-
Chương 1591
Lục Cảnh Lễ vẫn tiếp tục kéo dài họng: "Chị dâu! Chị là chị dâu của mình em! Là của mình em thôi! Sườn kho với cá nấu giấm của chị cũng chỉ là của một mình em! Chị tuyệt đối không được đi làm chị dâu của người khác! Tuyệt đối không được đâu đấy!" "Hở..." Chị dâu của người khác? Trong đầu Ninh Tịch bỗng hiện cảnh người nào đó gọi mình là chị dâu, phát gớm, nổi hết cả da gà da vịt! "Lục Cảnh Lễ! Anh đủ rồi đấy! Đứng lên cho tôi, đừng có lảm nhảm nữa, anh trai anh đâu?" Ninh Tịch không nhịn được ngắt lời tên ngốc nọ. Lục Cảnh Lễ tủi thân đứng dậy: "Vẫn đang họp, vừa họp hội nghị cấp cao xong, giờ đang họp cổ đông, chắc phải mất một lúc nữa... Em đang chuẩn bị vào viện thăm ba... Chị dâu, có phải chị đã biết chuyện gì xảy ra trong buổi tiệc rồi không?” "Ừm, Giang Mục Dã nói với tôi rồi." Ninh Tịch gật đầu, sắc mặt có chút sầm xuống: "Thế tôi lên trên đó đợi anh ấy được không?" Lục Cảnh Lễ lẩm bẩm: "Chị vào thẳng phòng họp mà đợi anh ý cũng được nữa là! Để em gọi điện thoại bảo thư kí đưa chị vào văn phòng chờ!" "Ừm." ... Vừa lên tới nơi cô đã thấy một thư kí đứng đón sẵn ở cửa, sau đó dẫn cô vào thẳng văn phòng của Lục Đình Kiêu. "Phu nhân, Tổng giám đốc vẫn đang họp, xin cô đợi một lát." Viên thư kí mỉm cười ngọt ngào nói với Ninh Tịch, đã thế còn nhanh trí gọi cô là “phu nhân” luôn. Trong điện thoại, Nhị thiếu đã nói thẳng là chị dâu anh ấy, vậy đây chẳng phải là bạn gái chính hiệu trong truyền thuyết của Boss đó sao? Cơ hội lộ mặt tốt như vậy tất nhiên cô phải nắm bắt rồi, trước đây tốn bao công tạo dựng hảo cảm trước mặt mấy người giả mạo kia đúng là thiệt chết đi được... "Ừm, được rồi." "Xin hỏi phu nhân muốn uống gì, trà, cafe, hay nước ép hoa quả?" "Nước ép đi." "Vâng, tôi đi lấy ngay." Tuy cô gái đang ngồi trên sofa đeo kính râm và bịt khẩu trang kín mặt, nhưng chỉ cần nhìn dáng vẻ và độ cong tinh xảo dưới cằm thôi cô cũng có thể nhìn ra đây là một đại đại đại mỹ nhân rồi! Dù rất tò mò không biết vị chủ nhân bí mật này rốt cuộc là ai, nhưng cô thư kí cũng không dám phật lòng người ta, chỉ nhìn một cái rồi tức tốc thu ánh mắt lại rồi nhanh chóng ra ngoài mang nước ép vào. Ninh Tịch nói tiếng cảm ơn rồi tiếp tục đợi, vì nghiên cứu kịch bản mấy ngày mấy đêm nay nên cô thật sự rất mệt mỏi, chỉ mới đợi một lát mà đã không chống đỡ được liền dựa vào sofa thiếp đi... Phía bên kia, cuối cùng Lục Đình Kiêu cũng kết thúc cuộc họp dài đằng đẵng, anh và mấy vị cổ đông cùng đi về phía văn phòng, xem ra vẫn còn một số chuyện cần phản bàn bạc tiếp. Lục Đình Kiêu đẩy cửa vào, mấy người khác cũng theo vào, sau đó mọi người liền thấy... một cô gái bỗng đâu lại đang nằm trên sofa trong phòng làm việc của Tổng giám đốc đại nhân! Tất cả rơi vào trạng thái bối rối cực độ... Lục Đình Kiêu có chút bất ngờ khi thấy Ninh Tịch tựa vào sofa ngủ, nhưng ngay sau đó vẻ mặt anh lại như làn xuân thủy mới tan trong núi băng ra... "Mọi người về trước đi, có gì thì nói sau." Lục Đình Kiêu hạ thấp giọng nói với mấy cổ đông phía sau. Lục Đình Kiêu nhìn Ninh Tịch mà hơi nhíu mày một cái, trông có vẻ không vui mà đi tới trước mặt cô gái, sau đó cầm một tấm chăn lên đắp cho cô. Mấy vị cổ đông kia gật đầu rời khỏi nhưng vẫn chưa hết kinh ngạc, đi được ba bước lại ngoảnh lại nhìn một lần, nhưng vì bị Lục Đình Kiêu che mất nên ngay cả một góc áo cũng chẳng thấy được... Có phải bọn họ vừa mới nhìn thấy bà chủ trong truyền thuyết đấy không? Sếp cũng nhỏ mọn quá đi, tốt xấu gì cũng cho họ nhìn chính diện chút chứ...