-
Chương 1592
Lúc cả đám cổ đông bị Boss của mình trục xuất, cô gái trên sofa có vẻ đã hơi tỉnh lại, cô mơ màng duỗi tay ra vươn lên ôm lấy cổ Boss nhà họ: "Ôi… Anh yêu~" Cô ngọt ngào gọi anh một tiếng, sau đó vô cùng tự nhiên mà hôn lên mặt Đại boss một cái. Tại góc đó, tuy họ chỉ thấy nửa mặt nghiêng của cô nhưng cũng đủ thấy kinh diễm rồi, kinh ngạc hơn là vẻ mặt của sếp bọn họ trong khoảnh khắc ấy, đúng là cưng nựng hết mức... Tất cả: "..." Thấy tiếng hít khí lạnh phía sau, Lục Đình Kiêu mới phát hiện ra đám người kia vẫn chưa đi, anh đanh mặt quay lại nhìn. Lúc này mấy vị cổ đông kia mới như ong vỡ tổ mà lao ra ngoài, đóng cửa lại... Đệch! Hết cả hồn! "Không ngờ lại có thể thấy được một màn này của Boss, rõ ràng lúc họp thì cứ như Diêm Vương... vậy mà giờ thì lại mềm như sợi bún!" "Mọi người nói xem... Bà chủ tương lai của chúng ta rốt cuộc là người thế nào?" Mấy vị cổ đông kia bắt đầu nhao nhao lên suy đoán. "Chuyện này khó đoán lắm, nhưng trông sếp yêu chiều thế kia, địa vị của người này vững như Thái Sơn là chắc rồi!" "Thế sao vẫn còn nhiều người tới giới thiệu phụ nữ cho sếp thế?" Một vị cổ đông hơi lớn tuổi thần bí nói: "Điều này chỉ có thể chứng minh... tuy sếp thích cô gái này, nhưng hai ông bà ở nhà thì không hài lòng rồi... e là xuất thân không tốt..." "Có lý lắm!" Mọi người xung quanh gật đầu, sau đó lại thấp giọng bàn tán: "Vậy có nghĩa là những người khác vẫn còn có cơ hội với vị trí bà chủ kia rồi! Nhất là trong khoảng thời gian đặc biệt này, Lục gia lại càng cần có thông gia có thể lực để củng cố địa vị, Lục tổng có thích mấy cũng phải lấy đại cục làm trọng thôi..." "Giờ mọi người có nói thế nào cũng chỉ là suy đoán, tôi thấy đừng manh động quá, lỡ thế lực gia đình bà chủ rất ghê gớm thì sao? Cái này ai mà biết chắc được?" ... Cả đoàn người hàn huyên một hồi, có người dè dặt nhìn về phía nữ cổ đông có vóc dáng uyển chuyển đang hờ hững đi sau cùng: "Cô Tống này, khó khăn lắm mới gặp cô được một lần, lát nữa cùng ăn một bữa cơm được không?" "Thật xin lỗi, lát nữa tôi bận mất rồi." Tống Lâm khéo léo từ chối. "Tiếc quá, vậy để lần sau đi, lần sau nữ thần đại nhân nhất định phải nể chút mặt mũi đấy nhé..." "Được, anh Phùng đã mời thì tất nhiên là phải đi rồi, tôi xin phép đi trước." Tống Lâm vừa đi vừa kín đáo ngoảnh lại nhìn về phía văn phòng Tổng giám đốc ... Trong phòng làm việc của Tổng giám đốc. Lục Đình Kiêu vừa tới gần Ninh Tịch đã mơ màng tỉnh, hơn nữa còn theo bản năng mà xáp lấy anh, cơ mà làm xong mới phát hiện ra... đây là văn phòng của Lục Đình Kiêu! Mà vừa xong hình như cô thấy phía sau Lục Đình Kiêu còn có một đám người thì phải? Đệch! Mất mặt quá đi mất... Ninh Tịch tỉnh táo lại tức thì, cô ngượng ngùng gãi đầu: "Xin lỗi, xin lỗi, em ngủ quên nên hơi mơ màng, lần sau nhất định sẽ chú ý..." Lục Đình Kiêu nghiêng người tới, đặt lên môi cô một nụ hôn sâu, một lúc lâu sau mới nói: "Không cần chú ý." Ninh Tịch: "..." Hửm? Lục Đình Kiêu ngồi xuống cạnh Ninh Tịch, sau đó bế cả cô lẫn chăn đặt lên đùi mình rồi hơi khép mắt lại, trông có vẻ như rất mệt mỏi. Hình như đã một ngày một đêm anh không được nghỉ rồi, bởi vì anh vẫn đang mặc bộ đồ lúc mới đi, trên cổ áo còn dấu son môi quen thuộc...