràng là anh qua lại với Ninh Tịch cơ mà? Ánh mắt anh đúng là... chọn đi chọn lại cuối cùng lại chọn cái loại hàng này về nhà sao?" "Câm miệng!" Tô Diễn có nhịn giỏi đến đâu thì lúc này mây đen cũng giăng đầy trên mặt: "Chuyện của tao chưa đến phiên mày chõ mõm vào!" Tô Tuân cười cười, gã chọc tức Tô Diễn xong rồi liền chọc tức cha ruột: "Ba, con cũng phục chỉ số thông minh của mấy người ghê ta, rốt cuộc mấy người nghĩ cái quái gì mà cho rằng Trang gia sẽ cho con gà rừng Ninh Tuyết Lạc này mặt mũi? Đầu óc sui gia của hai người không sáng dạ thì cũng thôi đi, nhưng Trang gia là ai, chẳng lẽ hàng thật hàng giả họ cũng không phân biệt được sao? Không giúp ruột thịt của mình mà chả lẽ đi giúp một con gà rừng chẳng dính tí máu mủ nào sao?" Tô Tuân cứ nhằm từ "gà rừng" mà đay nghiến khiến cho sắc mặt của Ninh Tuyết Lạc, Trang Linh Ngọc với Ninh Diệu Hoa đã khó coi đến cực độ. Nhưng hiện giờ bên ngoài đều là khách khứa cả, to tiếng cãi lộn thì càng chẳng ra làm sao nên cũng chỉ cố gắng nuốt trôi cục tức này vào bụng. Ninh Diệu Hoa hung dữ nói: "Tô Tuân, chú ý lời nói của mày!" Mà Tô Hoằng Quang và Trịnh Mẩn Quân trừ sắc mặt khó coi ra thì trong thâm tâm cũng bắt đầu có chút hối hận. Lời của Tô Tuân mặc dù khó nghe nhưng rất hợp tình hợp lý, đồng thời cũng giải thích rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện. Tất cả mọi chuyện này cũng bắt đầu từ việc Trang gia muốn cho Ninh Tịch chỗ dựa, sau đó nhiều khách khứa mới nghe tiêng mà đến. Thậm chí ngay cả Lục Đình Kiêu với Vân Thâm cùng những nhân vật có sức nặng như vậy cũng đểu đến ủng hộ... Cuối cùng giống như quả cầu tuyết lăn xuống từ đỉnh núi tuyết, càng lăn càng lớn... Trang gia... thật sự muốn cho Ninh Tịch chỗ dựa? Trang gia không hề coi trọng viên minh châu trên tay Trang Linh Ngoe là Ninh Tuyết Lạc, nhưng lại coi trọng một nghệ sỹ nhỏ bé như Ninh Tịch, muốn bảo hộ cô. Đây quả thực là quá khó tin, nhưng lại là sự thật... Tô Hoằng Quang với Trịnh Mần Quân nhìn nhau một cái, từ mắt đối phương đều thấy được sự ngờ vực. Nếu quả thật Trang gia coi trọng Ninh Tịch, thậm chí có ý tiếp nhận cùng thừa nhận Ninh Tịch thì cuộc hôn này với này đối bọn họ mà nói là... quá thiệt! Dầu cho trăm cái Ninh gia cũng chẳng bằng một góc tường của Trang gia! Ninh Tuyết Lạc nhìn vẻ hối hận xẹt qua trên mặt Tô Hoằng Quang cùng Trịnh Mần Quân thì trong lòng cô ta hận đến nỗi móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, cô ta cố gắng mô miệng: "Những năm gần đây chính phủ vẫn luôn đề xướng giới nghệ sĩ chúng con phát huy sức ảnh hưỏng của bản thân để làm từ thiện... xem ra lần này là do Ninh Tịch đuổi kịp chính sách của chính phủ..." Ninh Diệu Hoa nghe thê cũng vội vàng nói: "Không sai, nhất định là như vậy! Ai mà biết hôn lễ của nhà chúng ta lại trùng với sự kiện này chứ... mà bẩt kể thê nào thì cũng phải làm xong chương trình đã! Khách khứa bên ngoài còn đang chờ cô dâu với chú rể mời rượu đó!" Sắc mặt Trịnh Mẩn Quân đen xì, lúc này bà ta đã chẳng thể che dấu được tâm tình, lúc nhìn Ninh Tuyết Lạc lại chẳng thèm kiểm chê sự bất mãn: "Rốt cuộc là đi mới rượu hay là đi mất mặt!" Ninh Tuyết Lạc cắn môi, hốc mắt đỏ bừng: "Ba... mẹ... thật xin lỗi... là con không tốt... đáng ra con nên cân nhắc kĩ càng hơn. Con thật không nghĩ tới sẽ trùng vào sự kiện của chị Ninh Tịch..."