-
Chương 1708
Kiều Dịch thở dồn dập, vẻ mặt không tài nào tin nổi. Vì để phòng tình huống không khống chế được Vân Thâm, ông ta vẫn âm thầm tự nuôi dưỡng và thao túng một nhóm lực lượng trọng yếu nhất. Bình thường thì Vân Thâm trông cũng có vẻ không quan tâm đến mấy chuyện này, luôn tin tưởng mà giao hết tất cả cho ông ta. Khiến ông ta cứ tưởng rằng những năm nay ông ta đã nắm hết thảy trong tay, nhưng mãi đến giờ mới nhận ra rằng ông ta đã đánh giá thấp người trước mắt này. Vân Thâm sửa lại ống tay áo, đôi mắt ánh vẻ không kiên nhẫn: "Đưa chú Kiều về nghỉ đi, lớn tuổi rồi, thức đêm không tốt cho sức khỏe!" Thấy Kiều Dịch bị cưỡng ép dẫn đi, Phong Tấn cúi thấp đầu không nói gì, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân. Ông ta là một trong những thân tín quan trọng nhất của Kiều Dịch, một khi Vân Thâm và Kiều Dịch trở mặt, người đầu tiên Vân Thâm muốn đối phó sẽ là ông ta. Tuy Đường Dạ muốn lên tiếng nhưng cũng biết bây giờ chỉ có mình anh ta thì cũng không có cách nào thay đổi được tình hình, nhiều lời sẽ lại chọc giận Vân Thâm nên chỉ có thể im lặng không nói. Lúc này, người đàn ông trước mắt đã xé rách vẻ hờ hững vô hại trên người để lộ ra bản chất ngang tàng khát máu, hệt như một quả bom hẹn giờ có thể nổ bất cứ lúc nào… "Tiếp tục tìm cho tôi! Trong vòng ba phút, nếu không tìm thấy người thì tất cả các người đều sẽ chôn cùng!" Ba phút? Tìm lâu như vậy cũng không có tung tích gì thì trong vòng ba phút sao mà tìm ra được đây? Chỉ trong hớp mắt, bầu không khí đã đầy vẻ âm u chết chóc… Nhìn bạo quân trước mắt, những người tham dự việc bắt cóc lần này đều đang hối hận đến đau cả ruột nhưng bọn họ cũng chỉ nghe lệnh làm việc thôi mà… Ngay lúc mọi người bị bóng ma tử thần bao trùm, Lục Đình Kiêu đang gõ máy tính bỗng lạnh giọng nói với Vân Thâm: "Qua đây." "Gọi chó à?" Bạo quân nào đó tỏ vẻ không vui nhưng vẫn bước tới. Lục Đình Kiêu: "Mật khẩu là bao nhiêu." Vân Thâm vừa nhìn vào màn hình vi tính của Lục Đình Kiêu thì trong mắt liền lướt qua một tia kinh ngạc: "Cái này mà cũng bị anh tìm ra được…" Thành phố F cũng gần như là một thành phố hoang phế, camera theo dõi trong thành phố hầu hết đã bị hủy gần hết, Lục Đình Kiêu tìm ra được mạng lưới camera theo dõi duy nhất trong thành phố mà lúc trước khi vừa khống chế được nước F do chính Vân Thâm thiết đặt lại. "Mật khẩu!" Vẻ mặt của Lục Đình Kiêu có chút không kiên nhẫn mà thúc giục. Vân Thâm bĩu bĩu môi: "Sinh nhật của con nhỏ kia." Lục Đình Kiêu: "..." Đường Lãng và Đường Dạ: "…" Mật khẩu quan trọng như thế mà anh ta lại lấy số đơn giản như vậy làm mật khẩu? Không đúng... trọng điểm không phải việc này… Trọng điểm là, cái tên này lại dùng sinh nhật của Tiểu sư muội làm mật khẩu! "Hừm! Đúng là không nhìn ra tên biến thái này lại có lúc đàn ông như thế!" Đường Lãng khoang tay trước ngực sáp lại gần Đường Dạ nói xấu. Lục Đình Kiêu hơi đơ người ra một chút rồi mau chóng nhập sinh nhật của Ninh Tịch vào và tìm nhật kí camera lúc đó. So với đoạn video không rõ nét trong điện thoại của Lục Sùng Sơn thì camera theo dõi của toàn bộ thành phố này cũng coi như là cao cấp, ban đêm mà vẫn rõ nét, hiệu quả tốt hơn đoạn video kia nhiều, còn nhìn thấy cả vẻ mặt nữa. Lục Đình Kiêu lập tức tua đến đoạn đám lính đánh thuê chuẩn bị xử lý Ninh Tịch, xem rốt cuộc lúc đó xảy ra chuyện gì, người thần bí đột nhiên xuất hiện kia là ai.