-
Chương 1754
Khang Thục Huệ càng nghĩ càng thấy chuyện này có khả năng: "Thật ra thì, khoảng thời gian này tôi vẫn luôn ngầm quan sát, Lăng Thiên nhà chúng ta đối với Thiên Tâm hoàn toàn không phải không có chút tình cảm nào như thằng bé vẫn nói! Chẳng qua là thằng nhóc thối kia không tự biết mà thôi! Ông không phát hiện từ sau khi Thiên Tâm đi thì hồn vía của thằng bé cứ như bay đi đâu mất sao? Lại cộng thêm đả kích lần này thì chưa biết chừng nó lại đi tìm Thiên Tâm thật ý chứ?" Mạc Kiến Chương cũng bị vợ mình nói cho dao động: "Nhưng nhỡ đâu không phải thì sao? Bà cứ tự tiện đi tìm con gái nhà người ta thế không ổn đâu!" Khang Thục Huệ do dự hồi lâu: "Tất nhiên là tôi cũng không muốn quấy rầy Thiên Tâm, cũng không có mặt mũi nào đi tìm con bé cả... thôi... chúng ta cứ chờ xem mai có tin tức gì không..." ... Một đêm trôi qua. Mạc Lăng Thiên vẫn không có tin tức gì, lúc này Khang Thục Huệ phát hoảng, cuối cùng bà cũng bất chấp tất cả mà run rẩy nhấn gọi vào dãy số ở nước ngoài của Ninh Thiên Tâm. "Alo?" Nghe thấy giọng nói dịu dàng ở đầu dây bên kia, Khang Thục Huệ không nhịn được nữa mà khóc ra thành tiếng: "Thiên Tâm... bác... bác là mẹ của Lăng Thiên..." "Mạc phu nhân?" Giọng nói bên kia rõ ràng là có một chút kinh ngạc. "Có phải bác làm phiền cháu nghỉ ngơi rồi không?" Khang Thục Huệ nói. "Không ạ, bên cháu đang là buổi chiều, nhưng mà sao bác... sớm như thế này... là có chuyện gì xảy ra sao?" Giọng nói nho nhã lại lễ độ của Ninh Thiên Tâm càng khiến Khang Thục Huệ càng thêm áy náy, trên mặt cũng nóng phừng phừng. Nếu như Ninh Thiên Tâm không nói gì mà cúp máy luôn thì bà cũng có thể hiểu, nhưng sự dịu dàng cùng thoải mái dường như đã thấm nhuần vào xương tủy của con bé khiến cho nó dù gặp phải bao nhiêu chuyện như vậy những vẫn vẹn nguyên như lúc ban đầu. "Thiên Tâm, thật xin lỗi vì làm phiền cháu! Bác chỉ hỏi một câu thôi rồi cúp máy luôn mà, không biết mấy ngày nay Lăng Thiên có qua bên đấy tìm cháu không?" Khang Thục Huệ khẩn trương hỏi. Chắc là do nghe đến cái tên "Mạc Lăng Thiên" nên Ninh Thiên Tâm yên lặng một giây rồi mới trả lời: "Không có ạ." "Không có?" Một chút hy vọng cuối cùng cũng biến mất, cả người Khang Thục Huệ nhất thời cứng ngắc, trái tim cứ như rơi vào hầm băng. Nghe thấy tiếng khóc sụt sùi ở bên kia, Ninh Thiên Tâm bất an hỏi han: "Mạc phu nhân, bác có khỏe không?" "Bác không sao... là Lăng Thiên... Lăng Thiên đột nhiên mất tích... Bác lo không biết có xảy ra chuyện gì hay không... Di động của nó vẫn gọi được nhưng không ai bắt máy cả... Nếu có thể, có thể làm phiền cháu gọi cho nó hay gửi một cái tin nhắn cũng được... hỏi xem nó đang ở đâu... nói không chừng nếu cháu gọi... thì nó sẽ bắt máy..." Khang Thục Huệ thút thít cầu xin. "Cái này..." "Bác biết cái này là làm khó cháu, nhưng bác bây giờ đã là "bệnh nặng thì vái tứ phương", nếu cháu không muốn cũng không sao, không quan hệ..." "Cháu... để cháu thử xem, nhưng cháu nghĩ... chắc không giúp được gì đâu..." "Có thật không? Tốt quá! Cám ơn! Cám ơn cháu Thiên Tâm! Dù thế nào cũng cám ơn cháu!" ... Ninh Thiên Tâm cúp máy, sau đó thì ngồi ngây người ra trên ghế salon. Vừa rồi là vì cô không chịu nổi cảnh Khang Thục Huệ vừa khóc vừa cầu xin nên đã đáp ứng nhưng khi bĩnh tĩnh nghĩ lại thì cô thấy chuyện này mà cô nhúng tay vào thì có chút hoang đường... Nghĩ nghĩ một hồi, cô gọi cho Ninh Tịch. "Alo, Tiểu Tịch..." "Alo, xin chào! Tôi là quản lý Lâm Chi Chi của Ninh Tịch, cô là chị họ của cô ấy sao?" Thanh âm vang lên ở đầu bên kia cũng chẳng phải Ninh Tịch. "Đúng vậy." "Xin lỗi, hiện giờ cô ấy đang có việc bận không thể nghe máy, có việc gì cần thì tôi có thể báo lại cho cô ấy gọi lại cho cô được không?"